CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit By Tiểu Ngư

Hạ Thanh Xuyên nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn dễ thương, không hề phòng bị của cô, trong lòng có chút không thoải mái.

Nếu hắn có ý đồ gây rối với cô, cô cứ như vậy đi theo, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?

Lâu Anh tùy ý liếc mắt đánh giá một chút, cách bài trí không khác gì phòng của cô, nhưng ít trang trí hơn, toàn bộ phong cách đơn giản trong sáng, giống như con người của hắn.

"Hạ lão sư muốn cho tôi cái gì?"

Hạ Thanh Xuyên đặt trái cây xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc bình sứ.

"Đây là thuốc mỡ do một lão trung y mà tôi quen điều chế, nó có tác dụng tuần hoàn máu rất tốt. Hôm nay cô vận động quá nhiều, lấy về bôi đi, ngày mai sẽ đỡ đau nhức." Nói, hắn đem bình sứ đưa cho Lâu Anh.

Lâu Anh đưa tay nhận lấy, ngón tay chạm vào lòng bàn tay của hắn.

Hạ Thanh Xuyên cảm thấy giống như có một chiếc chim vẹt qua, rất nhẹ, rất mềm, và lập tức biến mất tiêu, nhưng để lại dấu vết nhợt nhạt.

"Cảm ơn Hạ lão sư." Lâu Anh nhận lấy chiếc bình, cẩn thận đánh giá xung quanh.

"Chỉ là một lọ thuốc mỡ mà thôi." Hạ Thanh Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu.

Vẻ mặt hắn vẫn như thường, nhàn nhạt, mang theo tính khí xa cách, chỉ là ánh mắt lại bất tri bất giác nhu hòa đi.

Lâu Anh không ngẩng đầu nhìn, nên chưa từng phát hiện biến hóa vào lúc này của hắn.

"Anh Xuyên, anh......" Tại sao lại không đóng cửa?

Câu nói kế tiếp, Hứa Dương còn chưa kịp mở miệng, bởi vì cậu ta đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho khϊế͙p͙ sợ rồi.

Vào ban đêm, một nữ diễn viên mặc áo ngủ xuất hiện ở trong phòng của nam diễn viên cùng đoàn phim, nhìn sao đi nữa, cũng thấy không ổn đúng không?

Lâu Anh và Hạ Thanh Xuyên đồng thời nhìn về phía Hứa Dương, hai người đều tỏ vẻ bình thường, ngoại trừ có chút ngoài ý muốn, không hề có cảm giác bị đánh vỡ gian tình.

Nhưng thật ra bản thân Hứa Dương, lại xấu hổ đến mức tay không biết đặt vào đâu.

"Thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy Hạ lão sư. nữa" Lâu Anh cười tạm biệt.

Điểm này trong mắt cô vẫn có, hơn nữa, cô thật sự cảm thấy không thích hợp ở trong Hạ Thanh Xuyên quá lâu.

"Ừ, cô cũng nghỉ ngơi thật tốt."

*

Lâu Anh vừa rời đi, vẻ mặt Hứa Dương trở nên chế nhạo.

"Anh Xuyên, Lâu Anh sẽ không phải lòng anh chứ?" Vừa nói, cậu ta còn liếc nhìn trái cây mà Lâu Anh vừa mới đưa.

Nhắc mới nhớ, cậu ta đi theo anh Xuyên cũng được mấy năm, không biết gặp qua bao nhiêu sao nữ muốn dán lên người Xuyên ca.

Nhưng đối với Lâu Anh, cậu ta thtậ sự không cảm thấy chán ghét.

"Đừng nói bậy, những lời này truyền ra ngoài không tốt cho cô gái nhà người ta." Hạ Thanh Xuyên thấp giọng quát lớn một câu.

Hứa Dương lại không để ở trong lòng, ngược lại mỉm cười nói với Hạ Thanh Xuyên: "Anh xem, lâu lâu cô ấy lại tặng đồ, anh cũng không từ chối."

"Này, anh Xuyên, có phải anh cũng có ý với người không?"



Hiếm thấy anh Xuyên ca đối với một nữ diễn viên khác bình thường như vậy, Hứa Dương cảm thấy, điều này tuyệt đối không đơn giản.

Nói không chừng, anh Xuyên ca cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng nở hoa.

"Đừng nghĩ tới chuyện lung tung này, trở về ngủ sớm một chút." Hạ Thanh Xuyên mắt lạnh nhìn cậu ta, đoán cũng đoán được cậu ta đang suy nghĩ gì.

Hứa Dương bị hắn nhìn như vậy, ủy khuất, kêu cậu ta đừng suy nghĩ lung tung, rõ ràng là bản thân anh Xuyên ca đối xử với người ta quá đặc biệt sao.

Nhưng cậu ta cũng không dám nói lại, ngoan ngoãn bò về phòng ngủ của mình.

Thật ra Lâu Anh cũng không ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy.

Đồ ăn ba mẹ cô gửi căn bản không thể ăn không hết được, chia cho nhân viên công tác lại không đủ.

Cô nghĩ Hạ Thanh Xuyên đã dạy cho mình rất nhiều kỹ thuật diễn, nên mỗi lần cô đều mang một chút qua, coi như là một lời cảm ơn.

Đương nhiên, điều quan trọng là Hạ Thanh Xuyên không từ chối, nên cô cũng không quan tâm.

*

Phần lớn cảnh diễn của Lâu Anh đã xong, cuối cùng cũng chỉ còn mấy cảnh cô hô mưa gọi gió trong hoàng cung và cảnh gặp gỡ nam chính.

Cô chỉ có cảnh nội cảnh, không có ngoại cảnh, hai tháng là có thể quay xong.

Chờ sau đó, Hạ Thanh Xuyên và những người khác đi quay ngoại cảnh, không chỉ có khổ, còn tốn thời gian dài, ít nhất phải ba bốn tháng.

Hàn Thời Hân đi hơn một tháng cũng đã trở về.

Hơn một tháng này, cô ấy cũng trở về hai lần, nhưng cũng chưa bao lâu lại vội đi.

Đại ngôn đã thuận lợi lấy được, tổ quay về cơ bản đã lập xong, chỉ chờ Lâu Anh.

"Anh Anh, chị đã lấy thêm vài bộ phim, em nhìn chúng xem có thích không." Hàn Thời Hân từ trong túi xách lấy ra một chồng kịch bản.

Lâu Anh nhìn sơ sơ qua, ít nhất có năm sáu bộ.

Mấy bộ này chị Hàn đã giúp cô sàng qua một lần, chỉ sợ còn nhiều hơn nữa nếu không sàng.

"Những đoàn phim này có tổ chế tác không tồi, em xem coi thích cái nào?"

Lâu Anh lật từng cuốn xem, trong bốn cuốn điện ảnh, có hai cuốn là phim truyền hình.

Kịch bản của phim, có hai nữ nữ, và hai nữ phụ, phim truyền hình đều là nữ chính.

"Chị Hàn, chị nghĩ cái nào tốt hơn?" Lâu Anh đặt kịch bản xuống, đôi mắt phượng xinh đẹp bên trong toàn là mềm mại và tin tưởng.

"Này phải xem em lựa chọn, em muốn vào phái thực lực hay là con đường lưu lượng?"

Phim đện ảnh áp lực cao, dễ đoạt giải, cũng cần mài giũa kỹ thuật diễn, nhưng phim truyền hình dễ hút fan hơn.

Thật ra cô không quan tâm đến lưu lượng hay không lưu lượng, cô vốn dĩ cũng không cần cái hư danh này.

"Chị Hàn, em muốn vào phái thực lực." Lâu Anh đôi mắt kiên định, ánh mắt tỏa sáng, khóe môi hơi nhếch lên, tràn đầy tự tin.

Cô đã định hướng được con đường mà mình muốn đi.



Ngay từ đầu, cô bước vào giới giải trí này là bởi vì chấp niệm lúc trước của mình.

Hiện tại, cô đã hợp tác với Hạ Thanh Xuyên rồi, chấp niệm kia cũng tự động biến mất.

Cô nhìn thấy tố chất của một diễn viên ở trêи người hắn, cô cũng thích đóng phim, vì cái gì lại không tiếp tục đi con đường này!

Cô cũng cho rằng rất nhiều năm sau, sẽ có người nhớ tới vai diễn của mình.

Lưu lượng chỉ là nhất thời, chỉ có tác phẩm tốt mới tồn tại mãi mãi.

Hàn Thời Hân nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trêи mặt cũng lộ ra cười.

"Nếu như vậy, chị khuyên em nên chọn《 Từ chúng* 》."

*Từ chúng[cóng zhòng]: Sự phù hợp: Đề cấp đến ý kiến của số đông hoặc thông lệ phổ biến(diễn xuất). Nguồn: Baidu

Nghe chị Hàn nói, Lâu Anh lật lại kịch bản của 《 Từ chúng》, cẩn thận xem chi tiết hơn.

Một bên xem một bên tự hỏi, "Nữ phụ của bộ này, là cái vai ác."

"Đúng vậy." Hàn Thời Hân gật đầu, "Những vai diễn mà em đã đóng, nếu không phải nó phù hợp với tính cách của em, nếu không là quá chân thật, vai diễn này, vừa lúc có thể thay đổi định vị hình tượng của em."

Nói như vậy, một vai diễn giúp cho diễn viên trở nên phổ biến, sau đó sẽ có vô số vai diễn như vậy.

Việc nhận cùng một dạng vai là phương pháp an toàn nhất, nhưng nó cũng hạn chế diễn xuất của diễn viên.

Hàn Thời Hân không cần dựa Lâu Anh để kiếm tiền, tự nhiên sẽ lựa chọn con đường tốt nhất cho cô.

"Được, cảm ơn chị Hàn!"

*

Lâu Anh không định đi học ngay sau khi chọn được kịch bản, cũng không lập tức đi nghiên cứu, bởi vì, rất nhanh đã đến cảnh diễn chính của cô.

Nữ chính bởi vì một điệu nhảy mà được lão hoàng đế sủng ái, không bao lâu, nhà nam chính lại bị hãm hại, người bị xử trảm, người bị lưu đày.

Nữ chính có ý đồ khuyên hoàng đế buông tha cho hắn nhưng không thành công, cuối cùng bí quá hoá liều vận dụng các mối quan hệ của mình cứu nam chính, cũng viết cho hắn phong thư, hy vọng hắn có thể kết thúc vương triều suy tàn này.

Lúc này, tâm của nữ chính cũng thay đổi.

Nàng lợi dụng sự sủng ái của lão hoàng đế, bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình, can thiệp triều chính, nội ứng ngoại hợp với nam chính.

Mười năm sau, nam chính cuối cùng cũng thành công.

Đây là cảnh cuối cùng của Lâu Anh, cũng là cảnh lúc trước khi cô đi thử kính.

"Cô đã chuẩn bị như thế nào?" Hạ Thanh Xuyên đi đến bên cạnh Lâu Anh, thấy cô còn đang xem kịch bản.

*Sự phù hợp đề cập đến việc một cá nhân bị ảnh hưởng bởi hành vi của đám đông bên ngoài và thể hiện nhận thức, đánh giá và nhận thức của bản thân phù hợp với dư luận hoặc hành vi của số đông. Trong những trường hợp bình thường, ý kiến

của đa số thường đúng. Tuân theo số đông nói chung là tốt. Nhưng thiếu sự phân tích và không có tư duy độc lập. Việc tuân theo số đông không phân biệt đúng sai và đi theo đám đông là điều không mong muốn. Đó là một "tâm lý tuân thủ mù quáng" tiêu cực. Nguồn: Baidu

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hạ Thanh Xuyên: Cho nên, em đây là muốn dùng xong liền vứt bỏ?

Hết chương 16

04-04-2021

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi