CÔNG CHÚA KHÔNG CHỊU TỪ HÔN

Nghe theo ý muốn, uống rượu độc giải khát.

***

11

Đối phó với một tốt thí bự như Richard, bất kể quá trình mạo hiểm và gay cấn đến đâu, cuối cùng nhân vật chính chắc chắn đều sẽ thắng.

Thế nên khi mặc bộ lễ phục hào nhoáng, kéo cánh tay Chris đứng trên lầu dự lễ của hoàng gia, Đế Thương Hoè cũng chỉ đành tự nhủ, có lẽ mình có thể nhận lời mời tham dự buổi lễ sẽ khiến cha vui vẻ trong lòng.

Hắn nhìn bàn tay đeo găng bằng voan màu trắng đang phủ lên tay mình, ánh mắt thăm thẳm. Bản thân mình biết rõ, nắm lấy bàn tay này, sẽ chỉ lần nữa để cô ấy có cơ hội giẫm nát tiền cược của mình, tặng cho công chúa điện hạ vốn liếng để mặc sức đùa giỡn hắn.

Nhưng mà, hắn vẫn làm như vậy. Nghe theo ý muốn, uống rượu độc giải khát.

Trong nhóm quý tộc xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán đầy kìm nén. Họ không ngờ trong một trường hợp như ngày quốc khánh, công chúa điện hạ sẽ dẫn vị hôn phu vô dụng vẫn luôn bị coi là vết nhơ của cuộc đời cô ra ngoài với tư cách là bạn trai.

Tên này diện mạo bình thường, gia tộc xuống dốc, tự thân chẳng có thực lực, miễn cưỡng thì dáng dấp cũng coi như ổn. Nhưng dáng dấp của vệ binh trong đội kỵ sĩ Hoàng gia tốt hơn hắn cũng có. Thật sự chẳng biết rốt cuộc công chúa nhìn trúng hắn ở điểm nào.

Hai người đứng yên trên lầu dự lễ, Đế Thương Hoè nhìn các chiến binh tham gia kiểm duyệt sáng loáng giáp vàng giáp bạc trên người, đột nhiên hỏi: “…Công chúa bất chợt quyết định không từ hôn với tôi, là để giữ tôi lại làm bia đỡ đối phó với đám người như Richard sao?”

“Không phải.” Đinh Sênh trả lời dõng dạc, đơn giản chỉ là kiên quyết không từ hôn với anh mà thôi.

Nhưng cậu không có cách nào giải thích chuyện này, đành quay đầu đi, nổi giận nói: “Tuỳ anh thích nghĩ sao cũng được.”

Tuỳ anh thích nghĩ sao cũng chẳng đoán được lý do thực sự đâu.

Thế này là… Giận rồi ư? Đế Thương Hoè ngỡ ngàng, liền đó cười thầm, trong lòng nghĩ tính cách này của công chúa điện hạ đúng là vừa khó đoán vừa khó dỗ, khiến người khác chẳng biết đâu mà lần. Ngay cả mình cũng không đoán được rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì.

Nhưng mà có lẽ cô ấy không có ý muốn lấy mình ra làm bia đỡ, do mình đoán bậy nên cô ấy mới tức giận.

Làm sao đây, rõ ràng đã tự nhủ bản thân phải kiềm chế, rõ ràng đã tự nhủ bản thân rằng tất cả những điều này đều là lừa gạt có mục đích khác, rõ ràng đã tự nhủ bản thân chuẩn bị tinh thần bị bỏ rơi, bị xa lánh hết lần này đến lần khác… Rõ ràng đã tự nhủ bản thân phải kiên nhẫn, sẽ có một ngày dùng thực lực giành được tất cả những gì mong muốn… Nhưng lại không kiềm được mà đối đãi với người bên cạnh như vị hôn thê thật sự của mình.

Ngày còn sớm, trên lầu dự lễ hơi lạnh. Để trông thật đẹp, Chris chỉ mặc một chiếc váy voan màu trắng thêu hoa hồng lộng lẫy, thoạt nhìn dáng người có chút mỏng manh, mái tóc quăn dày màu hạt dẻ càng làm nổi bật sự nhỏ nhắn của cậu.

Đế Thương Hoè bất giác lại gần cậu, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa lạnh à?”

Đinh Sênh khựng lại giây lát, khẽ khàng gật đầu, cằm ngước lên một độ cong nhẹ. Một người là học đồ phép thuật hệ Băng sơ cấp như cậu, thậm chí còn sợ lạnh hơn người bình thường.

Đế Thương Hoè mỉm cười, lặng lẽ sử dụng một câu chú trừ lạnh. Quanh thân hai người tức khắc dâng lên một luồng ấm áp. Tuy rằng trên lý thuyết hắn biết rất nhiều phép thuật cao thâm, nhưng vừa mới thức tỉnh huyết mạch, bây giờ pháp lực của hắn chỉ giống như một đứa trẻ ba bốn tuổi, chỉ có thể giúp hắn duy trì được loại phép thuật cấp thấp nhất như thế.

Đinh Sênh biết rõ tất cả ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn Đế Thương Hoè: “Anh biết phép thuật?!”

Song ngạc nhiên không phải là giả vờ. Theo bản gốc, nhân vật chính không bao giờ để lộ thực lực của mình trước mặt người khác nhanh như thế, lại càng sẽ không để lộ việc mình đột nhiên biết phép thuật trước mặt Chris. Thậm chí hắn vẫn lấy thân phận một kẻ ăn hại rời khỏi Đế quốc Ole. Đến tận năm năm sau khi phần lớn huyết mạch đã thức tỉnh, đồng thời trải qua vô số trui rèn, góp nhặt được vô số bảo vật kỳ bí trở lại Đế quốc, thực lực đã gần như vượt qua đại pháp sư cao cấp.

Đó là một đoạn “cực khoái” của Dị Thế Hoàng Đồ. Trong bàn gốc, sau khi bị từ hôn nhân vật chính đã rời khỏi Học viện Tinh Đức và Đế quốc Ole, ra ngoài thăng cấp rèn luyện, trong vòng năm năm gặt hái được vô số kỳ ngộ, huyết mạch của bản thân càng thức tỉnh mạnh mẽ hơn. Từ lâu đã lớn mạnh hơn xưa, nhân vật chính ẩn giấu thực lực, giả vờ vẫn là “củi mục” ăn hại như hôm nào quay về Đế quốc Ole và Học viện Tinh Đức, gặp lại người quen cũ ngày xưa. Mọi người có thương hại có chế giễu, nhân vật chính chịu đựng từng chút, song lại hết lần này đến lần khác lật ngửa từng lá bài tại những sự kiện lớn, nổi trội vô cùng, giả heo ăn thịt hổ, vả mặt cứ gọi là sướng dã cả man.

Đến sau cùng, hắn đóng băng công chúa Chris – bông hồng pha lê của Đế quốc Ole, vị hôn thê cũ năm xưa từng kịch liệt từ hôn mình – xuống đáy hồ băng, thậm chí tiêu diệt Hoàng thất ôm ý định báo thù cho Chris, nâng đỡ để gia tộc của nữ phụ số ba vẫn luôn đối xử tử tế với mình tiếp quản Đế quốc Ole, bản thân mình thì trở thành kẻ khống chế thực tế sau màn của Đế quốc. Lúc bấy giờ mới coi như chấm dứt tất cả tâm sự thù cũ năm xưa. Sau khi lễ bái tổ tiên dòng họ, nhân vật chính lại lần nữa rời khỏi Đế quốc Ole, bước lên cuộc hành trình mới.

Vậy nên người hiểu rõ như Đinh Sênh mới lấy làm lạ, sao Đế Thương Hoè lại vận dụng phép thuật vừa mới thành hình của hắn trước mặt mình dễ dàng như thế.

Đế Thương Hoè nghe cậu hỏi vậy, song không tỏ ra kinh hãi mà lại mỉm cười, đưa ngón tay trỏ bên phải đặt lên giữa môi mình, lại dời ngón tay đó lên giữa môi Chris, chạm khẽ, vừa chạm đã lùi lại ngay.

Hắn nói: “Suỵt, điện hạ, chẳng qua chỉ là chút mánh khoé nhỏ, công chúa đừng cười.”

Đế Thương Hoè cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ mình lại dễ dàng để lộ chuyện này ra như thế. Nhưng mà một khắc đó, hắn chỉ muốn cho người bên cạnh ấm áp một chút, những điều khác, chẳng nghĩ được gì nữa.

12

Cha của Đế Thương Hoè cuối cùng vẫn qua đời. Thời gian không khác bản gốc là bao, không lâu sau ngày quốc khánh.

Chỉ có điều trong bản gốc là vì công chúa cử sứ thần đến nhà, chẳng phân bua gì đã muốn từ hôn, Đế Thương Phá giận dữ công tâm, đi đời nhà ma. Giờ thì ông đơn giản chỉ là qua đời vì bệnh tật.

Trước khi lâm chung, ông cảnh cáo Đế Thương Hoè lần nữa: “Cho dù bây giờ công chúa xem trọng con, con cũng nhất định phải mạnh mẽ lên, chỉ có mạnh lên thì con mới có thể giành được tất cả những gì mình muốn, mới có thể bảo vệ được người mà con quan tâm.”

Nói cho cùng, thế giới ắt tự có quy luật. Tuy sóng gió từ hôn làm tăng tốc độ khiến Đế Thương Phá chết, nhưng suy cho cùng ông vẫn chết do căn bệnh của mình. Vì thế tuy sự tồn tại của Đinh Sênh tạm hoãn lại chuyện từ hôn, nhưng vẫn không thể thay đổi số phận của Đế Thương Phá.

Đế Thương Hoè xin nghỉ, việc ở thư viện do một đồng nghiệp nữ của hắn tạm thời gánh vác.

Đinh Sênh đến nhà thăm hắn, Đế Thương Hoè sắp xếp lại di vật của cha hắn, vẻ mặt bình tĩnh. Hắn nói không sao, cha hắn ra đi rất thanh thản.

Đinh Sênh lẳng lặng ngồi bên cạnh trông hắn, nhưng đến khi nhá nhem tối thì có vệ binh đến tìm cậu, gọi cậu về cung.

Hoàng đế và Hoàng hậu muốn tìm cậu.

Việc cậu khăng khăng để Đế Thương Hoè làm bạn trai mình trong buổi lễ quốc khánh đã rước lấy cho cậu phiền phức to.

Hoàng đế và Hoàng hậu kiên quyết phản đối cậu tiếp tục hôn ước.

“Con,” Hoàng đế bệ hạ nói, “đi từ hôn ngay cho ta.”

Đinh Sênh kiên quyết: “Con không đi!”

Người mẹ Hoàng hậu bắt đầu thuyết phục bằng đạo lý, khai sáng bằng hành động: “Chúa ơi Chris, con là Hoàng đế tương lai, là trữ quân của Đế quốc, sao con có thể thất thường như thế! Đất nước chúng ta sẽ không cho phép con kết hôn với một nam Hoàng hậu đâu!”

Thế giới phép thuật này cực kỳ rộng lớn, tổng cộng có năm đại lục, vô số đảo nhỏ, vùng biển mênh mông, mà phong tục tập quán của các nơi đều không giống nhau. Phong tục ở Đế quốc Ole vừa truyền thống vừa bảo thủ, cụ thể ở việc nữ giới không có quyền thừa kế, không cho phép hai người đồng giới trở thành bạn đời vân vân và mây mây.

Đinh Sênh: “…Khoan đã! Tại sao con lại trở thành trữ quân chứ, Stuart thì sao?”

Hoàng hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con à con tỉnh lại đi, anh con không phải là người!”

Đinh Sênh: “…”

Hoá ra chuyện là như vầy.

Khi Chris mới chào đời, cụ nội của cậu vẫn còn sống, Đế quốc Ole bất cẩn chọc vào liên minh phù thuỷ mạnh nhất trên Đại lục Reims. Liên minh phù thuỷ lười đến tiêu diệt Đế quốc của họ, biết đất nước này vô cùng coi trọng người kế vị, hơn nữa tư tưởng bảo thủ, bèn hạ một lời nguyền cho họ – hoàng tử của hoàng thất đều sẽ chết yểu, chỉ có công chúa mới có thể sống sót lớn lên.

Tin tức về lời nguyền này khiến lòng dân hoảng hốt, các nước láng giềng như Đế quốc Huy Thành thừa dịp loạn lạc muốn xuất binh xâm chiếm Đế quốc Ole. Đúng vào lúc này, Hoàng hậu hạ sinh một hoàng tử.

Nhưng Đại tế tư tâu với Hoàng đế và Hoàng hậu rằng sức mạnh của lời nguyền vô cùng to lớn, nếu muốn hoàng tử sống sót thuận lợi, phải cải trang cho cậu thành con gái, đặt tên của con gái, coi như công chúa mà nuôi lớn, với bên ngoài cũng chỉ có thể tuyên bố đây là một vị công chúa. Đồng thời đất nước cũng cần một vị hoàng tử để ổn định lòng dân, bình ổn triều chính. Chuyện này quấy rầy thần thú hộ quốc của Đế quốc Ole, sau khi nghe nói mọi chuyện, thần thú tự nguyện biến thành con trai của Hoàng hậu, ngoài mặt thì tuyên bố là anh trai sinh đôi của vị hoàng tử mà thực chất là công chúa trên danh nghĩa. Đến khi hoàng tử hai mươi tuổi, lời nguyền được giải thì lại công bố tất cả, ủng hộ hoàng tử lên ngai vàng.

Thần thú hộ quốc này chính là ông anh Stuart của Chris.

Hoàng đế chẳng giận tự uy, gắt lên: “Chris, con đâu phải là con gái thật, đừng có thất thường gây sự vô cớ nữa.”

Đinh Sênh không hiểu nổi nữa. Cậu vẫn luôn không hiểu rốt cuộc vị Hoàng đế già kỳ thị con gái hay là kỳ thị con trai, thất thường hay gây sự vô cớ thì bắt buộc phải gắn mác con gái chắc? Cậu không phải là con gái, nhưng cậu vẫn thích thất thường gây sự vô cớ đây này.

Cậu lắc đầu: “Dù sao con cũng không từ hôn đâu.”

Giờ này mà người còn lo về người kế vị nữa, thể diện của hoàng thất thì có vấn đề gì chứ, nếu như từ hôn thì theo tiến triển nội dung của bản gốc, ngay cả ông anh không phải người của con cũng bị nhân vật chính tàn bạo nghiền nát kia kìa.

Người ở hai phe chia tay chẳng vui vẻ gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi