CÔNG CHÚA KIM NGỌC TẠI NGOẠI

Chỉ hôn của thánh thượng không dễ kháng cự, nói là hỏi ý kiến nhưng thực ra cũng chỉ là để thông báo một tiếng mà thôi.

Đỗ Thiên Thiên kiềm chế sự kích động muốn chửi thề, lẳng lặng ngồi xuống bên người Văn Tử Hi.

Thành Dung hoàng hậu cũng gật gật đầu, còn tưởng Đỗ Thiên Thiên vui mừng đến không nói nên lời vì được chỉ hôn với người trong lòng.

“Nha đầu này từ khi nào bắt đầu qua lại với Hạ Cẩn, cũng không nói với cô mẫu, hôm qua còn nói là đi chọn một hôn phu, sao lại cùng với Hạ Gia thế tử ôm nhau trong hoa viên Ninh Thọ Cung rồi, thì ra các người đã sớm có ý với nhau. Ngày hôm qua bao nhiêu là đại thần đã nhìn thấy đó.”

Tên Hạ Cẩn này có tiếng phong lưu, ăn chơi trác táng, Thành Dung hoàng hậu vốn không muốn gả con gái của mình cho hắn, nhưng hôm qua chuyện cháu gái bà Đỗ Thiên Thiên cùng với Hạ Cẩn trong cung đang ôm ôm ấp ấp, quần áo còn không chỉnh tề, bị một đám quần thần nhìn thấy đã lan truyền ra ngoài, mà sáng sớm nay Quắc Quốc Công lập tức tới xin chỉ hôn, nói từng chữ khẩn thiết, còn trình lên một lá thư do Hạ Cẩn tự tay viết, nói hai người sớm đã lui tới, yêu đương đã lâu, hy vọng thánh thượng thành toàn, sau này hắn nhất định ra sức sửa đổi lỗi lầm.

Thì ra là đã yêu lâu rồi, Thành Dung hoàng hậu ngẫm đi ngẫm lại, như vậy cũng tốt, đôi bên cùng có tình cảm là điều quan trọng nhất, vả lại gia thế nhà hai bên tương xướng, Hạ Cẩn tuy là thanh danh không được tốt lắm nhưng hắn cũng chưa làm ra chuyện gì quá giới hạn, chỉ có điều chơi bời lêu lổng một chút, thành hôn xong để Đỗ Thiên Thiên quản chặt chút là được rồi, vì vậy mới để Thiệu Chân Đế đồng ý với lời cầu thân của Quắc Quốc Công.

Đỗ Thiên Thiên nghe mà không sao nói rõ được, đập giường vội nói: “Ai nói con với hắn có ý với nhau! Con, chuyện ngày hôm qua……”

“Biểu tỷ đừng có xấu hổ mà, hôm qua bọn ta đã nhìn thấy hết rồi, tỷ ôm hắn đến chặt, mặt như sắp vùi vào trong người của hắn đến nơi.” Văn Tử Diên cười hi hi xen miệng nói.

Thành Dung hoàng hậu và Thiệu Chân Đế cũng cười theo, còn nói nàng là một cô nương ngượng ngùng xấu hổ.

Ninh Hoài lặng lẽ ôm Văn Tử Hi cách xa Đỗ Thiên Thiên đang đấm tay dậm chân này xa một chút.

Đỗ Thiên Thiên và Hạ Cẩn? Chẳng phải oan gia không gặp nhau à. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Văn Tử Hi nghe Văn Tử Diên nói liền cảm thấy Đỗ Thiên Thiên thật không có lòng, cùng Hạ Cẩn ở bên nhau từ lúc nào mà cũng không nói cho nàng biết, hôm qua lúc đầu nói muốn đi theo dõi hắn, kết quả là cùng hắn ôm ôm ấp ấp.

Đỗ Thiên Thiên thật không thể ngờ được bản thân hôm qua chọn hết nửa ngày cũng không có kết quả, vậy mà chỉ vì chạy tới trong lòng Hạ Cẩn một lúc mà nửa đời còn lại phải giao phó cho hắn, gào một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

——

Đỗ Thiên Thiên trải qua bao nhiêu lần chạy trốn không kết quả, cuối cùng chỉ có thể căm giận mà gả đi, một lòng chỉ nghĩ sau này phải chỉnh đốn tay ăn chơi trác táng kia như thế nào.

Văn Tử Hi bắt đầu an thai trong nhàn rỗi chán nản.

Những buổi chiều trước đây lúc Ninh Hoài về nhà đều là nàng lộc cộc chạy ra mà ôm lấy hắn, bây giờ đừng nói không cho nàng ôm, nàng chỉ cần có hành động hơi quá độ một chút hắn cũng liền căng thẳng không chịu được, chỉ sợ nàng có sơ suất gì.

“Hài tử làm gì có yếu ớt như vậy, a Hoài chàng kích động quá vậy.”

Văn Tử Hi lại một lần nữa bị Ninh Hoài từ chối hành động nàng muốn nhảy lên người hắn để hắn ôm, không vui mà bĩu môi nói.

Từ lúc hôn mê tới giờ cũng ngót được một tháng rồi, trong lúc nàng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc an thai, thái y cũng tới xem qua, nói thai của công chúa đã không có gì đáng ngại rồi, thai kỳ cũng đã qua ba tháng, bây giờ từ mạch tượng cũng có thể bắt ra được là một tiểu nhóc rất khỏe mạnh.

“Không phải là ta làm quá, là nàng cứ luôn không làm ta an tâm.” Ninh Hoài ôm nàng tới cái giường nhỏ, cởi giày cho nàng để nàng ngồi yên định trên đó.

“Ta có chỗ nào làm chàng lo lắng chứ?!” Văn Tử Hi phắt một cái từ trên giường ngồi thẳng dậy.

Ninh Hoài kéo tấm chăn nhỏ trên giường đắp lên chân cho nàng.

“Hôm nay là ai nói ăn không ngon miệng không chịu dùng bữa trưa? Song Duyệt nói cho ta hết rồi.”

Văn Tử Hi: “……”, Song Duyệt càng ngày càng ăn cây táo, rào cây sung, thích ở trước mặt Ninh Hoài tố cáo nàng.

“Hôm qua là ai đợi sau khi ta ra ngoài rồi lén lén trộm trộm chuồn ra ngoài mua đậu hũ thúi ăn?”

Văn Tử Hi: “……” lại bị phát hiện rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Còn ngày hôm trước nữa” ngữ khí của hắn bắt đầu nghiêm túc lên, “Lại còn chạy ra ngoài muốn cùng lũ trẻ con nhảy dây, có phải nàng muốn bị đánh không.”

Tay hắn dừng trên cái đầu nhỏ của nàng không nỡ đánh xuống, chỉ có thể oán hận mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng.

Văn Tử Hi lần này hoàn toàn đuối lý, cúi đầu móc tay giống như một đứa trẻ làm sai chuyện ngoan ngoãn chịu phạt.

Ngày hôm trước không biết từ đâu ở đầu phố có mấy đứa trẻ đang nhảy dây.

Những đứa trẻ non nớt cất giọng hát vô cùng có nhịp điệu, trên đầu quấn dây thừng nhảy nhót tùy ý giống như con bướm nhỏ đang bay lượn, Văn Tử Hi nhìn thấy trong lòng khó kìm lại được, nếu không phải Ninh Hoài vừa lúc quay về nhìn thấy nàng đang nhìn theo mấy đứa trẻ nóng lòng muốn thử, lôi nàng quay về, thì chắc……

“Ai yo, ta không phải là cố ý mà.” Văn Tử Hi tiến đến trước mặt Ninh Hoài nịnh nọt nói.

Ninh Hoài nhìn bộ dạng vô hại, vẻ mặt hồn nhiên kia mà hừ một tiếng, quay mặt đi.

Vẻ mặt này thích đánh lừa người khác, thoạt nhìn ngây thơ vô tội, thực ra trong bụng đầy chủ ý xấu, mãi mãi khiến người khác phải lo lắng.

Cũng là lần đầu làm cha mẹ, hắn mỗi tối đều ghé bên cái bụng vẫn còn bằng phẳng của nàng mà nói biết bao nhiêu điều với con, mong chờ đứa con mau mau lớn lên, vậy mà nàng lại giống như không có chuyện gì, mặc kệ hắn ghé trên cái bụng, nhìn hắn nói chuyện với đứa con trong bụng với ánh mắt phảng phất bên trong một chút……. khinh bỉ?

Ninh Hoài cảm thấy chính là cảm giác khinh bỉ, khinh bỉ hắn rõ ràng biết con còn nhỏ như vậy, còn chưa biết cái gì, lại mỗi ngày đều nói với cái bụng vẫn chưa nhô lên một chút nào của nàng.

Sự hờ hững của nàng còn khiến Ninh Hoài cảm thấy vô cùng buồn.

Văn Tử Hi quỳ ngồi trước mặt Ninh Hoài giơ tay trái lên phát một lời thề: “Ta đảm bảo sau này sẽ yên phận được không? ừm, chuyện chàng không cho ta làm ta nhất định sẽ không làm. Chàng đừng tức giận như thế mà.”

Cậu mợ cùng ông ngoại gần đây cùng biểu tỷ Đỗ Thiên Thiên vào kinh, nghe nói ba người sau khi gặp Hạ Cẩn tỏ vẻ rất hài lòng, liền lập tức cùng Quắc Quốc Công bàn bạc chuyện hôn nhân cho hai người, biểu tỷ Thiên Thiên gần đây không có thời gian rảnh để tới tìm Văn Tử Hi chơi nữa.

“Lời hứa của nàng đáng giá bao nhiêu tiền?” Ninh Hoài cười một tiếng, vô cùng đau đầu mà nhìn nàng, cái người này muốn đánh không đánh được mà muốn mắng cũng chẳng xong, hắn ngẫu nhiên mà lớn tiếng với nàng là nàng liền nước mắt lưng tròng, che cái bụng nói với hài tử rằng cha con không cần mẹ con mình nữa.

Lúc này lại không chê hài tử còn nhỏ không nghe thấy gì nữa rồi.

Văn Tử Hi thấy nói những điều ngon ngọt với hắn cũng không có tác dụng, tròng mắt đen bóng bắt đầu chuyển động, cười trộm một tiếng, chạy tới dính vào người Ninh Hoài, hai tay ôm lấy cổ hắn.

“Chàng thực sự không muốn tha thứ cho Thục Dương công chúa Văn Tử Hi-một người xinh đẹp, đáng yêu, đ ẫy đà nhiều nước, bây giờ còn mang trong bụng đứa con tôn quý của chàng sao?

Ninh Hoài có chút không nhịn được cười, liền quay mặt đi chỗ khác.

“Không tha thứ thì làm sao?”

Văn Tử Hi cười giống một tiểu hồ ly xảo trá: “Không tha thứ thì thiếp sẽ…… hôn chàng.”

Nàng ghì cổ Ninh Hoài xuống và hôn lên môi, chốc lát nhấp vào môi và răng hắn, chốc lại dùng răng cắn khẽ cánh môi, chốc lại lè lưỡi kết hợp với lưỡi của hắn, thử một lượt tất cả những cách hôn mà nàng có thể nghĩ tới.

Văn Tử Hi có chút tự hiểu được, biết cái này không tính là hôn, chỉ tính là làm thân.

Ninh Hoài cuối cùng vẫn là không chịu được cách hôn không trình tự quy tắc này của nàng, chụp đằng sau gáy nàng lại lấy thế chủ động, trong lòng cảm thán cô nàng này vẫn không tiến bộ, lâu như vậy rồi vẫn không lưu loát như thế.

Văn Tử Hi biết hắn sẽ như vậy, trong lòng đã được như ý, vừa để hắn hôn nàng, đôi tay lại bắt đầu không an phận.

Cái tay nhỏ không xương giống như một con giắn luồn lách xung quanh người hắn, lướt qua cơ bụng rắn chắc của hắn, cứ thế tới chỗ dưới cùng.

Một tay túm chặt. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đôi mắt Ninh Hoài bỗng chốc trợn to.

“Nàng, nàng đang làm cái gì vậy?” Ninh Hoài buông môi nàng ra, lồ ng ngực cứ phập phồng vì thở dồn dập, tâm lý thì muốn rút cái tay giở trò xấu xa này ra, nhưng s1nh lý lại không vượt qua được.

“Không có gì.” Văn Tử Hi ngây thơ nói, vừa cắn môi cười, vừa nhẹ nhàng xoa xoa thứ đang cầm trong tay.

Cái thứ xấu xa này, nàng còn nhớ rõ lúc nàng chưa mang thai “nó” đã bắt nạt nàng như thế nào. Ghim thù rồi.

Văn Tử Hi gần đây thích nhìn bộ dạng hắn bị nàng ăn hiếp, ỷ vào mình đang mang thai nên hắn không thể động vào nàng, mỗi đêm liền dùng sức giả vờ vô tình cọ cọ vào người hắn, cảm nhận được cơ thể hắn càng ngày càng nóng lên, cắn răng chưa từ bỏ ý định mà sờ loạn lên trên người nàng một trận, cuối cùng lại chỉ có thể hừng hừng chạy ra mà đi xối nước lạnh.

“Tay…… bỏ ra!” Ninh Hoài gần như từ kẽ răng mà bật ra mấy chữ này.

Văn Tử Hi phồng má lên: “Không bỏ ra đó.”

“Chơi vui biết bao.” Nàng nhẹ nhàng xoa xoa bên ngoài quần hắn, “Càng ngày càng……ừm…… không giống rồi.”

Đã phồng lên rất to rồi.

Ninh Hoài hít sâu mấy hơi, cảm thấy bản thân sắp không kìm được ngọn lửa mà nàng đang châm này.

Nếu như nói mỗi đêm chỉ có thể ôm nàng đi ngủ mà không thể làm những chuyện khác được là chuyện khó nhưng cũng vui vẻ, vậy mà bây giờ là nàng ép hắn phạm tội.

Từ khi biết mình mang thai, Văn Tử Hi cứ một mực như thế, biết là nàng thơm ngọt bao nhiêu, nhìn ngon bao nhiêu, nhưng lại chỉ có thể nhìn chứ không làm gì được. Đang tuổi tràn trề sinh lực, nàng thực sự có chút đánh giá quá cao sức chịu đựng của người nam nhân trước mặt rồi.

“Ta sau này sẽ ngoan ngoan ở nhà không để chàng phải lo lắng nữa, ta sẽ dưỡng tốt thai trong bụng, chàng nhất định phải tha thứ cho ta. Chàng còn nói ta có muốn bị đánh nữa không là ta đau lòng lắm đấy.”

Văn Tử Hi tự cảm thấy nắm được “nhược điểm” của hắn, bắt đầu làm hòa lại với hắn.

Ninh Hoài khó khăn gật đầu.

“Cái này cũng được rồi.” Văn Tử Hi ra vẻ hài lòng bình tĩnh nói, rút cái tay nhỏ sớm đã bị thiêu nóng của mình lại.

Thực ra Văn Tử Hi cũng có chút ngượng ngùng, đây không phải là lần đầu tiên nàng to gan đi sờ.......cái đó hay sao, cho dù là cách một lớp vải.

Nàng vê vê cái tay chuẩn bị đi rửa, lúc chuẩn bị đứng dậy, cả người liền lại bị hắn từ đằng sau ôm vào trong lòng.

“Như thế mà muốn đi sao?”

Ninh Hoài cắn nhẹ tai nàng oán hận hỏi.

Hay lắm đồ xấu xa không có lương tâm này, chọc ghẹo xong rồi là muốn bỏ chạy.

Văn Tử Hi bị dọa một chút, lại lập tức ưỡn ưỡn cái bụng nhỏ căn bản vẫn còn chưa nhô rõ lên của mình, kiêu ngạo nói: “chứ không chàng muốn thế nào, con của chàng đang ở trong này đó.”

Ninh Hoài nghiêng đầu hôn lên khóe môi nàng.

“Có những chuyện, thực ra đổi một nơi là có thể không làm hại tới hài tử.”

Văn Tử Hi trăm tin nghìn tin cũng không thể tính được Ninh Hoài sẽ học được bao nhiêu cách làm.

Toàn thân nằm sụp trên giường, cái đầu nhỏ bất lực lên xuống mà vận động.

Văn Tử Hi huhu mà khóc thành tiếng.

Không dễ gì nàng tưởng là kết thúc rồi, hắn lại khiêng nàng tới trên giường.

“Không...... không được.” Văn Tử Hi nói còn không lưu loát, che cái bụng, vừa rồi mới nôn khan khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt.

Ninh Hoài dịu dàng nhìn cái bụng của nàng “Qua ba tháng là có thể rồi. Ta sẽ nhẹ chút.”

Có được sự giáo huấn lần trước, lần này xác thực là hắn làm rất nhẹ, nhưng nàng vẫn là mang cảm giác mẫn cảm của một thai phụ mà dằn vặt khóc sướt mướt, cũng may là hài tử cũng thật hiểu chuyện, ngoan ngoãn ở trong bụng của mẫu thân, mới không quấy rầy phụ thân và mẫu thân thân mật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi