CÔNG CHÚA HÒA THÂN

Sáng hôm sau, bốn nữ nhân sau khi đuổi đám cung nhân toàn bộ hồi cung thì đang đi dạo thì đột nhiên thấy được Hàn Chí Vỹ đang cùng trụ trì nói gì đó. Ba người không nói một lời nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp chừa lại mỗi mình Dương Thiên An trơ trọi đứng đó vẫn không biết gì.

Dương Thiên An đưa mắt nhìn Hàn Chí Vỹ mà miệng lại khẽ mở hạ giọng hỏi: “Tam hoàng tẩu, hiện chúng ta nên làm gì a?”

Khi không nghe thấy tiếng động, nàng quanh lưng lại thì không biết ba nữ nhân kia trốn đi góc xó nào rồi. Còn chưa kịp định thần lại liền nghe được âm thanh của Hàn Chí Vỹ truyền đến: “Cô nương, thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Dương Thiên An cười như mếu nhìn hắn: “Hàn công...công tử thật trùng hợp.” Sao lúc nào nàng cũng xui xẻo như thế này?

Hàn Chí Vỹ nhìn quanh không thấy có người liền hỏi: “Cô nương đến tự bái phật?” Bới tóc cùng y phục của nữ tử trước mắt đều là cực phẩm, tuy không hoa lệ nhưng lại trang nhã, trang dung cũng nhẹ nhàng nên hắn đoán có lẽ nàng là vị thiên kim nhà nào.

“Đúng vậy.” Dương Thiên An nhìn nhìn hắn lại nhớ đến lời của Nhạc Xích Vũ, đột nhiên tâm nàng có chút trầm. Nếu là nhị hoàng tẩu có ý cùng hắn vậy hắn có ý với nhị hoàng tẩu không? “Công tử cũng bái phật sao?”

Hàn Chí Vỹ lắc đầu, hắn đứng cách nàng ba bước chân cực kỳ giữ khoảng cách: “Không phải, Hàn mỗ chỉ là đi ngang qua xin tá túc một đêm. Chỉ là con ngựa không đủ sức nên ngoài ý muốn phải lưu lại lâu hơn.”

“A.” Dương Thiên An gật gù lại tìm cớ rời đi. Trong lòng nàng luôn quanh quẩn ý niệm rằng bản thân cùng nhị hoàng huynh chính là hoành đao đoạt ái.

Dư thị ở bên này núp ở bên cột gỗ to chỉ chừa mỗi con mắt ra nhìn: “Hoàng muội, ngươi phải cố lên, mỹ nam như vậy không nên để chạy thoát.”

“Nếu hoàng muội không cần thì nhường cho A Tịch đi.” Nhạc Xích Vũ ở phía sau nhàn nhạt tiếp lời.

Mai thị cười khúc khích không ngừng được miệng.

Đột nhiên Dư thị kéo hai người sang một bên to nhỏ xì xầm kế hoạch bản thân vừa nghĩ ra. Hai người nghe xong suy nghĩ qua một chút liền đáp tán thành.

Đến chiều Hàn Chí Vỹ đang cho con ngựa của mình ăn cỏ, đột nhiên có một con diều giấy rơi ngay bên cạnh hắn. Hắn khom người nhặt lên bên trên diều có ghi hai câu trích trong bài <Khuê Oán>.

Mộng đáo điềm mật tối dị tỉnh

Lệnh ngã đê oán nhẫn thanh.

(Luna: Dịch- – – mơ đến lúc ngọt ngào cũng là lúc dễ tỉnh nhất, để ta chỉ có thể nhẫn tiếng oán xuống đáy lòng.)

Dương Thiên An đang cùng ba vị hoàng tẩu thả diều đột nhiên diều lại bay mất khiến nàng phải tự chạy đi nhặt. Ai bảo đuổi hết cung nhân hồi Kim đô làm gì, giờ chuyện gì cũng phải tự mình động tay. Ai ngờ lại đụng phải Hàn Chí Vỹ, lúc này nàng liền biết bản thân bị ba vị hoàng tẩu lừa.

Hàn Chí Vỹ thấy nàng liền nhoẻn miệng cười: “Không nghĩ đến Hàn mỗ cùng cô nương thật hữu duyên.”

Nào phải hữu duyên gì, đây không phải là thiên ban mà là nhân vi a. Trong lòng Dương Thiên An ai oán một trận nhưng vẫn phải bất đắc dĩ cũng hắn nói qua vài câu.

“Đây là ngựa của Hàn công tử sao?”

“Đúng vậy!” Hàn Chỉ Vỹ vẫn đang chiếu cố con ngựa của mình.

“Hàn công tử không phải người Kim quốc?” Dương Thiên An vờ hỏi, tuy hiện y phục hắn mặc là y phục của bá tánh phổ thông của Kim quốc nhưng thân hắn một thân quý khí không thể che lấp được. Lại còn chưa nói đến nàng sớm biết thân phận của hắn.

“Ân,” Hàn Chí Vỹ cũng không muốn tiết lộ thân phận nên không có trả lời tiếp bản thân từ đâu tới mà chỉ nói mục đích tới: “Lần này Hàn mỗ là đến gặp một người.”

“A, nguyên lại Hàn công tử đã có người trong lòng.” Dương Thiên An nghe ra được ẩn ý trong câu nói của hắn chính là bảo nàng không nên cũng hắn đi đến quá cận. Chỉ là nàng xem như không nghe ra mà chỉ tham dò xem hắn có thực sự là thích nhị hoàng tẩu không.

Hàn Chí Vỹ quay đầu lại nhìn chằm chằm Dương Thiên An rất lâu, sau đó bật cười sảng khoái đáp: “Cứ cho là như vậy đi.” Kỳ thực hắn đối với hôn sự này cũng là đáp ứng vì bách tính mà thôi nên không mặn cũng không nhạt. Đây cũng là tâm nguyện trước khi qua đời mẫu hậu nói cùng hắn thế nên hắn rất cố gắng học theo một chút thói quen của nam tử Kim quốc tránh vị hôn thê không quen.

Mắt của Dương Thiên An có chút tối đi, lệ quang hiện lên ngày một rõ ràng. Nàng cúi đầu xuống cắn chặt môi nói: “Ta muốn lấy lại con diều.”

“A.” Hàn Chí Vỹ vội đưa cho nàng. Dương Thiên An nhận lấy sau một tiếng đa tạ lí nhí đến ruồi muỗi cũng nghe không thấy rồi xoay người lập tức rời đi, cũng không có nhìn lại nữa.

Ba nữ nhân kia thấy được thái độ có chút khác thường của Dương Thiên An vội vã chạy theo nàng. Chỉ là nàng tự nhốt mình trong phòng đến tối cũng không có xuất hiện qua.

Đến khuya, Nhạc Xích Vũ đang ngủ đột nhiên có một trận gõ cửa vang lên tại cửa phòng mình. Nàng rời giường khoác áo ra mở cửa đã thấy Dương Thiên An với đôi mắt sưng húp lao vào lòng nàng khóc ô ô.

Nàng vỗ vỗ lấy lưng của Dương Thiên An dỗ ngọt như dỗ trượng phu lúc trước vậy: “Hoàng muội ngoan đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta vào trong mới nói có được không?”

Dương Thiên An đứng ở cửa khóc rất lâu mới chậm rãi bước vào trong. Sau khi vào thì ngồi ở trên giường, mặt cúi đến cực thấp, âm thanh cũng thấp không thể thấp hơn nữa, nói: “Nhị hoàng tẩu, thật xin lỗi.”

“Vì sao xin lỗi ta?” Nhạc Xích Vũ không hiểu hỏi, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh nhìn chằm chằm Dương Thiên An bằng ánh sáng mờ ảo của trăng.

“Muội...nếu là không có hôn ước kia hẳn nhị hoàng tẩu cùng thái tử Ngạn quốc...” Dương Thiên An vừa nức nở vừa nói. Hiện nàng cảm nhận như bản thân làm tiểu tam vậy.

Lời có chưa rơi hết đã nghe được âm thanh cười khẽ của Nhạc Xích Vũ khiến Dương Thiên An quên cả khóc ngẩng mặt nhìn lên. Nhạc Xích Vũ vỗ vỗ mu bàn tay của nàng trêu: “Hoàng muội nói đi nơi nào. Ta cùng thái tử Ngạn quốc nào có biết nhau làm sao có thể.”

“Vậy...” Dương Thiên An vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện.

Nhạc Xích Vũ vội dùng lời nói dối để giải thích: “Ta đã từng thấy hắn từ xa. Còn tính cách hắn ta nghe tướng công kể lại.” Sợ Dương Thiên An vẫn còn thắc mắc nàng liền bổ sung: “Tướng công nhìn xa trông rộng thế nên cho người tra sẽ rất nhanh có kết quả. Hắn là sợ hoàng muội gả cho nam nhân không tốt nên sớm hành động mà thôi.”

“A!” Dương Thiên An hiểu chuyện gật đầu, tâm tình thả lỏng không ít. Nàng lại dẩu môi nói: “Nhưng hắn nói hắn có ngươi trong lòng, có khi nào muội gả đến đó hắn sẽ lạnh nhạt với muội không?”

“Hắn có người trong lòng?” Nhạc Xích Vũ phản vấn. Đời trước làm gì có chuyện này, không lẽ đời này lại xảy ra thay đổi?

“Ân.” Dương Thiên An gật gật đầu rồi kể ra đoạn đối thoại lúc chiều.

“Sẽ không, tướng công điều tra không có chuyện này, lại nói hắn có xác nhận đâu, là hoàng muội tự huyễn tưởng ra mà thôi.” Nhạc Xích Vũ nhíu mày rất lâu rồi lại mỉm cười trấn an: “Hoàng muội, thời thần không còn sớm, chúng ta mau ngủ thôi.”

Dương Thiên An cũng không có phản đối gì nữa. Hôm đó cả hai cùng nằm trên một chiếc giường.

Sáng hôm sau, Nhạc Xích Vũ lén lút mang chuyện đó nói cùng Dư thị. Dư thị lại bày một kế hoạch khác. Thế là rất nhanh Dư thị hóa thành một sắc nữ chính hiệu đi câu dẫn Hàn Chí Vỹ.

Hắn chỉ là lạnh mắt nhì Dư thị, bày ra hàn khí đầy người để Dư thị tránh xa hắn: “Cô nương thỉnh tự trọng, Hàn mỗ đã có vị hôn thê.”

Dư thị cười lả lướt, lắc hông nhỏ uyển chuyển lướt đến bên người hắn: “Hàn công tư việc gì phải cách xa ta như vậy nha. Vị hôn thê thì cũng là vị hôn, huống hồ nàng ta không ở, chúng ta có xảy ra thứ gì thì nàng ta cũng đâu có biết.”

“Ta nghe nói nữ tử Kim quốc rất tri thư đạt lễ, thỉnh cô nương để Hàn mỗ thấy được điểm đó trên người cô nương.” Hàn Chỉ Vỹ vẫn lạnh nhạt, đầu hơi cúi không nhìn thái độ đang cố sức câu dẫn của Dư thị.

“Hàn công tử muốn nhìn điểm nào trên người ta? Ngươi không ngẩng đầu làm sao nhìn.” Lúc nói câu này Dư thị nháy mắt về phía ba nữ nhân chính là ám chỉ tên này không có háo sắc.

Hàn Chí Vỹ liên tục hít thở tránh bản thân bùng nổ: “Điểm Hàn mỗ nói chính là đặc điểm tri thư đạt lễ của nữ tử Kim quốc, mà Hàn mỗ lại nhìn không thấy thứ đó trên người cô nương đây.”

“Ta có nói ta là người Kim quốc sao? Không lẽ đứng ở lãnh thổ Kim quốc đều là người Kim quốc? Công tử cũng là người Kim quốc?” Dư thị nhếch môi, xoay xoay chiếc khăn lụa trong tay mình.

Hàn chí Vỹ triệt để á khẩu không đáp lại được câu nào. Nữ nhân này quá mồm mép rồi. Ngay khi hắn vừa định rời đi thì đã từ lâu không thấy được bóng dáng của Dư thị rồi. Cũng không phải do hắn không nhạy cảm không phát hiện ra thời điểm Dư thị rời đi, càng không phải Dư thị võ công cao cường lui tới không âm sắc, chỉ là hắn bị Dư thị nói đến rối loạn đội hình nên mới không lưu ý mà thôi.

Lúc này bốn nữ nhân ngồi xe ngựa hồi Kim đô. Nhạc Xích Vũ cười nói: “Vậy hoàng muội không còn lo lắng nữa chứ?”

“Không lo lắng nữa, chỉ là tam hoàng tẩu...” Dương Thiên An nâng mắt đầy lo lắng nhìn Dư thị.

Dư thị ung dung vừa nẻ hạt dưa vừa hỏi: “Ta thế nào?”

“Còn thế nào nữa, chuyện này truyền đến tai phụ hoàng mẫu hậu liền không tốt a.” Mai thị hừ hừ trách Dư thị làm việc thiếu suy nghĩ, chỉ biết hành động theo cảm tính.

Dư thị lại không chút lo lắng nào bật cười ha hả: “Vậy liền càng tốt nha, có đủ lý do để hòa ly.” Hiện nàng ở thái y viện cũng kiếm được  được lương bổng, chỉ cần có danh tiếng kia cho dù không ở thái y viện nữa ra ngoài cũng mở được một căn dược phô không sợ đói chết.

“Tam hoàng tẩu...” Dương Thiên An há hốc nói không nên lời. Nghĩ không ra Dư thị luôn miệng nói muốn hòa ly là sự thật.

“A Tịch, ngươi không thể nghĩ như vậy được, còn tam hoàng đệ thì sao?” Nhạc Xích Vũ cũng kinh hô.

Dư thị lại cực kỳ nhàn nhã nhịp chân: “Hắn nghe được tin tốt này nhất định sẽ ăn chay ba năm để cảm tạ bồ tát a. Ngươi không phải không biết hắn muốn hưu ta lâu lắm rồi, hiện ta chỉ là tạo cơ hội cho hắn thôi, hắn còn phải đa tạ ta nữa kia.”

Mọi người đều á khẩu. Đây chính là sự thực nha thế nên không ai nói được lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi