CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit: tiểu ngư+ Anh Rồng

La đạo gọi người đưa cho Lâu Anh một tờ giấy, trêи mặt giấy ghi chính là nội dung kế tiếp mà ông muốn cô diễn.

"10 phút đủ sao?" Ông hỏi.

Lời thoại không ít, nếu trí nhớ của mỗi người đều như nhau, hiện tại trong thời gian ngắn như vậy để nhớ hết, quả thật có chút khó khăn.

Lâu Anh nhận lấy tờ giấy, nhanh chóng nhìn qua, "Có thể."

Ở trường học, giáo viên đã dạy cách nhớ lời thoại thế nào, hơn nữa trí nhớ của cô còn rất nhanh, để nhớ hết cũng không khó.

Mười phút trôi qua, Hạ Thanh Xuyên đi từ cái bàn bên cạnh vòng đến giữa đại sảnh.

Lúc nảy hắn ngồi còn không cảm nhận rõ ràng như vậy, vừa đứng lên, là có thể rõ ràng cảm giác được ngoại hình cao lớn của hắn mang đến cho người khác cảm giác áp bách.

Lâu Anh cả người cao gần 1m7 nhưng ở trước mặt hắn có vẻ như chim nhỏ nép vào người vậy.

Hơn nữa, quan sát ở khoảng cách gần, cô phát hiện bộ dáng của hắn so với trêи màn ảnh trêи còn đẹp hơn nhiều.

Từ ngoại hình đến khuôn mặt của hắn đều là tuyệt phẩm, đường cằm sạch sẽ lưu loát, khí chất mượt mà, nếu thấy hắn ở ngoài người khác không khỏi bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của hắn còn có thể cảm nhận được ý khác trong đó.

Khuôn mặt đẹp đến nỗi không cần phải nói, chân mũi cao gầy, cái cằm no đủ lại không nhô ra, môi mỏng nhưng lại rất hài hòa.

Nhưng khiến người khác phải kinh ngạc nhất vẫn là đôi mắt của hắn, rõ ràng là một đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình, nhưng phối hợp với khí chất xa cách và ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn, lại khiến người cảm giác được hắn rất lạnh lùng bạc tình.

Lâu Anh không dám nhìn chằm chằm hắn lâu, chỉ vội vàng liếc mắt một cái liền rũ mắt xuống.

Hiện tại phải cùng Hạ Thanh Xuyên đáp diễn, Lâu Anh lại khẩn trương lên.

Cô tới thử vai, cuối cùng mục đích chỉ có một đó là cùng Hạ Thanh Xuyên diễn phối hợp diễn chung với nhau mà thôi.

Nguyện vọng này giấu ở trong lòng cô đã nhiều năm, cô chưa từng nói với ai.

"Đừng khẩn trương, cứ bình thường mà phát huy liền tốt thôi." Hạ Thanh Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ căng chặt của Lâu Anh, khó có được lên tiếng an ủi.

Lâu Anh ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, khóe môi giơ cao, lộ ra một chút cười, "Cảm ơn Hạ lão sư."

Lâu Anh ở ngoài, fan của cô luôn nói, cô và tiểu tiên nữ giống nhau.

Mặt cô là điển hình của mặt trứng ngỗng, ngũ quan khéo léo tinh xảo, làn da lại trắng nõn trơn mềm, ánh mắt trong trẻo, hơn nữa do lớn lên trong gia đình giàu có nên có khí chất cao sang, trong đám người vừa đứng khi nảy, trêи người cô phản phất tiên khí, khiến cho người khác không dám khinh nhờn.

Hiện giờ, thật sự cười rộ lên, lộ ra trêи má hai cái lúm đồng tiền nhỏ, nhưng thật ra đã lớn rồi mà vẫn như một cô gái ngây thơ, yếu đuối trong trẻo nhưng lạnh lùng, mềm mềm mại mại, khiến người khác muốn xoa vào trong lòng ngực khi dễ một phen.

Hạ Thanh Xuyên nhìn cô cười, ánh mắt không tự giác nhu hòa hai phân.

Mười phút rất nhanh đã trôi qua, nhớ lời thoại rất đơn giản, diễn ra được mới chính là một chuyện khác.

Lâu Anh đứng ở đại sảnh trong phòng, trực tiếp ngồi quỳ trêи mặt đất, đôi tay đặt ở bụng, thắt lưng để thẳng, mắt nhìn về phía trước, giống như đang chờ đợi ai.

Đây là cảnh cuối cùng nam nữ chính cũng gặp nhau, cũng là một màn vĩnh biệt.

Kỹ thuật diễn của Lâu Anh, diễn nữ chính Tân Vân trong thời thiếu nữ hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng về sau trưởng thành, chưa từng trải sợ là không khống chế được.

Cảm nhận của La Húc đối với Lâu Anh không tệ, mới kêu Hạ Thanh Xuyên cùng cô đáp diễn.

Lúc này Lâu Anh, tựa như đã thay đổi bản thân, nháy mắt từ thiếu nữ hồn nhiên không lo không nghĩ biến thành một nữ nhân trải qua tang thương.

"Chàng đã đến rồi." Lâu Anh chậm rãi nhìn Hạ Thanh Xuyên đang đi về phía mình, cúi đầu lên tiếng.

"Là, ta đã trở về." Hạ Thanh Xuyên đè nặng thanh âm, bên trong không chỉ có cảm giác vui mừng khi gặp lại, ngược lại còn có nhiều phiền muộn cùng thương cảm.

Hắn bước chân trầm trọng, mỗi một bước đều giống như ở nghĩ về một cảnh của quá khứ.

Cố nhân* từ biệt, mười năm xuân thu.

*Cố nhân: người cũ( bạn cũ hoặc người yêu cũ)

Không hổ là tam kim* ảnh đế, chỉ cần một câu thoại là có thể khiến người khác cảm nhận được kỹ thuật diễn của hắn.

*Tam kim Trung Quốc( Kim Tượng, Kim Mã, Kim Kê).

Lâu Anh ban đầu còn có chút nhập không được vào nhân vật, khi có hắn theo, thật ra cũng cảm giác được nhiều thêm chút.

"Ta biết chàng sẽ thành công." Lâu Anh cười, trong mắt lại ngậm lệ.



Hạ Thanh Xuyên đến quỳ một gối bên cạnh cô, nắm tay cô, "Thực xin lỗi, ta đã tới chậm."

Mười năm, hắn khiến nàng một mình ở trong hoàng cung đợi mười năm.

"Không muộn," Lâu Anh lắc đầu, nước mắt chảy xuống, "Chỉ cần chàng đã đến rồi, thì không cần tính những chuyện của quá khứ."

Lâu Anh bị Hạ Thanh Xuyên dẫn vào nhập diễn, phát huy đến càng ngày càng tốt.

La Húc nhìn, đáy mắt lóe sáng càng ngày càng sáng thêm.

Du Khánh càng thêm trắng ra, nếu không phải sợ quấy rầy hai người, ông phải nhịn không được vỗ tay khen ngợi.

Một màn diễn cuối cùng khá dài, do thời gian có hạn, nên Lâu Anh cùng Hạ Thanh Xuyên chỉ diễn một đoạn trong đó, diễn đến cảnh Lâu Anh ngã vào trong lòng ngực hắn đến đoạn này thì kết thúc.

Sau khi kết thúc diễn, Hạ Thanh Xuyên lập tức bắt lấy tay Lâu Anh ra.

Nam diễn viên vì sợ bị người ta nói mình chiếm tiện nghi của bạn diễn nữ, nên sau khi kết thúc cảnh diễn liền sẽ tránh cho thân thể khỏi tiếp xúc với nhau, việc này với Hạ Thanh Xuyên tới nói càng là như thế.

Lâu Anh không vì Hạ Thanh Xuyên bản lĩnh lấy tay lại của hắn mà mất tự nhiên, hoãn lại một lát mới ngừng bi thương khi diễn được.

Cô vừa muốn đứng dậy, không nghĩ tới ngồi quỳ lâu như vậy chân đã tê rần, nhịn không được lảo đảo lay động té ngã.

"Cẩn thận." Hạ Thanh Xuyên tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay của cô đỡ một phen, giúp cô tránh được thảm kịch té ngã.

"Cảm ơn Hạ lão sư." Lâu Anh trêи mặt hơi hơi đỏ lên.

Nếu là ở trước mặt nhiều người như vậy mà té ngã, đã có thể mất mặt lớn rồi.

Hạ Thanh Xuyên không nói gì, buông cánh tay cô ra đi thẳng trở lại ngồi ở vị trí của mình.

Lâu Anh đứng ở tại chỗ, không biết đạo diễn có nhìn trúng cô hay không.

Bất quá, nếu đã kêu Hạ Thanh Xuyên cùng cô đáp diễn, nghĩ đến chắc sẽ có hi vọng.

"Cô đi về trước đi, có tin tức gì, tôi sẽ liên hệ với cô." Đạo diễn rốt cuộc cũng hồi đáp.

Tuy rằng không phải điều Lâu Anh muốn nhất, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi về trước.

Rốt cuộc, phía sau còn nhiều người như vậy đâu, nếu là gặp được người càng thích hợp cũng không phải không có khả năng.

Lâu Anh đi rồi, đạo diễn không lập tức gọi người kế tiếp, ngược lại cùng Hạ Thanh Xuyên và Du Khánh thảo luận.

"Các người cảm thấy cô gái nhỏ khi nảy thế nào?" La Húc hỏi.

Du Khánh không có do dự, trực tiếp tỏ vẻ chính mình đối với Lâu Anh có thưởng thức.

"Tôi cảm thấy khá tốt, bộ dáng đủ rồi, kỹ thuật diễn có thể nói, nhưng thật ra tôi không thấy ra cảm xúc, không cảm thấy diễn ra được."

"Thanh Xuyên thấy thế nào?" La Húc lại hỏi.

Hạ Thanh Xuyên nhìn lại hồi ức quá trình khi nảy bản thân cùng cô đối diễn, nhàn nhạt bình luận: "Có linh khí, có thể vào diễn, chỉ là nếu vào diễn trong thời gian vẫn là quá ngắn, kỹ thuật diễn có non nớt chút."

"Rất ít thấy cậu đối với người mới khích lệ như vậy, xem ra cậu là nghĩ muốn tuyển cô ấy?" La Húc cười hỏi.

Hạ Thanh Xuyên bản thân có thiên phú siêu phàm, người có kỹ thuật diễn có thể vào mắt hắn đúng thật là không tới mấy người, đại đa số đều là diễn viên gạo cội.

Còn chưa từng thấy hắn đối với người mới nào xem trọng quá như vậy.

"Lại xem tiếp đi." Hạ Thanh Xuyên ngữ khí nhàn nhạt, không có trực tiếp tỏ thái độ.

Mặt lạnh cả một buổi sáng, hiện tại rốt cuộc nhu hòa không ít.

Bản thân hắn không nghĩ tới, chẳng qua, bộ phim này có hắn đầu tư, hắn lại là nam 1*, nếu không tự mình trấn cửa ải, nếu lỡ tìm một nữ 1 có vấn đề, hắn chỉ sợ muốn tức chết.

*Nam/ Nữ 1: nam/ nữ chính

Lúc trước tổ chứ thử kính hết mười lần, những nữ diễn viên đó danh khí thật ra không nhỏ, chỉ là kỹ thuật diễn không có một cái lọt vào mắt hắn.

Kế tiếp còn có không ít, Hạ Thanh Xuyên đã không còn tâm tư ở chỗ này lãng phí thời gian.

"Phía sau còn người ông hãy chờ xem đi, tôi đi trước." Hạ Thanh Xuyên khép sách lại, lấy áo khoác trêи ghế đi liền đi về hướng cửa sau.

La Húc nhìn bóng dáng của hắn, chỉ có thể tùy hắn đi.



Xem thái độ này của hắn, trong lòng đã có vài phần quyết đoán.

Những nữ diễn viên lú sau tới thử kính, quả nhiên không có ai thích hợp hơn so với Lâu Anh.

Người có kỹ thuật diễn tốt hơn cô cũng có nhưng không trẻ tuổi như cô cũng không đẹp hơn cô, đẹp hơn cô, tạm thời không có xuất hiện.

Tên của phim này là《 Họa Quốc 》, nữ chính đương nhiên cũng phải khuynh quốc khuynh thành mới có thể bày ra bản lĩnh Họa Quốc của nàng.

Cuối cùng, tổng hợp suy xét các phương diện, La Húc vẫn là chọn Lâu Anh.

Thời điểm Lâu Anh nhận được tin tức này thì giống như trong mộng vậy, cô xác thật có khát vọng muốn được tuyển, cũng thật cuối cùng cũng được họn, nhưng lại có chút không thể tin được.

"Mình thật sự cùng Hạ Thanh Xuyên diễn chung rồi?" Lâu Anh nỉ non nói.

Từ khi cô còn thiếu nữ đã có một giấc mộng tưởng, muốn cùng Hạ Thanh Xuyên hợp tác một lần.

Từ ý nghĩa nào đó nói lên, Hạ Thanh Xuyên xem như là kinh diễm* thời gian thiếu nữ của cô.

*Kinh diễm: kinh ngạc trước vẻ đẹp của ai đó.( Trong đoạn này đại khái là lúc cô còn thiếu nữ đã kinh ngạc trước vẻ đẹp của HTX)

Lớp 11 năm ấy, khi Hạ Thanh Xuyên mới xuất đạo, bộ phim bước đầu tiên là phim về vườn trường nên đã lấy cảnh ở trường học của cô.

Ngày ấy ánh mặt trời vừa lúc, trời sáng không khí trong lành, Hạ Thanh Xuyên đóng vai nam số 2 Từ Thừa đứng ở trêи mặt cỏ, ăn mặc áo sơ mi trắng, mặt nhìn về hồ nước vẽ cảnh thật.

Thiếu niên hình như có cảm giá rõ ràng, quay đầu tới nhìn thoáng qua, là nữ chủ đến đây.

Khi đó, Lâu Anh dựa vào bên cửa sổ vừa lúc nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ nhìn thấy, nhìn đến một màn xoay người của hắn, liền bị kinh diễm bởi thiếu niên ấy năm tháng.

Đến nay cô còn nhớ rõ cảm giác khi ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy hắn, rõ ràng như thế nào mới gặp đã bị kinh diễm, gặp lại vẫn như cũ;

Thơ cổ Minh bạch thơ nói " tích thạch có ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô thứ hai "* là tao nhã thế nào; Câu kia của Minh bạch nói " Chỉ vì anh nhìn em một lần mà đã khiến cho em ngày đêm nhớ anh *" quyến luyến không quên.

* Câu này dùng để miêu tả vẻ đẹp của các mỹ nam cổ đại"Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh" (積石如玉,列松如翠。郎艷獨絕,世無其匹:Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất) [Nhạc phủ thi tập, quyển 47]. Nguồn: vanhoahoc.vn

* Convert để là " Chỉ duyên cảm quân một hồi cố" (●"ω`●).

Cô chỉ cảm thấy vẻ đẹp sở hữu từ ở trêи người hắn đều không quá phận.

Cô gặp qua không ít người lớn lên đẹp mắt, nhưng cho tới bây giờ không ai có thể làm cô kinh diễm đến nhớ mãi không quên.

Lâu Anh chỉ lo ngắm nhìn hắn giáo viên ở trêи nói cái gì cô cũng không nghe rõ, cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn hắn, cho đến hắn cười cùng nữ chính nói chuyện, cô mới lấy lại tinh thần.

Cô cảm thấy nữ chính kia chướng mắt cực kỳ, phá hủy ảo mộng may mắn tốt đẹp này của cô.

Đồng thời, cô cũng suy nghĩ, nếu người cùng hắn diễn chung là mình thì thật tốt nha!

Sau đó, năm lớp 12, cô khó có được tùy hứng một lần không màng người nhà phản đối quyết tâm đăng ký vào học viện điện ảnh.

Hiện tại, Lâu Anh cũng không biết bản thân mình như vậy có tính là không có chấp niệm hay không.

Vì tin tức đầy kinh hồng kia mà cô thoáng nhìn lại, lúc trước vì xúc động mới ra quyết định như vậy, yên lặng nỗ lực năm sáu năm.

Trước đó, nếu có người nói cho Lâu Anh biết cô sẽ điên cuồng như vậy, bản thân cô sẽ không tin.

Hiện tại, chính cô còn phân không rõ loại chấp nhất này là vì cái gì, hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ hắn cũng không còn là thiếu niên trong trí nhớ của cô nữa.

Nhưng mặc kệ cuối cùng đã đầy đủ vẹn toàn và cũng có thất vọng, cô phải đi nếm thử.

Chỉ có thử qua, cô mới có thể buông bỏ khúc mắc trong lòng mình.

Hiện tại, rốt cuộc cô cũng thực hiện được mộng tưởng này của mình.

Lâu Anh kϊƈɦ động đến nữa đêm rạng sáng mới ngủ.

Khi cô còn đang êm ấm trong giấc mộng, thì một hot search trêи Weibo làm bùng nổ giới giải trí.

#Hot! Đạo diễn La Húc đã xác định nữ chính trong phim mới 《 Họa Quốc 》 do Lâu Anh diễn#

- -Hết chương 2--

•16/10/2020.

Đôi lời của editor:

Có một tin khá buồn là bàn phím lap của như đã hư rồi:(( chương này ngư edit vài ngày trước rồi nên không ảnh hưởng, trong thời gian ngư tìm đường giải quyết thì ngư sẽ cố gắng lết bằng đt do đó ra truyện sẽ chậm hơn mong mn thông cảm!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi