CÔNG CHÚA MẠNH MẼ Ở DÂN QUỐC

Ba của bé Điềm vừa cao vừa cường tráng, vậy nên mới bị mọi người gọi đến giúp đỡ ở nơi sạt lở.

Khi anh ấy nhận được tin bé Điềm mất tích thì sắp điên lên, hớt hải gọi theo người dân trong thôn đi tìm tung tích của bé Điềm.

Từ đầu bên đây của núi, cho đến tận đầu bên kia, hét đến khàn cả giọng cũng chẳng tìm được bé Điềm.

Nhìn thấy con sông uốn lượn chảy xiết, ba của bé Điềm cũng muốn nhảy xuống đó tìm xem sao, may thay người trong thôn ngăn anh ấy lại.

"Ba bé Điềm à, bé Điềm nhà anh nói không chừng đi đâu đó chơi một lúc rồi, nhỡ đâu tìm được bé Điềm nhà anh rồi, anh thì lại ở đây nhảy sông, há chẳng phải tốn công vô ích sao."

Ba của bé Điềm cao một mét bảy, nghĩ đến bé Điềm của anh ấy nâng niu trong tay còn sợ cô bé ngã, ngậm trong miệng còn sợ tan đi, anh không kìm được mà đau lòng.

"Bé Điềm nhà tôi trước giờ rất vâng lời, ai gặp mà không khen một câu đáng yêu, sao có thể chạy lung tung được!"

Một người dân trong thôn lớn tuổi hơn một chút thở dài với ba của bé Điềm: "Ba của bé Điềm à, cậu đừng có nôn nóng, nói không chừng con bé nhà cậu đã ở nhà đợi cậu rồi đấy!"

Ông lão nói xong thì mọi người cũng lần lượt nói theo: "Đúng đó, vợ của anh không phải vẫn đang tìm đó sao? Lâu như vậy rồi cũng không nghe thấy vợ anh nói gì nữa, không chừng đã tìm được bé Điềm rồi đó."

"Thật không?" Trong mắt ba bé Điềm vụt lên ánh sáng của hy vọng.

Mọi người nhanh chóng gật đầu. Đùa à, con sông chảy xiết này thì chẳng đùa được đâu, cộng thêm nước trên thượng nguồn chảy xuống, ba của bé Điềm một khi đã lao đầu vào thì bọn họ cũng không đảm bảo được sẽ kéo được người lên đâu.

Ba của bé Điềm ôm chút hy vọng nhưng phần nhiều lại rất sợ hãi. Nhưng khi anh ấy nhìn thấy bé Điềm đang chơi ở trong sân, nhất thời không kìm được mà lao về phía trước ôm lấy bé Điềm vào lòng gào khóc.

"Con đã đi đâu vậy! Ba tìm con cả buổi chiều đấy!"

Bé Điềm bị ba ôm chặt vào lòng, phải vùng vẫy lắm mới có thể thoát ra khỏi vòng tay của ba. Việc đầu tiên là giúp ba lau đi nước mắt, sau đó mới chau mày nói với ba:

"Con vốn muốn đi tìm ba nhưng vừa đến cửa thôn thì bị một ông chú xấu xa ôm đi. Nhưng mà ba đừng lo, con được hai chị vô cùng xinh đẹp này cứu rồi."

Ba của bé Điềm biết được mọi chuyện đã xảy ra từ lời kể của mẹ cô bé, khi anh ấy biết nhóm người của Lâm Tri Ngải hôm nay muốn ở lại nhà mình, anh ấy bèn vội vã đi vào nhà bếp để nấu buổi tối.

"Tay nghề của tôi là được truyền lại đó, mấy dặm quanh đây ai ăn cũng tấm tắc khen ngon, một lát nữa tôi sẽ trổ tài cho mọi người thưởng thức."

Tống Chu Thành nhanh chóng huơ tay với anh ấy: "Không cần đâu, bọn tôi tự làm gì đó ăn là được rồi."

Ba của Bé Điềm quay sang nhìn Tống Chu Thành: "Cậu đang chê tay nghề của tôi không tốt sao! Cậu là khách, sao có thể để cậu ăn bừa chút gì đó được!"

Tống Chu Thành cúi đầu nghĩ ngợi, đành mang ra những con thú săn được lúc sáng của bọn họ: "Đây là những gì lúc sáng bọn tôi săn được, cứ xem như là thêm vài món đi ạ!"

Ba của cô bé đưa mắt nhìn vào chiếc túi, đôi mắt ngạc nhiên mở to rồi giơ ngón tay cái của mình về phía Tống Chu Thành: "Úi chà, giỏi quá đấy, không ngờ mọi người lại săn được nhiều thứ như vậy, quá là hay luôn!"

Tống Chu Thành cười gượng, những thứ này đều là Triệu Dực Thạch săn được, chẳng liên quan gì đến anh cả.

Trong lúc ba của bé Điềm đang loay hoay trong bếp, mẹ của cô bé thì trải chăn đệm ra.

"Thật ngại quá, nhà chúng tôi chỉ có bốn phòng. Tối hôm nay tôi và ba con bé sẽ cùng bé Điềm ngủ ở một phòng, chỉ có thể chừa lại cho mọi người ba phòng mà thôi. Có điều mọi người yên tâm, bộ chăn đệm này tôi đã giặt qua hết rồi, sạch lắm."

Tống Chu Thành huơ tay với mẹ của bé Điềm: "Chị chịu để cho chúng tôi ngủ nhờ, chúng tôi đã cảm kích chị lắm rồi. Lát nữa chúng tôi sẽ tự chia phòng với nhau."

Đôi mắt Vương Cảnh Văn ở bên cạnh bỗng nảy lên một ý, cậu bèn trầm giọng nói với Tống Chu Thành: "Cậu và Lâm Tri Ngải là hai vợ chồng, không thể ngủ lại nhà người khác đâu. Hay là cậu ngủ một mình, Lâm Tri Ngải ngủ cùng em gái tôi, tôi thì ngủ với Triệu Dực Thạch."

Tống Chu Thành chau mày, đành đưa mắt nhìn mẹ của bé Điềm bên cạnh rồi hỏi cô ấy: "Còn có chuyện như vậy nữa ạ?"

Mẹ của bé Điềm khẽ cười: "Đúng là có chuyện như vậy thật nhưng nhà chúng tôi không kiêng những thứ này, mọi người muốn ngủ thế nào cũng được."

Tống Chu Thành gật đầu và nhìn Lâm Tri Ngải: "Em thấy thế nào?"

Tính tình Lâm Tri Ngải ương ngạnh không thể ngủ với người khác được. Vốn dĩ anh định để hai người con gái ở cùng một phòng, ba tên đàn ông chen chúc ngủ với nhau.

Nhưng nghe ý của Vương Cảnh Văn, có lẽ không muốn ngủ cùng một phòng với anh.

Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Tôi không có ý kiến." Đây không phải là lúc cô giở tính khí công chúa của mình ra, điều kiện chỉ có như vậy, hoặc là cô phải thích ứng, hoặc là ngủ ở dưới đất.

Ba của bé Điềm đúng là không nói khoác, tay nghề của anh ấy thật sự rất tuyệt, anh còn múc cho mỗi tên đàn ông trên bàn ăn một bát tiết hươu: "Đây là máu trên người chú hươu của mọi người săn được đó, uống một ít đi, tốt cho sức khỏe."

Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch nhìn nhau, thứ như tiết hươu bọn họ chỉ mới nghe qua nhưng thật sự chưa từng uống.

Dưới sự cổ vũ của ba bé Điềm, hai người họ mỗi người uống một bát. Chính là vị của máu, có chút nồng, còn hơi tanh nữa.

Vương Cảnh Văn nhìn thấy tiết hươu trước mặt mình, trong ánh mắt vụt qua nét suy tư, sau đó thì một nét cười hiện lên.

Đúng là trời cũng muốn giúp cậu ta, Tống Chu Thành uống xong tiết hươu này, cộng thêm thuốc trên người của cậu ta. Cứ cho là tên đàn ông vô dụng đến đâu cũng có thể khí huyết căng tràn.

Lâm Tri Ngải nhìn thấy Tống Chu Thành uống hết bát tiết hươu bèn chau mày, gương mặt lộ ra biểu cảm chê bai, bất giác ngồi xa Tống Chu Thành một chút, sợ rằng mùi máu tanh sẽ ám lên người cô.

Nhưng tay nghề của ba bé Điềm rất hợp với khẩu vị của Lâm Tri Ngải, vốn dĩ cô chỉ ăn nửa bát cơm nhưng lần này ăn hết hẳn một bát.

Tất nhiên, cũng có thể là vì hôm nay đã đi quá nhiều nơi, Lâm Tri Ngải cũng hơi mệt rồi.

Sau khi Lâm Tri Ngải ăn xong thì buông bát đũa xuống, đang chuẩn bị nói cảm ơn với ba của bé Điềm thì bé Điềm ở bên cạnh đã đưa một tay ra và sờ vào bụng của Lâm Tri Ngải, giả vờ gật gật đầu: "Không tệ, chị đã ăn no rồi!"

Câu nói của bé Điềm làm cho mọi người trên bàn ăn đều phì cười, đặt biệt là Triệu Dực Thạch, cậu bỗng nhướng mày nói với bé Điềm: "Vậy em sờ giúp anh xem anh đã ăn no chưa?"

Bé Điềm bĩu môi, thở dài: "Không cần sờ đâu, trông anh không giống với người sẽ để cho bản thân mình đói."

Triệu Dực Thạch: "..."

Triệu Dực Thạch ăn xong thì chuẩn bị đi tắm, Vương Cảnh Văn đã tắm trước khi ăn rồi. Bây giờ chỉ còn có cậu là chưa tắm thôi.

Còn bé Điềm thì kéo tay của Lâm Tri Ngải đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi: "Chị Tri Ngải, quýt của nhà em chín rồi, em mời chị ra sau núi ăn quýt nha!"

Lâm Tri Ngải hoàn toàn không kịp nói lời từ chối đã bị cô bé kéo tay đi ra phía sau núi. Cô chỉ đành quay đầu nhìn Tống Chu Thành, tỏ ý rằng anh mau đi theo cô.

Mẹ của bé Điềm vẫn còn ở bếp thì lớn tiếng nói với cô bé: "Con chỉ có thể ở chân núi chơi thôi, đừng chơi lâu quá đấy!"

Bé Điềm kéo tay của Lâm Tri Ngải đi một mạch về phía trước, giọng nói trong vắt: "Con biết rồi ạ, bọn con sẽ về ngay, mẹ yên tâm. Con dẫn theo chị Tri Ngải mà, sẽ không lạc được đâu!"

Trong sân chỉ còn lại hai anh em Vương Cảnh Văn và Vương Cảnh Phi, Vương Cảnh Văn vội đưa mắt ngó nhìn xung quanh xong thì đi đến đến căn phòng đã được phân chia lúc nãy, mở cửa phòng của Tống Chu Thành ra.

Nhìn thấy Vương Cảnh Văn thêm thứ gì đó vào trong chén trà ở trên bàn, đôi mắt Vương Cảnh Phi vụt qua chút lưỡng lự, cô ta đành kéo tay của Vương Cảnh Văn, chau mày nói: "Anh, Lâm Tri Ngải và Tống Chu Thành cũng tốt lắm mà, chúng ta có thể đừng chia rẽ họ được không!"

Vương Cảnh Phi cảm thấy mặc dù đầu óc Lâm Tri Ngải có chút ngốc nghếch nhưng con người rất tốt. Hôm nay cô không những mời cô ta ăn đùi thỏ, còn cho cô ta mượn bộ quần áo mới may và đôi giày của cô ấy nữa.

Ánh mắt Vương Cảnh Văn nhìn Vương Cảnh Phi để lộ ra sự đe doạ: "Em có biết để có được vụ sạt lở hôm nay anh đã mất biết bao nhiêu tiền không, nếu như nửa đường thất bại, vậy khi chúng ta quay về chỉ có một đường chết thôi biết không."

Ánh mắt của Vương Cảnh Văn nhìn sang rất đỗi lạnh lùng và vô cảm, hệt như một lưỡi đao sắt nhọn lạnh buốt vừa vụt qua, nó khiến cho Vương Cảnh Phi sợ hãi vô cùng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cảm nhận được bàn tay Vương Cảnh Phi nắm lấy mình dần dần thả lỏng, Vương Cảnh Văn nhanh chóng hất tay của cô ta ra, mang túi giấy đựng thuốc kia đổ hết vào trong ấm trà.

Sau đó kéo tay của Vương Cảnh Phi đi về phía ngoài, vừa đi vừa nghiêm túc nói: "Em đi ra đây với anh, chúng ta nói chuyện một lúc."

Vương Cảnh Văn nghĩ Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải đang ở sau núi hái trái cây, nên chỉ đành kéo Vương Cảnh Phi ra ngoài cửa thôn. Đi được một đoạn đường khá dài mới dừng lại ở một bãi đất trống không bóng người.

Vương Cảnh Văn quay đầu nghiêm túc nói với Vương Cảnh Phi: "Cảnh Phi, em quên di nương rồi hay sao? Em đã quên trước khi mất di nương đã nói gì rồi sao?"

Sắc mặt Vương Cảnh Phi bỗng nhiên cứng đơ không động đậy gì cả, đôi mắt mở to, nước mắt ngưng đọng như hoa tuyết.

Nhưng cho là cô ta quên đi chính bản thân mình cũng không đời nào quên được di nương. Vào lúc cô ta lên năm, lén lút trốn ra ngoài và không cẩn thận bị tên buôn người bắt đi.

Ngay lúc ba và đại nương từ bỏ việc tìm kiếm cô ta thì di nương chính là người xông vào sào huyệt của bọn chúng, bảo vệ cô ta ở sau lưng mình.

Di nương bị bọn chúng đánh đến mức chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng, cô ta chỉ có thể rúc vào người của di nương gào lên khóc nhưng di nương lau đi nước mắt giúp cô ta, an ủi cô ta đừng khóc.

Câu nói cuối cùng trước khi di nương chết là sống ở nhà họ Vương không dễ dàng gì, bảo cô ta và anh trai hãy giúp đỡ lẫn nhau, bình an mà lớn lên.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi cô ta nhìn thấy tên buôn người dắt bé Điềm đi lại kích động như vậy, cô ta không thể tha thứ cho bọn chúng, một tên cũng không.

Mặc dù sau này cô ta biết được đám buôn người đó chỉ là tay chân của đại nương tìm đến để đánh chết di nương - người đã sinh cho nhà họ Vương hai người con, thì nỗi căm ghét của cô ta đối với những tên buôn người đó cũng chẳng hề giảm đi.

Trông thấy nước mắt trong mắt Vương Cảnh Phi, Vương Cảnh Văn tiến lên một bước và nắm lấy tay của Vương Cảnh Phi, trầm giọng nói: "Thù của di nương cả đời này anh cũng không quên được, em cứ yên tâm, sớm muộn cũng có một ngày anh có thể kéo đại nương xuống."

"Nhưng mà di nương ở trên trời chắc chắn cũng hy vọng chúng ta sống tốt, hy vọng chúng ta được bình an." Khi Vương Cảnh Phi nói câu này ra có đôi chút dè dặt. Bởi vì cô ta biết, mối hận của Vương Cảnh Văn với nhà họ Vương rất lớn.

Nhìn thấy Vương Cảnh Phi vẫn còn do dự, Vương Cảnh Văn chỉ có thể đổi lại một cách nói khác, cậu ta tiếp tục nói: "Không phải em vẫn luôn muốn anh thoát khỏi nhà họ Vương đó sao? Chỉ cần em và Tống Chu Thành bên nhau, trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Tống thì anh mới có thể có chỗ dựa, mới có thể bàn điều kiện được với ba!"

Vương Cảnh Phi cúi đầu, trầm tư một lúc lâu nhưng nắm tay đang siết chặt cũng dần dần buông lỏng, điều này cũng cho thấy rằng cô ta đã từ bỏ việc chống đối.

Hai anh em họ đứng ở bãi đất đó rất lâu, đợi đến lúc bầu trời hoàn toàn sập tối, hai người họ mới quay trở về. Cả hai đều biết rõ, đây là con đường một đi không thể quay đầu, một khi cung được giương ra thì không có chuyện sẽ bắn ngược về sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi