CÔNG CHÚA HÒA THÂN

Quả như Dương Thiên Phong nói, sính lễ mười dặm hồng trang của Ngạn quốc được mang đến Kim quốc trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Lúc đầu không tâm hơi, đùng một cái chính là đã tiến Kim thổ rồi. Ngạn quốc hành động quả thần bí khiến người e ngại.

Ngày kế tiếp, Dương Hoài phong nhận được tin tức Ly quốc chuẩn bị âm thầm động binh nên gọi hai hoàng đệ đến bàn bạc. Hiện biên cương áp sát lãnh thổ Ly quốc vẫn thiếu người nên Dương Hoài Phong tiến cử Dương Cảnh Phong nắm binh quyền chấn thủ.

Dương Thiên Phong ngoài mặt là hộ tống Dương Thiên An gả đến Ngạn quốc thực chất là một mặt bảo hộ an toàn cho Ngạn quốc âm thầm phòng bị cho tao ương năm đó, một mặt là củng cố binh lực ngầm nếu Dương Cảnh Phong trụ không nổi lập tức có thể tiếp viện.

Đó cũng là lý do phải mua rất nhiều đồ. Một là ngụy trang vũ khí, hai là lấy lý do hộ công chúa hòa thân công khai mang binh đến Ngạn quốc. Mà chuyện này cũng đã sớm cùng Hàn Chí Vỹ thương lượng thế nên cũng không có lằng nhằng gì bên trong. Hàn Chí Vỹ cũng đã hứa, nếu thực sự chiến sự xảy ra, Ngạn quốc cũng giúp một phần sức.

Lại qua đi năm ngày, mỗi ngày Dư thị nổi giận đùng đùng muốn bỏ nhà ra đi nhưng đều không có thành công. Từ lúc nàng biết được tin Dương Cảnh Phong sắp xuất binh nàng vui mừng không tả xiết. Chỉ cần hắn rời đi nàng âm thầm theo Nhạc Xích Vũ cùng Dương Thiên An đến Ngạn quốc ngao du.

Chỉ là mỗi tối hắn đều là mang nàng ra lăn qua lăn lại, còn bồi thêm câu ‘bổn vương sắp xuất binh, tránh nàng quên mất bổn vương nên cố ý lưu bảo bảo lại trong bụng cho nàng thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ thân phận của mình, nhớ kỹ bổn vương’, mà đáng chết nhất lúc nào hắn chạm vào bản thân nàng cũng sẽ mất hết lý trí cùng hắn điên loan đảo phượng.

Trong năm ngày này cũng xảy ra rất nhiều chuyện.

Dương Thiên An cũng Hàn Chí Vỹ cùng không có xa cách như trước nữa, nhưng cũng không tính là quá mức thân cận. Mỗi ngày Dương Thiên An đều cần ba vị hoàng tẩu tiếp thêm sức mạnh để có dũng cảm mà gả đến một quốc gia đáng sợ như Ngạn quốc.

Hôn sự của hai người cũng mỗi lúc một cận. Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu cũng xem như đối với vị nữ tế này hài lòng. Bọn họ còn phải chuẩn bị thiết không ít yến ngụ ý tuyên bố liên hôn giữa hai quốc gia.

Dương Hoài Phong lại bận rộn chôn đầu vào quốc sự đến nỗi cả người gầy gò hẳn đi. Mai thị luôn phải ở bên cạnh giúp trượng phu không có thời gian rỗi như trước nữa.

Nhàn nhã nhất vẫn là phu thê Dương Thiên Phong Nhạc Xích Vũ. Bọn họ mỗi ngày không tiến cung chính là đi dạo ngoài phố. Chỉ là không người biết Dương Thiên Phong vẫn âm thầm cùng Dương Cảnh Phong cho chế tạo vũ khí trang bị quân dụng cùng lương thực dược liệu cho quân đội

Nên nói đến thảnh thơi thực sự sợ rằng chỉ có một mình Nhạc Xích Vũ mà thôi. Nàng chỉ có mỗi việc là dạo chơi chuẩn bị đồ cho chuyến ‘du lịch’ sắp tới của mình. Đương nhiên nàng cũng chỉ mang mỗi Phong Linh theo bên mình.

Đến ngày thứ sáu, Dương Thiên An chính thức gả đến Ngạn quốc. Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu ôm lấy nàng ta dặn dò rất nhiều thứ. Đồ cưới cùng đồ Dương Thiên Phong chuẩn bị rất nhiều nên binh sĩ mang theo cũng không ít.

Lại nói công chúa hòa thân chính là quốc thể, thế nên kỵ binh không thể thiếu được. Chỉ là thiếu mất chiến xa, chính vì chuyện này mà Dương Thiên Phong đau đầu không thôi. Làm thế nào mới có thể âm thầm mang chiến xa cùng mình đến Ngạn quốc nha.

Cuối cùng hắn quyết định không mang theo quá nhiều mà chỉ đến Ngạn quốc âm thầm chế tạo. Chiến xa to như vậy, sức công thành là lớn nhất thế nên không thể không có được. Mà mấy chiến xa mang theo với danh nghĩa là của hồi môn của Dương Thiên An,

Nhạc Xích Vũ cùng Dương Thiên An từ biệt Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu xong lại quay sang Mai thị cùng Dư thị từ biệt. Dư thị ôm lấy Nhạc Xích Vũ không rời luôn miệng oán trách Dương Cảnh Phong không đáp ứng cho mình theo cùng.

Mai thị vừa vui vừa buồn tâm tình lẫn lộn: “Tam hoàng đệ làm thế cùng là vì nghĩ cho sức khỏe của tam đệ muội a.”

“Ta đi chơi thôi mà, A Vũ trở về ta cũng trở về mà.” Dư thị rống cổ cãi lại.

“Vậy Việt vương phủ ai tới xử lý nha, hạ nhân trong phủ thì sao?” Mai thị cũng không vừa mà phản bác. Tuy là số sách của Việt vương phủ nàng cũng xử lý luôn nhưng nếu không có chủ nhân trong phủ nàng làm sao dám tiến phủ lo liệu a.

Dư thị: “...”

Nhạc Xích Vũ cũng cảm thấy buồn cười khuyên nhủ: “Ta đi rồi sẽ trở về A Tịch không cần khóc đến thảm thương như vậy.” Nàng nào có đi luôn đâu.

Dương Thiên An lại khóc nức nở, bởi nàng đi chuyến này không thể trở lại gặp mọi người nữa. Chỉ là hôm nay không chỉ nàng rời đi mà tam hoàng huynh cũng xuất binh không biết ngày về.

“Tam hoàng tẩu cũng nên qua đó tiễn tam hoàng huynh đi thôi.”

“Ta mới mặc kệ hắn.” Dư thị xua xua tay nhưng lại bị Dương Cảnh Phong từ đằng sau bá đạo lôi sang một bên: “Vương phi chẳng phải mỗi đêm đều quấn lấy bổn vương không rời sao?”

“Dương Cảnh Phong.” Dư thị gầm gừ như sư tử đang tức giận vậy trừng mắt Dương Cảnh Phong.

Mọi người thấy đều phì cười, không nghĩ tới Dương Cảnh Phong cũng thoáng như vậy. Dư thị quả nhiên có sức ảnh hưởng lớn đến tất cả mọi người trong hoàng tộc.

Tiếp đến là Dương Cảnh Phong mang quân ra biên cương. Dương Thiên Phong cùng Hàn Chí Vỹ là xuất phát đến Ngạn quốc. Hai đạo binh hùng hậu từ Kim đô tiến ra ngoài, chia ra thành hai đạo mà xuất phát.

Khi tin tức này tiến đến trong tai của Nhạc quốc cùng Ly quốc thì binh lực của bọn họ vẫn còn chưa trang bị hết vũ khí.

Dương Thiên An ngồi trên kiệu to khóc hết nửa ngày trời lại không nghe được an ủi của Nhạc Xích Vũ bên cạnh. Khi nàng lau nước mắt quay đầu nhìn qua thì lại thấy hồn phách của Nhạc Xích Vũ vốn là không ở thể xác mà đã sớm xuất khỏi thể xác bay đi nơi nào rồi. Chỉ là thấy trên môi treo một nụ cười vui vẻ, đôi mắt nhìn về phía xa xa không định mục tiêu.

Nàng kéo kéo tay áo của nàng ta gọi: “Nhị hoàng tẩu, nhị hoàng tẩu...”

“Ân.” Nhạc Xích Vũ vui vẻ ứng một tiếng, đầu cũng quay sang nhìn Dương Thiên An. Chỉ cần nhớ đến ngày tháng vui vẻ trước kia nàng nén không được vui vẻ.

“Nhị hoàng tẩu rất thích đến Ngạn quốc sao?” Dương Thiên An chớp chớp đôi mắt nghi hoặc hỏi. Bên ngoài đồn Ngạn quốc nơi nào cũng có độc nha, ngay cả cây cỏ côn trùng đều là độc, thật đáng sợ!

“Ân, nơi đó không như thế nhân bên ngoài nói đâu, không hề đáng sợ chút nào.” Âm thanh của Nhạc Xích Vũ do vui vẻ mà có chút cao để đám người bên ngoài nghe được.

“Vì sao nhị hoàng tẩu biết, đã từng đến đó sao?” Dương Thiên An lại hiếu kỳ hỏi. Không như người bên ngoài đồn đại vậy liền có nghĩa nó cũng sẽ không đáng sợ sao?

Nhạc Xích Vũ không đáp trả mà chỉ tựa vào nhuyễn ỷ trên kiệu nhẹ nhàng nói: “Ta từng nằm qua một giấc mộng, trong mộng, ta cùng tướng công hòa ly xong liền bồi hoàng muội giá đến Ngạn quốc. Chúng ta ở đó sống rất vui vẻ, hoàng muội còn có được hai tiểu bảo bảo rất đáng yêu!”

Nhớ lại hai chất nhi luôn tìm đến nàng mỗi khi có thời gian rảnh rồi. Bọn hắn không cùng nàng thổi ám khí cũng là giúp nàng trồng trọt, cũng nhờ như vậy nàng liền không còn nhớ đến quá khứ nữa, do mệt mỏi nên tối cũng ngủ rất ngon đến mộng cũng chưa từng thấy qua.

“Nhị hoàng tẩu sao có thể mơ một giấc mộng nguyền rủa hôn nhân của mình như thế?” Mắt nàng không tự chủ lại nhìn ra hai nam nhân đang cưỡi ngựa ở phía trước. Nàng thực sự có thể cùng nam nhân này chung sống hạnh phúc được như trong giấc mơ của nhị hoàng tẩu sao? Nhưng vì sao nhị hoàng tẩu lại mơ thấy bản thân hòa ly mới bồi nàng giá a?

Nhạc Xích Vũ chỉ cười không đáp, nàng nhắm mắt lại nghĩ đến chuyện ở Ngạn quốc nên làm gì. Một lần nữa bắt đầu lại, kết quả có lẽ sẽ khác với đời trước, cũng như nàng cùng trượng phu cũng không có hòa ly.

Dương Thiên An lại nắm tay nàng kéo kéo: “Nhưng nằm mộng thì nào có như thực cơ chứ, nhỡ như nơi đó không như nhị hoàng tẩu nói thì sao?”

Nhạc Xích Vũ khẽ quay đầu nhìn Dương Thiên An, ánh mắt đầy kiên định đáp: “Tin tưởng ta, hoàng muội nhất định sẽ rất thích nơi đó cho xem.”

Dương Thiên Phong nghe được sắc mặt âm trầm đến cực điểm, mặt lộ ra một tầng sương nhạt, tay cầm cương ngựa cũng chặt hơn vài phần. Hắn cũng hy vọng đó chỉ là giấc mộng của nàng, đáng tiếc đó không phải là mộng, nó khắc sâu vào trong ký ức của hắn và nàng. Đây cũng là lý do đến nay hắn cùng nàng vẫn chưa có phu thê chi thực.

Ngạn quốc đối với thê tử là một nơi tốt đẹp nhất nhưng đối với hắn lại là nơi đáng sợ nhất. Nơi đó hắn tận mắt thấy được thê tử không nhận thức mình, không chút do dự cực tuyệt mình, lại thấy được thê tử, hoàng muội, muội phu, chất nhi cùng toàn bộ bách tính Ngạn quốc có kết cục bi thảm.

Hàn Chí Vỹ rất ngạc nhiên khi lần đầu nghe được người ngoài nói đến Ngạn quốc mà lại cao hứng như vậy, đã vậy người kia còn là nữ tử, là một công chúa. Nàng không phải là nên sợ sao?

Hắn lại nhìn Dương Thiên Phong ở bên cạnh. Thần sắc này, vậy đó thật là giấc mơ hay nó đã từng tồn tại? Bản thân rất không thể hiểu được, hắn mở miệng hỏi:

“Nhị hoàng huynh không khỏe?”

“Không có.” Dương Thiên Phong nhàn nhạt đáp, thần tình lại thu hồi trở lại trạng thái lạnh nhạt vô cảm.

“Chí Vỹ cảm thấy nhị hoàng tẩu có vẻ đối với Ngạn quốc rất có hứng thú.” Hàn Chí Vỹ vừa thúc ngựa, vừa nói. Đây cũng là thứ trong lòng hắn nghĩ, thế nên lúc nghe Dương Thiên Phong mang cả thê tử đến hắn cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lại cho rằng là để bồi Dương Thiên An. Không nghĩ đến chính là Nhạc Xích Vũ cư nhiên có hứng thú với Ngạn quốc.

“Ân, nàng thích Ngạn quốc.” Dương Thiên Phong lại chỉ phun ra vài chữ, mắt vẫn nhìn về phía trước thong dong mà thúc ngựa.

Hàn Chí Vỹ cũng không hỏi nữa mà im lặng nghe Nhạc Xích Vũ kể về Ngạn quốc trong ‘giấc mơ’ của nàng. Chỉ là mỗi thứ nàng kể đều như kinh ngạc đối với hắn, bởi không sai dù chỉ một nhánh cây ngọn cỏ nhỏ nhất ở Ngạn quốc.

Điều này khiến hắn có suy nghĩ ‘nàng đã từng đến Ngạn quốc’. Nhưng đã rất lâu Ngạn quốc chưa từng tiếp qua khách vãng lai là nữ tử. Mà nam tử đến cũng chỉ toàn những thương nhân, đã là như vậy cũng không thể biết cặn kẽ như vậy được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi