CÔNG CHÚA MẠNH MẼ Ở DÂN QUỐC

Buổi tối hôm đó, Lâm Tri Ngải đã ngủ thiếp đi rồi nhưng lại chợt nhớ đến ánh mắt của Lâm lão thái thái nhìn cô.

Lâm Tri Ngải chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên hồi chua xót, cô bèn xoay người lay Tống Chu Thành đang say giấc nồng tỉnh dậy, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay bà nội khóc là vì tôi hả?"

Tống Chu Thành bị lay tỉnh vẫn còn có chút hoang mang, phải mất một lúc lâu mới hiểu được chuyện Lâm Tri Ngải hỏi đến là chuyện Lâm lão thái thái khóc vào lúc sáng.

Tống Chu Thành cũng cảm thấy khá buồn cười, anh khẽ xoa đầu của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Đó là bà nội đang cảm động nên mới khóc. Nếu như cô nhớ bà nội rồi thì ngày mai chúng ta có thể về thăm bà."

Cô ngốc này ban ngày trông thì có vẻ vô tâm, vậy mà tối đến lại rất đa sầu đa cảm nhỉ!

Tống Chu Thành vừa dứt lời, bên ngoài cửa sổ chợt nổi trận gió lớn, tiếp sau đó là tiếng mưa dần dần trút xuống. Lâm Tri Ngải chau mày, nép vào trong lòng của Tống Chu Thành, giọng nói cũng trở nên trầm lắng.

"Vậy ngày mai chúng ta về thăm bà nội đi, trời mưa không có tôi làm ấm giường cho bà, chắc chắn bà sẽ không quen đâu."

Cảm nhận được một dáng người nho nhỏ mềm mại yếu đuối trong lòng mình, cô còn đang run lên, Tống Chu Thành cũng không biết phải nên làm gì nhưng vẫn theo thói quen vỗ nhẹ vào vai của Lâm Tri Ngải, chầm chậm nở nụ cười và nói: "Được thôi, ngày mai chúng ta về thăm bà nội, tiện thể mang chút quà sang cho bà luôn."

Hôm nay đến nhà họ Lâm là để giúp Lâm Tri Ngải đòi lại công bằng nên Tống Chu Thành đi tay không đến, chẳng mang gì cả. Nhưng trải qua một ngày quan sát, anh nhận ra hai người Lâm Chính Hồng và Hạ Linh đối xử với Lâm Tri Ngải chẳng tốt lành gì, nhưng Lâm lão thái thái đối xử với Lâm Tri Ngải cũng khá tốt.

Cùng với tiếng sấm chớp vang ầm bên ngoài khung cửa, trong đầu Lâm Tri Ngải lại xuất hiện cảnh tượng máu chảy thành sông bên trong hoàng cung, Lâm Tri Ngải chỉ có thể dùng sức ôm chặt lấy Tống Chu Thành, khó chịu nói: "Vậy ngày mai anh nhớ nhắc tôi đấy, tôi sợ tôi sẽ quên mất."

Tống Chu Thành đưa mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài khung cửa, anh cảm giác mỗi khi trời nổi sấm, Lâm Tri Ngải trong lòng anh sẽ run lên, Tống Chu Thành cũng hiểu ra Lâm Tri Ngải sợ sấm chớp.

Cho dù Lâm Tri Ngải có ôm chặt thế nào đi nữa, Tống Chu Thành cũng chẳng phàn nàn lấy một câu, anh chỉ vỗ nhẹ vào tấm lưng của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Được, có tôi ở đây rồi, mau ngủ đi!"

Không biết là giọng nói của Tống Chu Thành quá cuốn hút, hay là tiếng sấm chớp bên ngoài dần nhỏ lại mà Lâm Tri Ngải dưới sự trấn an của Tống Chu Thành nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cánh tay ôm lấy Tống Chu Thành cũng dần dần buông ra nhưng đến cuối cùng vẫn không buông hẳn xuống...

Sáng hôm sau, sau khi Lâm Tri Ngải tỉnh dậy mới phát hiện mình lại nằm trong lòng của Tống Chu Thành.

Lâm Tri Ngải khẽ chớp mắt, qua một lúc lâu kí ức mới chầm chậm ùa về.

Câu nói đầu tiên mà cô thốt ra, đó là: "Khi nào thì chúng ta đi mua kem dưỡng da và váy mới vậy hả?"

Tống Chu Thành đã thức dậy từ lâu, có điều vẫn còn đang ngáy ngủ. Khi anh nghe thấy câu hỏi của Lâm Tri Ngải, anh thấy rất buồn cười: "Tối hôm qua không phải đã nói là hôm nay phải đi thăm bà nội sao?"

Đôi mày Lâm Tri Ngải chợt nhíu lại, bắt đầu do dự giữa kem dưỡng da và bà nội: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể đi mua kem dưỡng da trước, sau đó hẵng đến thăm bà nội, chúng ta còn có thể mua cho bà nội một hộp kem dưỡng da nữa!"

Trông bộ dạng nghiêm túc của Lâm Tri Ngải, khoé môi Tống Chu Thành không kìm được mà mỉm cười: "Nếu đã như vậy thì chúng ta thức dậy trước đã nào!"

Tống Chu Thành bật khỏi giường với tốc độ rất nhanh, thay quần áo hay đánh răng cũng chỉ trong chốc lát. Nhưng Lâm Tri Ngải thì khác, chỉ mỗi việc chải tóc cô cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.

Tống Chu Thành cũng không hối thúc, anh chỉ ngồi trên ghế nằm ở trong sân, đợi Lâm Tri Ngải.

Chiếc ghế nằm này vốn dĩ là vị trí chỉ thuộc về anh thôi, vậy mà từ khi Lâm Tri Ngải đến, Tống Chu Thành chỉ có thể chọn lúc Lâm Tri Ngải không ở đó mà ngả lưng.

Khi Lâm Tri Ngải bước ra khỏi phòng, cô ngước mắt nhìn lên trời, vội nhíu mày: "Chúng ta có thể không ăn sáng mà đi mua kem dưỡng da luôn có được không?"

Đợi cô ăn xong bữa sáng thì mặt trời cũng đứng bóng mất. Cô thì chẳng muốn phơi nắng chút nào.

Tống Chu Thành gật đầu: "Được thôi, nghe cô cả." Không ăn một bữa cơm thôi mà, cũng chẳng đói ch ết được.

Tống Chu Thành nói xong thì đưa tay về phía Lâm Tri Ngải, nắm lấy tay của cô đi đến cửa tiệm.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tri Ngải bước vào cửa hàng, nhìn thấy những tủ kính bằng thuỷ tinh trong suốt cùng với những thứ đồ bên trong tủ kính, Lâm Tri Ngải hoa hết cả mắt.

Tống Chu Thành sợ Lâm Tri Ngải bị những thứ đồ kỳ quái bên ngoài làm cho hoa mắt, vậy nên anh định tốc chiến tốc thắng, anh kéo Lâm Tri Ngải đến bên quầy mỹ phẩm rồi nói với nhân viên: "Làm phiền lấy cho tôi hai hộp kem dưỡng da."

Nhìn thấy kem dưỡng da nhân viên đưa qua, Lâm Tri Ngải lại bị một chiếc hộp xanh xanh đỏ đỏ ở trên giá thu hút, cô bèn hỏi nhân viên rằng: "Cái đó là gì vậy!"

Nhân viên là một cô gái mặc sườn xám, cô ấy nhìn theo hướng tay mà Lâm Tri Ngải chỉ rồi khẽ mỉm cười: "Đó là phấn mắt và má hồng, có thể nâng cao khí sắc của bản thân."

Lâm Tri Ngải không hỏi gì thêm nữa mà chỉ nhìn vào gương mặt của cô nhân viên đó, trong phút chốc hiểu được tác dụng của phấn mắt và má hồng, cô xoay người kéo lấy tay của Tống Chu Thành, dịu dàng nói: "Tôi muốn cái đó nữa!"

Tống Chu Thành đã sớm có chuẩn bị khi Lâm Tri Ngải lên tiếng hỏi thăm rồi, anh bỗng thở dài nói với nhân viên: "Vậy phiền cô đóng gói lại giúp tôi luôn đi!"

Khi Tống Chu Thành thanh toán, Lâm Tri Ngải bèn vui sướng nghiên cứu đống mỹ phẩm của mình, lúc cô mở ra hộp phấn mắt và má hồng thì bỗng phát hiện trên gương mặt của nhân viên có gì đó không giống.

"Thứ trên môi cô là gì vậy?"

Tống Chu Thành vô cùng kinh ngạc vì không ngờ Lâm Tri Ngải lại phát hiện son môi trên mặt của cô nhân viên đó, Tống Chu Thành chỉ có thể ra sức ám hiệu cho nhân viên đó đừng nói thêm gì nữa.

Nếu mà còn mua nữa anh cũng không biết bốn mươi đồng bạc trong túi của anh có sống qua nổi hôm nay hay không.

Ai ngờ cô nhân viên ấy không những không hiểu ý của Tống Chu Thành, ngược lại còn hỏi anh: "Tống tiên sinh, anh sao vậy, mắt anh không khỏe sao?"

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải quay đầu nhìn mình, Tống Chu Thành chỉ có thể dùng một tay che lấy miệng, dùng tiếng ho để che đi sự ngượng ngùng của mình: "Không sao, cô gói thêm cho chúng tôi một cây son đi!"

Cô nhân viên mỉm cười cong cong đôi mắt, cô vội lấy một cây son từ trên giá xuống, hai tay đưa cho Lâm Tri Ngải: "Lâm tiểu thư, của cô đây!"

Trông thấy bóng hình rời đi của Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải, nụ cười của cô nhân viên ấy càng rõ ràng hơn.

Cứ xem như cô ấy làm việc thiện mỗi ngày là được, không nói với tiểu thư nhà họ Lâm rằng cho dù là phấn mắt, má hồng hay son thì chỗ bọn họ còn có hơn mấy chục loại màu sắc cơ.

Cơ mà cô ấy có một loại dự cảm, dù cho cô ấy không nói thì tiểu thư nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi. Đến lúc đó thì không thể trách cô ấy được nha.

Tống Chu Thành nắm tay của Lâm Tri Ngải bước ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy trong mắt của Lâm Tri Ngải toàn là kem dưỡng da ở trong tay mình, Tống Chu Thành chỉ có thể thở dài nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu đây? Đi tiệm may hay là đi thăm bà nội?"

Lâm Tri Ngải cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu: "Đi thăm bà nội trước đi!"

Tống Chu Thành vẫn còn đang ngạc nhiên khi giữa quần áo mới và Lâm lão thái thái, Lâm Tri Ngải lại không chọn quần áo mới. Vậy mà Lâm Tri Ngải chỉ dùng một câu thôi mà phá vỡ hết mọi giả tưởng của anh.

"Tôi cảm thấy tôi có hơi đói rồi, bây giờ đi thăm bà nội, tiện thể còn có thể ăn được bữa sáng."

Tống Chu Thành phì cười lắc đầu, anh biết ngay là cô ngốc này không có lòng tốt đến vậy đâu.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, khi Lâm Tri Ngải và Tống Chu Thành đến nhà họ Lâm, Lâm lão thái thái đang chuẩn bị ăn bữa sáng.

Lâm lão thái thái nhìn thấy Lâm Tri Ngải ở cổng, bà còn khá ngạc nhiên: "Sao các con lại qua đây vậy."

Lâm Tri Ngải vội vã ôm chầm lấy Lâm lão thái thái, nũng nịu nói: "Tất nhiên là do con nhớ bà rồi!"

Mua được kem dưỡng da, lại còn mua được đồ trang điểm khiến cho tâm trạng của Lâm Tri Ngải vô cùng tốt, lời nói thốt ra cũng dễ nghe hơn.

Đây là đạo lý mà Tống Chu Thành đứng bên cạnh rút ra được.

Lâm lão thái thái vốn dĩ vẫn còn tức giận vì chuyện của Lâm Diệc Vân, thế nhưng nhìn thấy Lâm Tri Ngải bám người làm nũng như vậy, tâm trạng của Lâm lão thái thái cũng tốt lên rất nhiều, bà xoa nhẹ đầu của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Các con đã ăn sáng chưa? Ăn chung với bà luôn không?"

Lâm Tri Ngải khẽ lắc đầu: "Vẫn chưa ạ, chúng con đến đây sớm để ăn sáng cùng bà đấy ạ."

Dứt lời, Lâm Tri Ngải lấy hộp kem dưỡng da từ trong túi ra: "Đây là quà mà chúng con mang cho bà đây, Tiểu Hoà nói là bôi cái này lên gương mặt sẽ láng mịn như trứng gà được bóc vỏ ấy, con muốn ngày nào bà nội cũng sẽ xinh đẹp rạng ngời!"

Lâm lão thái thái đưa mắt nhìn sang Lăng Tú ma ma, Lăng Tú bèn đi vào nhà bếp lấy thêm thức ăn. Còn bà thì mỉm cười nhéo nựng gương mặt nhỏ tròn trịa của Lâm Tri Ngải: "Hôm nay cái miệng nhỏ của con thoa mật ong lên đấy à, nói chuyện sao nghe bùi tai thế."

Tống Chu Thành vẫn còn đứng bên cạnh, biểu cảm chẳng có gì thay đổi nhưng trong lòng lại trề môi, không phải thoa mật ong thì là gì ạ! Đó là anh dùng bạc để đổi lại đấy!

Cuối cùng Lâm lão thái thái cũng thấy được Tống Chu Thành đứng ở bên cạnh, bà vỗ nhẹ lên chiếc ghế bên cạnh, tỏ ý bảo Tống Chu Thành hãy ngồi xuống: "A Thành cũng ngồi xuống ăn chút gì đi!"

Tống Chu Thành tiến lên phía trước, đưa cho Lâm lão thái thái lão nhân sâm ngàn năm trong nhà của mình rồi từ từ mỉm cười: "Bà nội, đây là để bà bồi bổ cơ thể. Hôm qua con đến tay không, thật sự là ngại quá ạ."

Lâm lão thái thái lắc đầu: "Đều là người nhà cả mà, đừng quan tâm những thứ này quá."

Lâm Tri Ngải ăn xong bữa sáng thì ngồi trò chuyện với Lâm lão thái thái, phần lớn là Lâm lão thái thái nói còn cô thì lắng nghe. Chuyện bà nói cũng chỉ là những chuyện thú vị lúc Lâm Tri Ngải còn nhỏ.

Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài rồi vội đứng dậy, chào tạm biệt với bà: "Bà nội, chúng con phải đi rồi, con còn phải đến tiệm may một chuyến ạ!"

Lâm lão thái thái bật cười: "Hôm qua không phải là may váy mới rồi à? Sao hôm nay lại phải đi nữa vậy?"

Lâm Tri Ngải mím môi, gương mặt nghiêm túc: "Người thợ may hôm qua không tốt, sở trường của họ là may âu phục và váy ngắn!"

Lâm lão thái thái lại mỉm cười: "Đều là thợ may, sao lại nói là tốt hay không tốt được chứ!"

Lâm Tri Ngải bĩu môi, hừ một tiếng lạnh lùng: "Bà nội, bà không hiểu đâu, cái này gọi là chuyên môn đấy ạ!"

Lâm lão thái thái khẽ xoa đầu của Lâm Tri Ngải, mỉm cười đôi mắt cong cong: "Úi cha, Tri Ngải của chúng ta lợi hại quá nhỉ, không ngờ còn biết đến chuyên môn cơ đấy!"

Lâm Tri Ngải chau mày, chăm chăm nhìn Lâm lão thái thái, gắt giọng nói: "Bà nội, con đâu có ngốc đâu, tất nhiên là con biết rồi!"

Tống Chu Thành ở bên cạnh không kìm được mà bật cười: "Đúng rồi đó, cô rất là thông minh luôn, chỉ là có lúc đầu óc không được linh hoạt tí thôi!"

Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, ánh mắt muốn đâm một người thật sự là giấu không được. Dưới ánh nhìn sắc bén của Lâm Tri Ngải, không ngờ Tống Chu Thành lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Anh chỉ có thể đi đến trước mặt Lâm Tri Ngải, nở nụ cười dỗ ngọt: "Tôi sai rồi, cùng lắm tôi mua thêm một cái váy nữa cho cô."

Đầu óc của cô ngốc này thật sự là không mấy linh hoạt, không dỗ cô vui trở lại, anh sợ tối nay lại bị đạp xuống giường tiếp.

Nghe thấy có thể mua thêm một chiếc váy nữa, Lâm Tri Ngải mới mỉm cười gật đầu. Không thể không nói, Tống Chu Thành vẫn có mắt nhìn lắm!

Nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, Lâm lão thái thái cũng vỗ nhẹ lên tay của Lâm Tri Ngải, đôn hậu mỉm cười và nói: "Được rồi, bà cũng không đùa nữa, con gấp đến tiệm may thì mau đi đi. Không thì chút nữa mặt trời đứng bóng mất."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi