CÔNG CHÚA KIM NGỌC TẠI NGOẠI

Văn Tử Hi đẩy nhẹ trán Ninh Hoài một cái.

“Chàng hay lắm.”

Hồi phủ, trời đã khuya.

Có hai tên người hầu đỡ Ninh Hoài đi.

Ninh Cốt Đầu trước tiên vẫy cái đuôi chạy ra nghênh đón. Nó ngửi thấy mùi rượu trên người Ninh Hoài, hắt xì một cái, lập tức chạy đến bên Văn Tử Hi.

Giang Thị cũng ra đó, thấy con trai uống say có chút tức giận, vừa mắng Ninh Hoài, vừa đi chuẩn bị canh giải rượu cho hắn.

Ninh Hoài uống xong canh giải rượu thấy đỡ hơn chút, nhưng vẫn có chút chưa tỉnh táo, ngã trên giường la hán, ôm lấy Văn Tử Hi miệng luôn gọi nương tử.

“Để ta tới lo cho nó, con hôm nay cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đi.” Giang Thị nói với Văn Tử Hi.

Bà nhìn khuôn mặt đỏ rần của con trai mà nhăn mặt, cả người toàn là mùi rượu, tóc tai bù xù không có giống như ngày thường, hơi lôi thôi. Bà sợ Văn Tử Hi cười chê, liền muốn chỉnh lý lại cho con trai sạch sẽ rồi mới trả lại cho nàng.

Văn Tử Hi ôm đầu Ninh Hoài vào ngực đút cho hắn uống một ngụm trà, lắc đầu cười nói: “Mẫu thân, con không mệt, ở đây có con, còn cả mấy nha hoàn sẽ chăm nom, không cần phiền tới mẫu thân đâu. Người đi nghỉ ngơi trước đi, giờ này thường ngày là người đã sớm ngủ rồi.”

“Thế này……” Giang Thị có chút do dự.

Ninh Hoài dường như nghe thấy hai người nói chuyện, ở trong lòng Văn Tử Hi mà đổi một tư thế càng thoải mái hơn, ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người nàng, mắt nhắm hờ, nắm chặt lấy một tay nàng.

“Ta muốn công chúa, tiểu công chúa, nương tử, phu nhân, muội muội, tiểu ngoan, kiều kiều, tiểu môn đệ, đồ ngốc, bảo bối, tiểu hoại đản, con mèo nhỏ, hay khóc nhè, ngọt ngào, cục cưng……ưm”. Hắn sau khi bị rượu ngấm cho say mang theo giọng khàn khàn mà cứ gọi ra từng

Văn Tử Hi vội vàng bịt mồm Ninh Hoài lại, tai nóng bừng cả lên.

Tên này uống say rồi cái gì cũng dám nói, mấy cách xưng hô này đều là những lúc riêng tư hắn gọi nàng, càng có mấy cái thậm chí là lúc hai người làm chuyện đó hắn mới hứng khởi mà gọi, bây giờ hắn lại dám gọi ra trước mặt mẫu thân hắn như vậy. Văn Tử Hi lặng lẽ nhéo Ninh Hoài một cái, xấu hổ không thôi, nếu hắn còn nói ra nữa sợ là trong mắt Giang Thị nàng sẽ thực sự trở thành hình tượng người vợ cả ngày chỉ biết bắt nạt con trai bà.

Giang Thị là người từng trải, vừa nghe thấy liền cười, biết là con trai yêu thương cô vợ này nhiều như nào, lại thấy được nét ngượng ngùng trên mặt con dâu, chẳng trách được cháu nội chưa được nửa năm đã tới rồi.

“Mẫu thân…… cái đó……” Văn Tử Hi đỏ mặt nói, không biết nói gì mới tốt.

Giang Thị cười cười, bà không ở đây quấy rầy hai vợ chồng nữa.

“Vậy ta đi trước đây, Hoài nhi phải nhờ vào con rồi.

“Vâng.” Văn Tử Hi nhẹ nhàng đáp.

——

Song Duyệt dẫn mấy tiểu nha hoàn đi chuẩn bị nước tắm và quần áo để thay, bên trong có tiếng nước rì rào. Trên lò sưởi đang đốt khấu lê hương, làn khói trắng đục vừa ra liền tiêu tan trong không khí, tỏa ra mùi thơm sảng khoái tinh thần, làm cho con người tâm khí bình yên.

Ninh Hoài không ngủ, trên mặt xem ra không có tinh thần, tựa vào lòng Văn Tử Hi.

Văn Tử Hi thấy Giang Thị đi rồi, lay lay Ninh Hoài.

“Sao cái gì chàng cũng nói, bình thường lúc riêng tư nói thì thôi, vừa nãy mẫu thân chàng còn ở đây đó, chàng không sợ xấu hổ nhưng ta sợ”

Nàng cũng chỉ là càu nhàu, chứ cũng không có kỳ vọng Ninh Hoài sẽ đáp lại, vừa mở miệng oán trách vừa sờ sờ mặt hắn, phát hiện cũng không nóng nữa rồi.

Đôi môi mỏng của Ninh Hoài nở một nụ cười nhè nhẹ.

Hắn say rồi, nhưng canh giải rượu sau khi xuống bụng cảm giác cũng đỡ hơn nhiều rồi, thần chí cũng tỉnh táo không ít, hắn vốn muốn nói là mình đã đỡ nhiều rồi, nhưng lại thật khó để được thấy thê tử công chúa của hắn chăm sóc hắn như vậy, bèn làm bộ say tiếp.

Ninh Hoài không dám thừa nhận chính mình là say ba phần mà lại giả bộ là bảy phần.

Vừa nãy khi nghe mẫu thân nói muốn chăm sóc hắn, hắn nói những lời đó là vì muốn mẫu thân hắn can tâm mà giao hắn cho Văn Tử Hi, cũng là vì…… để nàng biết hắn nghĩ về nàng nhiều bao nhiêu, để bây giờ nàng đối với hắn tốt một chút.

Vậy nên, Văn Tử Hi bây giờ mới dịu dàng như một hồ nước.

Song Duyệt xắn tay áo qua.

“Công chúa, nước nóng chuẩn bị xong rồi, người xem tắm cho phò mã thế nào? Có cần bọn nô tỳ giúp một tay không?”

Văn Tử Hi vừa nghe liền có chút ngượng ngùng, nhìn người say đang tựa trong lòng, nghiêm túc nghĩ một lúc.

Ninh Hoài căng thẳng chờ đợi câu trả lời của nàng.

“Chi bằng…….” Văn Tử Hi cắn cắn môi, “Ngươi đi gọi mấy tên đầy tớ lại tắm cho chàng, ta ở đây chờ.”

Ninh Hoài âm thầm ngẩn ra một chút, không phải đã hứa với mẫu thân là tự mình chăm sóc cho hắn hay sao?

Hay cho tiểu hoại đản thích nuốt lời.

“Dạ.” Song Duyệt gật gật đầu, quay người chuẩn bị đi gọi người.

“Nương tử ~” Ninh Hoài đột nhiên mở miệng gọi, túm lấy cánh tay của Văn Tử Hi, đầu ở trong lồ ng ngực nàng không ngừng cọ cọ, “Nương tử không cần ta nữa rồi, nương tử không cần ta nữa rồi.”

Văn Tử Hi không hiểu ra sao cả, vỗ vỗ gương mặt hắn: “Sao thiếp không cần chàng được, chàng đừng nói linh tinh.”

Nàng nhìn ánh mắt mơ hồ của hắn, hai gò má hơi say và đôi môi đỏ bóng, không tự chủ được mà cười đầy mê đắm.

Ninh Hoài như này, thật sự rất…….đáng yêu, giống như một con thú nhỏ đang làm nũng. Văn Tử Hi đột nhiên lại có một loại cảm giác nở gan nở ruột, a Hoài bình thường với bộ dạng hoặc là lạnh lùng, hoặc là có lúc dịu dàng trước mặt nàng, có khi lại là bộ dạng gian tà thích bắt nạt nàng, mà Ninh Hoài của bây giờ lại là bộ dạng vô hại thực sự rất có thể k1ch thích ý muốn bảo vệ của một người nữ nhân.

Bản tính làm mẹ bên trong của Văn Tử Hi hừng hực bừng cháy.

Nàng ôm lấy đầu của Ninh Hoài giống như một đứa trẻ dịu dàng nói: “Thiếp không có bỏ mặc chàng, chàng đi tắm đi rồi thiếp dẫn chàng đi ngủ, được không?”

Song Duyệt không động đậy, ả hoài nghi bản thân vừa nãy có phải bị hoa mắt hay không, vì sao lại nhìn thấy trên mặt của phò mã đang được công chúa ôm trong lòng lại lộ ra một nụ cười đắc ý, phò mã không phải đã uống say rồi sao, sao nụ cười lại quá đỗi rõ ràng như vậy, Song Duyệt hồ đồ rồi.

Ninh Hoài ở trên miếng mềm mại kia cà cà, đang ăn đậu hủ mềm mềm.

“Ta muốn công chúa, tiểu công chúa, nương tử, phu nhân, muội muội, tiểu ngoan, kiều kiều, tiểu môn đệ, đồ ngốc, bảo bối, tiểu hoại đản, con mèo nhỏ, hay khóc nhè, ngọt ngào, cục cưng…”

“Đừng nói nữa.” Văn Tử Hi chặn ngang Ninh Hoài, nhìn Song Duyệt vẫn còn đang đứng ở đây mà có chút ngại ngùng.

Ninh Hoài ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Công chúa vậy nô tỳ đi đây.” Song Duyệt lại hành lễ chuẩn bị cáo lui.

Ánh mắt mơ mơ màng màng không dễ phát hiện của hắn căng thẳng, chống cánh tay dậy mạnh mẽ làm Văn Tử Hi nhào ra cái nệm mềm phía sau.

Bàn tay hắn ung dung thản nhiên mà lót sau gáy nàng, mu bàn tay vừa vặn đặt lên góc giường cứng chắc.

“Nương tử tắm cho ta, nương tử tắm cho vi phu được không, ta muốn nương tử. Chỉ muốn nương tử.” hắn nói có chút không được lưu loát, nhưng ý nghĩa thì từng chữ một rõ ràng, “Nương tử đừng bỏ mặc vi phu, nương tử tắm cho ta, chỉ muốn nương tử tắm cho ta……”

Văn Tử Hi ngượng ngùng, Song Duyệt vội vàng tới kéo Ninh Hoài từ người công chúa dậy.

Song Duyệt vừa đẩy Ninh Hoài vừa bối rối, có phải ả hoa mắt rồi không, tay của phò mã khi nãy rõ ràng không ở chỗ này, tại sao đột nhiên chạy tới đệm ở dưới sau gáy của công chúa chứ, còn đệm tốt đến thế, không cho công chúa bị đập phải.

“Chàng đó!” Văn Tử Hi chống eo trách yêu, ngón tay chỉ chỉ Ninh Hoài phần trán với một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng bị hắn dày vò như vậy trên người cũng vả cả mồ hôi.

Song Duyệt nhìn bộ dạng phò mã say như vậy cảm thấy bản thân hình như bị hoa mắt rồi, muốn nói ra sự hoài nghi nhưng lại nhịn, cẩn thận hỏi lại: “Vậy, nô tỳ có cần đi tìm người tới giúp phò mã tắm nữa không?” Văn Tử Hi mặt hầm hừ nhìn con ma men muốn dày vò nàng, may cho nàng khi nãy còn cảm thấy hắn dễ thương.

“Thôi bỏ đi, ngươi dẫn mấy người kia lui xuống đi.” Nàng xua tay nói.

Nàng không muốn những nữ tử khác nhìn thấy thân thể của a Hoài.

“Vâng.” Song Duyệt cáo lui, trong lòng thầm nghĩ lần này sẽ không còn chuyện vừa bước ra khỏi cửa lại bị phò mã gây náo mà quay trở lại.

Song Duyệt dẫn theo mấy nha hoàn rời đi, Văn Tử Hi nhéo nhéo mặt Ninh Hoài, vê mặt hắn giống như vê bột: “Sao chàng lại có phúc khí lớn như thế, bổn công chúa lớn như vậy rồi chưa bao giờ phải hầu hạ người khác, đều là người khác hầu hạ ta, thấy chàng giúp phu quân của biểu tỷ ta đỡ rượu, thôi thì ta miễn cưỡng, hầu hạ chàng một lần.” Ninh Hoài cười ngây ngô, ánh mắt ẩn giấu sự lanh lợi.

Văn Tử Hi hỏi: “Đi được không? đi vững được không, mau đi.”

“Nương tử đỡ ta.” Ninh Hoài một tay đặt trên vai Văn Tử Hi, nàng đỡ hắn tới bên cạnh thùng tắm.

Nước trong thùng tắm đang bốc lên khí nóng làm cho lỗ chân lông của con người đều nở nhẹ.

Văn Tử Hi để Ninh Hoài vịn lấy cái giá treo quần áo tự mình đứng đó, nàng đưa tay thử nhiêt độ của nước, cảm thấy có chút nóng, rất thích hợp để tắm.

“Lại đây.” Nàng vểnh miệng trước mặt Ninh Hoài, “Tay mở ra.”

Ninh Hoài rất nghe lời, nàng nói gì hắn cũng liền làm theo.

Cánh tay nhỏ của Văn Tử Hi đặt trên eo của hắn, nuốt một ngụm nước miếng, không biết là bị hơi nước xông vào hay là do xấu hổ, mặt bỗng trở nên đỏ ửng khiến người khác muốn cắn một cái.

Mỗi lần đều mơ mơ hồ hồ, nàng dường như, thật sự chưa nhìn kỹ hắn bao giờ, tai Văn Tử Hi đều đỏ rực cả lên, cúi đầu ánh mắt dính vào người gầy nhưng săn chắc của hắn, tay có chút run.

Ninh Hoài cúi đầu thấy bộ dạng ngại ngùng của nàng, tâm trạng thực tốt.

Văn Tử Hi làm một lúc nội tâm bắt đầu đấu tranh, hắn dựa vào cái gì mà nhìn thấy hết của nàng, nàng nhìn lại một chút thì đã làm sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng có chút nhẹ nhõm hơn, Văn Tử Hi đột nhiên lấy lại chút dũng khí, cắn răng một cái, lúc mở ra nàng không tự chủ được mà nhắm chặt mắt.

……

Trong phòng có tiếng nước.

Sau bình phong có một bóng hình lúc ẩn lúc hiện.

Văn Tử Hi đang vén tay áo, thở hổn hển mà lau người cho người này, Ninh Hoài nhắm hờ mắt tựa vào thành thùng tắm, vẻ mặt hưởng thụ.

“Chàng thật biết hưởng thụ, khó mà thấy bổn công chúa hầu hạ chàng.” Văn Tử Hi đứng thẳng người dậy, rắc một chút nước lên mặt Ninh Hoài, không xem phong cảnh dưới đáy nước đó nữa.

Ninh Hoài kéo kéo ống tay áo của Văn Tử Hi: “Nương tử.”

Văn Tử Hi thò tay lau mồ hôi trên trán, mệt đến hừ một tiếng, lại lau nước trên tay vào váy: “Chàng có dễ chịu hơn chưa, uống say rồi đầu có đau không? Có buồn ngủ không?”

Trên mặt Ninh Hoài có mấy giọt nước, vài sợi tóc ướt dính vào má. Thần sắc bị hơi nước xông vào giống như hoa anh đào, hắn dùng ánh mắt có chút ngốc mà nói với thê tử công chúa đang bận bận rộn rộn: “Nương tử, cùng nhau tắm.”

“Nghĩ cái gì vậy? ai cần tắm cùng chàng.” Văn Tử Hi ngón tay gõ gõ lên trán Ninh Hoài, nàng bây giờ xem hắn như một đứa trẻ.

Ninh Hoài sau khi bị từ chối, sắc mặt tủi thân.

Văn Tử Hi ngáp dài một cái: “Chàng chưa buồn ngủ thiếp đã buồn ngủ rồi, mệt quá, thiếp thấy sau khi thành thân chàng vẫn luôn tốt với thiếp nên hôm nay mới chăm sóc chàng đó, ngày mai chàng phải cảm ơn thiếp biết chưa, chàng sau này nhất định phải tốt với thiếp hơn trước đây nữa, nếu thiếp phạm lỗi sai gì cũng không được đánh thiếp nữa, ở đây cũng không phải thượng thư phòng, thiếp lớn như này rồi mà vẫn còn bị chàng đánh, thật xấu hổ biết bao a.”

Nàng nói dông dài, cũng không kỳ vọng Ninh Hoài có thể nghe hiểu, cũng không kỳ vọng hắn có thể trả lời, chỉ là tùy miệng nói ra những điều trong lòng đang nghĩ.

Nỡ lòng nào lại đánh nàng, Ninh Hoài cau mày, hắn có đánh nàng qua ư? Hình như có một lần, nàng cùng Đỗ Thiên Thiên ra ngoài gây chuyện, hắn dùng thước phạt nàng một lần, lần đó……hắn thực sự là hài lòng vô cùng.

Đồ vật nhỏ thật ghim thù, Ninh Hoài cười thầm.

Văn Tử Hi ôm quần áo của hắn tới: “Được rồi, tắm xong rồi, chàng tự mặc có được không?”

“Cảm ơn nương tử.” Ninh Hoài từ trong nước đứng lên.

“A!” Văn Tử Hi lập tức la lên một tiếng, bịt mắt quay người đi, trái tim vì nhìn thấy thứ kia mà hoảng loạn vô cùng, khí huyết lưu thông đột nhiên tăng nhanh.

“Nương tử?” Ninh Hoài nghiêm túc hỏi, hắn cũng không chuẩn bị che giấu sự thật rằng hắn thực sự sớm đã tỉnh táo hơn một chút rồi.

Văn Tử Hi vẫn là không dám nhìn nhiều, dù cho nàng thừa nhận cơ bắp, đường nét trên thân hình người đàn ông này thật sự rất đẹp, nàng vẫn cứ quay lưng lại, chỉ thò tay ra đưa quần áo cho Ninh Hoài.

“A, a, a Hoài, chàng tự mình mặc đi, chàng nhất định là mặc được phải không, tùy ý mặc lên là được, thiếp, thiếp đi ngủ đây.”

Ninh Hoài cầm lấy quần áo, Văn Tử Hi lập tức bỏ chạy.

Ninh Hoài nhìn theo bóng dáng nàng, hết cách mà cười một tiếng, tự mình lau khô người rồi mặc quần áo, bước ra bình phong, Văn Tử Hi đã nằm trên giường ngủ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi