CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit by Ngư không lười=_=

Hạ Thanh Xuyên thấy cô đã xấu hổ như vậy, gần như muốn cúp điện thoại, nên không dám trêu chọc, sắc mặt ngay thẳng nói: “Em đã chuẩn bị thế nào, cho gameshow tiếp theo?”

Tuyên truyền của《 Họa Quốc 》 được sắp xếp một chương trình tạp kỹ, một cuộc phỏng vấn, còn có mấy cảnh diễn, và với một buổi chiếu lần đầu.

Thoạt nhìn thì nhiều, nhưng so với diễn viên chính trong điện ảnh khác, thì thật sự rất ít.

Trước kia Hạ Thanh Xuyên không thích tham gia công tác tuyên truyền, có thể đẩy thì đẩy, cho nên đã gần một năm hắn không tham gia chương trình tạp kỹ.

Bọn họ muốn tham gia chương trình《 Con Đường Ngôi Sao》đã phát sóng rất nhiều năm, rating tuy không phải cao nhất, nhưng vẫn chưa từng quá thấp, danh tiếng cũng được.

“Tôi đã xem mấy kỳ của chương trình, cảm giác khá ổn, chỉ là trước kia chưa từng tham gia những chương trình như thế này, nên không quen lắm.” Nói đến chuyện chính, Lâu Anh cuối cùng có thể nhìn thẳng vào Hạ Thanh Xuyên.

Cô chỉ mới tham gia chương trình tạp kỹ có hai lần, một chương trình không quá sôi nổi, và một vai phụ ít nói, gần giống như chưa từng tham gia chương nào.

Cô cố ý nghiên cứu chương trình 《 Con Đường Ngôi Sao》,  thường sẽ chơi hai đến ba vòng, sau đó xen kẽ tuyên truyền phim mới và giới thiệu khách quý, hỏi số câu hỏi riêng tư, scandal, kế hoạch trong tương lai.

Hạ Thanh Xuyên gật đầu, “Không quen cũng không sao, đến lúc đó tôi sẽ dẫn em đi.”

Lâu Anh nghe lời này, giống như quay lại lúc hai người đang diễn.

Lúc đó, hắn cũng có nói “Đến lúc đó ta sẽ dẫn muội đi”

Lâu Anh nhớ tới chuyện cũ, thất thần, khi cô lấy lại tinh thần, đúng lúc nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên đang dịu dàng nhìn cô.

Trước kia hắn nhìn cô cũng rất dịu dàng, giống như một tiền bối hiền hậu vậy, chỉ là, lần này…… Lâu Anh không biết có phải do cô bị ảo giác không, luôn cảm thấy ánh mắt hắn có chút khác.

Cụ thể không giống chỗ nào, cô nói không rõ, chỉ là cảm giác khác biệt.

Hai người nhìn vào màn hình, nhất thời không nói chuyện.

Một người ôn nhu che giấu, một người nghi ngờ ngây thơ.

Cuối cùng, vẫn là Hạ Thanh Xuyên dẫn đầu phá vỡ yên lặng, “Em nhận được sắp xếp gì của chương trình?” Hắn hỏi.

“Nhận được sắp xếp chung, chị Hàn tỷ đang thương lượng với bọn họ.”

Có một số câu hỏi có thể hỏi, liên quan đến chuyện riêng tư, nếu không thương lượng trước khi hỏi, đến lúc đó sẽ rất xấu hổ.

“Tổ chương trình nhất định muốn đào nhiều thông tin về em, nếu em không muốn nói, đừng bao giờ ngại cứ từ chối.”

Hạ Thanh Xuyên xuất đạo nhiều năm như vậy, hai ba năm trước, địa vị không có ổn định như vậy lúc danh tiếng hắn lên cao, những người trong các chương trình đó hận không thể đem mười tám đời tổ tông của hắn đào ra.

Đúng là khoảng thời gian đó có rất nhiều chuyện không thoải mái, hiện tại hắn đã có tiền, mới miễn cưỡng đi tham gia.

Lần này, nếu không có cô, hắn thực sự muốn đẩy nó đi.

“Ừ.” Lâu Anh ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, hai người nói chuyện một lát, Lâu Anh nghe thấy mẫu thân đại nhân nhà cô gọi cô, cô lên tiếng trả lời, chuẩn bị nói tạm biệt Hạ Thanh Xuyên.

“Mẹ tôi đang gọi tôi, tôi phải đi trước.”

“Được, tạm biệt.”

“Tạm biệt Hạ lão sư.” Lâu Anh vẫy tay.

Cô đang chuẩn bị cúp video, Hạ Thanh Xuyên lại nói một câu.

“Anh Anh, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lâu Anh sửng sốt một giây, ngay sau đó cười nói: “Hạ lão sư cũng vậy.”

Sau khi video bị cúp, Hạ Thanh Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình di động một lát, mới đem điện thoại đi sạc.

Rất nhanh, còn hai ngày nữa là hắn có thể nhìn thấy cô rồi.

Từ lần trước chụp quảng cáo đến bây giờ, gần ba tháng bọn họ đã không gặp nhau.

Ba tháng thời gian, cũng đủ để hắn suy nghĩ kĩ rất nhiều chuyện, chẳng hạn như cô.

Hắn không nghĩ tới mình sẽ động tâm với một cô gái nhỏ hơn hắn năm tuổi, càng không ngờ rằng tình cảm sẽ đến nhanh như vậy, nhanh đến mức hắn không kịp phòng ngừa.

Hắn cũng không biết mình thích từ khi nào, chỉ là bất tri bất giác đem cô đặt trong lòng, không hy vọng cô chịu một chút ủy khuất, muốn bảo vệ cô thật tốt.

Đại khái do ngày nghĩ nhiều, nên tối nằm mơ.

Buổi tối, Hạ Thanh Xuyên mơ thấy Lâu Anh, cô mặc một chiếc vày dài màu lửa đỏ, má tuyết tóc đen, môi đỏ mắt như sao, đang mỉm cười với hắn, bộ dáng liêu nhân như một yêu tinh nữ tu luyện, chuyên đến câu hồn người khác.

Bộ dáng như vậy, sau khi mở miệng lại nói một tiếng “Hạ lão sư” ngoan ngoãn và mềm mại.

Hạ Thanh Xuyên có thể cảm giác được dường như hắn đang nằm mơ, nhưng hắn không muốn tỉnh lại. Hắn như là bị mê hoặc, bước từng bước về phía cô……

*

Lâu Anh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đến khách sạn vào buổi chiều trước ngày ghi hình.

Cô cảm thấy mình đã đến sớm, không nghĩ tới Hạ Thanh Xuyên còn sớm hơn cô, đã chuẩn bị xong hết.

Hai người gặp nhau ở hành lang, “Hạ lão sư hiện tại không bận sao?” Lâu Anh nghi ngờ hỏi.

Cô biết điều đó, đừng nói ngôi sao hạng nhất giống như hắn, hay là những ngôi sao tuyến hai ba bình thường, kỳ thật lịch trình rất kín, hôm nay quay bộ phim này, ngày mai quay bộ phim kia, hôm nay chụp quảng cáo này, ngày mai tham gia chương trình thương mại khác.

Cô nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên, ngoại trừ đóng phim, giống như không có sắp xếp khác.

“Tôi không muốn tham gia những chương trình nhàm chán đó.” Hạ Thanh Xuyên thuận miệng nói.

Hắn không thiếu tiền, chỉ là lúc trước đầu tư, đã có lời với những đại ngôn khác.

Lâu Anh nghe xong, thành thật gật đầu, đồng ý nói: “Tôi cũng không thích.”

Sau đó, cô lại hỏi: “Vậy Hạ lão sư thích gì?”

“Đóng phim.” Đây đã là sở thích của hắn, cũng là sự nghiệp của hắn.

Đôi mắt Lâu Anh lại sáng vài phần, chứa đầy ngưỡng mộ, “Hiện tại có rất ít diễn viên nghiêm túc như Hạ lão sư.”

Lâu Anh lại lần nữa cảm thán trình độ rất hiểu người của mình, Hạ lão sư không giống như người khác chỉ đem tâm tư đặt ở độ nổi tiếng cao và kiếm tiền.

“Em không phải là một diễn viên nghiêm túc sao?” Hạ Thanh Xuyên hỏi lại.

Ánh sáng dịu dàng lóa lên trong đôi mắt ngôi sao của hắn, hơi cúi đầu nhìn đôi mắt của cô, giọng nói của hắn dường như chỉ là thuận miệng khen ngợi một câu, nhưng nếu quan sát kỹ  vẻ mặt của hắn, có thể thấy được sự nghiêm túc của hắn.

Khoảng cách giữa hai người, nói gần không gần, nói xa không xa, ước chừng chỉ cách một gang tay, nhưng Lâu Anh lại có ảo giác mình đang đối diện với hắn cực kì gần.

Người khác đều nói đôi mắt của Hạ Thanh Xuyên rất sinh động, bên trong đựng đầy ngôi sao, Lâu Anh giờ phút này cảm nhận được điêu đó rõ ràng.

Được khen như vậy, Lâu Anh có chút xấu hổ, “Còn lâu lắm lắm đặt được thành tựu như Hạ lão sư.”

“Sẽ có một ngày như vậy.”

Hạ Thanh Xuyên không nhịn được nữa, nắm nắm một quả cầu nhỏ trên đỉnh đầu của cô.

Lâu Anh một phen vươn tay lên bắt, muốn đoạt lại quả cầu nhỏ của cô, nhưng lại bắt được tay hắn.

Như bị bỏng một chút, Lâu Anh theo phản xạ rút tay về, trong lòng đột nhiên có cảm thấy xấu khổ khó hiểu.

Hạ Thanh Xuyên bị một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy, còn chưa kịp cảm nhận cẩn thận, bàn tay ấy đã buông ra.

Hắn kéo quả cầu nhỏ của cô, còn chưa có thả ra, ngược lại cố ý hỏi: “Có phải em cảm thấy hơi nóng không, mặt đỏ lên hết rồi.”

Nói xong, hắn còn để sát hơn một chút, tựa như muốn xác định tình huống.

Lâu Anh vốn dĩ còn đang ngượng ngùng, bị hắn nói như vậy, hô hấp của cô rối loạn, trái tim giống như có người nhảy Disco, nhảy nhanh chóng lại không quy luật, gần như khiến người khác hoài nghi người “Nhảy Disco” có thể không nhảy ra được.

Lâu Anh nhìn hắn, nhất thời không biết nói cái gì, chỉ có thể đờ đẫn gật đầu. Cô cảm thấy ngượng ngùng khi nói là do cô xấu hổ!

Hạ Thanh Xuyên đã đóng phim nhiều năm, sớm biết rõ phản ứng và biểu tình của con người rõ như lòng bàn tay, sao lại không nhìn ra trạng thái của Lâu Anh vào lúc này?

Xem ra, hắn đã trêu chọc hơi quá mức, cô gái nhỏ đã thẹn thùng.

Hắn nắm quả cầu nhỏ lông xù xù trên mũ cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc nó lên, chiếc mũ mềm và ấm áp của Lâu Anh rời khởi đầu cô, lộ ra lỗ tai đỏ ửng và mái tóc bồng bềnh.

Không có mũ, Lâu Anh thực sự cảm thấy mát mẻ hơn nhiều. Hiện tại trong nhà chỉ có hai mươi độ!

Sau khi Hạ Thanh Xuyên tháo mũ của Lâu Anh xuống, hắn không có đưa cho cô, ngược lại dùng ngón tay kẹp quả cầu nhỏ, lắc qua lắc lại, như đang chơi với một món đồ chơi thú vị.

Nhiệt độ trên mặt hạ xuống, chỉ số thông minh của Lâu Anh cuối cũng cũng online.

“Mũ của tôi……” Lâu Anh nhìn chiếc mũ bị Hạ Thanh Xuyên dùng làm đò chơi, ý tứ không cần nói cũng biết.

Trên mũ vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của cô, đặc biệt ấm áp, Hạ Thanh Xuyên có chút luyến tiếc không muốn buông tay.

“Mũ của em, sao lại giống mũ của một đứa trẻ đội vậy?” Hạ Thanh Xuyên cười khẽ nói.

Hắn nhẹ nhàng dựa vào tường, thái độ có chút bất cần đời, đôi mắt đào hoa vốn câu nhân, bởi vì hắn cười, đuôi mắt nhẹ nhàng nhếch lên, giống như có thể câu lấy hồn người.

Lâu Anh có chút xấu hổ buồn bực, cái gì kêu “Giống một đứa trẻ đội”, giống chỗ nào, còn không phải là trên đỉnh có một quả cầu nhỏ sao?

“Anh không hiểu thẩm mỹ của con gái chúng tôi.” Lâu Anh tức giận nói một câu.

Lâu Anh trong lòng phun tào về thẩm mỹ của thẳng nam Hạ Thanh Xuyên, anh không thấy kiểu dáng và đường nét của nó khác với trẻ nhỏ sao? Hơn nữa, mùa đông chỉ có những loại mũ này, cô cũng chỉ có lựa chọn này.

Hạ Thanh Xuyên không nhịn được cười lần nữa. Nói chuyện với cô, chẳng sợ là hằng ngày đơn giản, hắn cũng nhịn không được cảm thấy thú vị.

“Oh, tôi thực sự không hiểu.” Hạ Thanh Xuyên cúi đầu, đem tầm mắt rơi xuống mặt cô.

Tuy nhiên, hắn vẫn như cũ không có ý định trả lại mũ cho cô.

“Nghe nói nơi này có một phố ăn vật đặc biệt náo nhiệt, em có muốn đi dạo không?” Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác.

Nghe thấy phố ăn vặt, đôi mắt của Lâu Anh sáng lên tới, ánh sáng nhỏ chờ mong chợt lóe.

Nhà cô quản rất nghiêm, cảm thấy những đồ bên ngoài không sạch sẽ, từ trước đến nay không cho cô ăn mấy thứ này.

Sau này thấy cô rất muốn, nên đã kêu người làm như vậy, thậm chí còn nhờ chủ của mấy người kia làm cho cô những gì nguyên chất nhất. Nhưng thiếu bầu không khí như vậy, Lâu Anh ăn cũng cảm thấy không thú vị.

Từ trước đến nay chị Hàn luôn nghe lời ba mẹ cô, mặc kệ là sự nghiệp hay sinh hoạt hằng ngày, đều phải quản, không cho phép xảy ra sai lầm.

Tuy nhiên, hôm nay chị Hàn đi nói chuyện với người của chương trình còn chưa về, nói không chừng cô có thể đi dạo?

Lâu Anh trong lòng đang tính toán kế hoạch đi phố ăn vặt, trong lúc nhất thời liền quên mất tiêu chiếc mũ đáng thương của cô.

“Hạ lão sư muốn đi sao?” Lâu Anh hơi ngửa đầu, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy chờ mong.

Nếu một mình cô đi, sẽ cực kì không có cảm giác an toàn, nếu là có Hạ lão sư, đến lúc đó bị phát hiện, có thể ném nồi cho hắn, nói là hắn mang cô đi.

Hmmm, tuy rằng như vậy có chút chơi không đẹp, nhưng thật sự là hắn nói ra trước. Lâu Anh tự mình an ủi.

“Tôi……” Hạ Thanh Xuyên phỏng chừng kéo dài giọng một chút, nhìn cô rõ ràng rất vội vàng nhưng lại muốn nỗ lực ức chế biểu tình, trong lòng có cảm giác sung sướng khó hiểu.

“Tôi có thể đi hoặc cũng có thể không đi.” Hắn nói.

Lâu Anh có chút lo lắng, rõ ràng là hắn hỏi cô muốn đi không, sao giờ chính hắn còn không xác định muốn hay không đi?

“Vậy cuối cùng Hạ lão sư muốn đi hay không đi?”

Hạ Thanh Xuyên nhìn cô, chỉ cười, không nói lời nào, thẳng đến khi miệng cô gái nhỏ không giữ được độ cung, mới gật đầu, “Nếu em muốn tôi đi, tôi có thể cùng nhau, nếu em không muốn……”

“Tôi muốn đi.” Lâu Anh không đợi hắn nói hết vế sau đã lập tức trả lời.

Cô quá kích động, nhất thời không chú ý lời nói của hắn lại đem cái nồi ném trên người cô.

“Vậy em trở về mặc thêm quần áo đi, tôi đợi em ở cửa.” Hạ Thanh Xuyên nhìn thân hình có chút mỏng manh của cô, sợ chút nữa cô đi ra ngoià sẽ bị cảm lạnh.

“Được được.” Lâu Anh gấp không chờ nổi gật đầu, rồi chạy chậm về phòng của mình.

Sau đó, cô dụ dỗ Tiểu Thi cùng “Gây án” với cô.

Lần trước Tiểu Thi đã đi ra ngoià một mình với cô, lúc này đây, nghe được Lâu Anh yêu cầu, tuy rằng cô ấy vẫn là có chút do dự, nhưng mà dưới sự “Vừa đe dọa vừa dụ dỗ” của Lâu Anh , cuối cùng vẫn đồng ý.

Lâu Anh đem áo khoác mỏng bên ngoài đổi thành áo khoác ngoài, quấn khăn quàng cổ thật dày, mang kính râm, lấy túi xách, mang theo “Đồng phạm” Tiểu Thi đi xuống lầu hội hợp một “Chủ mưu” khác.

Lúc đi, Lâu Anh hiếm khi nhớ tới hai bảo tiêu khiêm trợ lý của mình, có nên dẫn họ đi cùng không?

Cuối cùng, cô lại nghĩ lần này chắc sẽ không gặp nguy hiểm đâu, còn có nguy cơ có bị mách lẻo sau đó bị ba mẹ dạy dỗ, cuối cùng quyết định để bọn họ ở lại khách sạn.

Hiện tại là mười hai tháng, thời điểm lạnh nhất trong năm, bên ngoài chỗ nào cũng có tuyết, được xúc mỗi ngày, qua đêm lại thành đống.

Khi thở ra, nó có thể đóng băng không khí thành sương.

Chờ khi Lâu Anh đi xuống, Hạ Thanh Xuyên đã ở nơi đó chờ.

Hắn mặc thêm chiếc áo khoác màu đen đài ngang đầu gối, lẳng lặng đứng ở đó, giống như một tác phẩm điêu khắc, lặng im, vĩnh hằng.

Nghe thấy bóng người phía sau, hắn xoay người lại, nở nụ cười nhạt với Lâu Anh.

“Tác phẩm điêu khắc” tươi sống trong nháy mắt, không hề lạnh như băng, dính vài phần hơi thở của pháo hoa trần thế.

“Em đã khỏe? Chỉ mặc cái này thôi?” Hạ Thanh Xuyên nhìn Lâu Anh tuy rằng đã thay quần áo, nhưng trên người vẫn thon thả như cũ giống như đang mặc đồ mùa thu, nhịn không được lo lắng cô mặc không đủ.

“Không ít, tôi mặc áo giữ ấm bên trong, còn có áo len, bên ngoài là áo khoác, tôi còn cảm thấy có chút nóng nữa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâu Anh đỏ bừng, nghiêm túc giải thích với Hạ Thanh Xuyên.

Tiểu Thi ở một bên yên lặng nghe, nhìn Lâu Anh rồi nhìn lại cả người mình.

Rõ ràng họ ăn mặc giống nhau mà, chỉ là, vì sao người ta thon thả như vậy, một chút cũng không mập?

Chẳng lẽ thực sự là do cô béo, nhưng cô rõ ràng là cân nặng bình thường mà!

Không, cô không thể so sánh dáng người với một nữ diễn viên.

Tiểu Thi đang tiến hành hoạt động phong phú trong nội tâm, vừa ngước mắt, liền nhìn thấy Lâu Anh đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Hạ Thanh Xuyên gọi lại.

“Từ từ, em còn chưa mang mũ.” Hạ Thanh Xuyên lấy ra chiếc mũ lúc nảy “Đoạt” khỏi đầu cô, tiến lên một bước đứng ở trước mặt cô.

Lúc này Lâu Anh mới nhớ chiếc mũ của mình vẫn còn ở chỗ hắn, đang muốn duỗi tay nhận lấy, lại thấy hắn trực tiếp giơ cánh tay lên lướt qua đỉnh đầu cô, ngay sau đó cô cảm thấy trên đầu bị một vật mềm mại bao lấy.

Lâu Anh còn có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt không biết là nghi ngờ hay dại ra.

Sau khi Hạ Thanh Xuyên đội mũ cho cô, còn cố ý đem đôi tai hơi lạnh của cô giấu vào trong đó.

Ngón tay ấm áp chạm vào lỗi tai lạnh lẽo của cô, Lâu Anh đột nhiên cảm thấy nơi bị chạm vào có cảm giác tê dại, nhịn không được muốn duỗi tay cào cào.

“Đừng nhúc nhích, một lát sẽ ổn.” Đôi tay của Hạ Thanh Xuyên đỡ lấy đầu Lâu Anh, không cho cô lộn xộn.

Sau khi nói chuyện màn sương tan biến ở trước mặt Lâu Anh, cô nhìn thấy sự tập trung trong mắt hắn.

Giống như có thứ gì đó lướt qua đầu quả tim, Lâu Anh loáng thoáng cảm giác được, nhưng không rõ ràng.

Giống như hạt giống được gieo trồng rất lâu trước đây, vào lúc này cũng chui từ dưới đất lên mọc ra cây mới.

Lâu Anh tạm thời không biết thứ “Hạt mầm” này là gì, nhưng cô cảm thấy, khả năng có liên quan đến Hạ Thanh Xuyên.

Tiểu Thi nhìn thấy tình huóng của hai người cách hai bước, trực giác nói cho cô biết không đúng.

Hạ lão sư và Anh Anh, có phải quá thân mật không? Bạn thân khác giới có thể ngã mũ trước “bạn gái”* không?

*Ở đây nghĩa là bạn thân là con gái í nói tắt là bạn gái.

Tiểu Thi trong lòng rất nghi ngờ, lại không dám khẳng định thực sự có mối quan hệ không bình thường giữa hai người.

“Được.” Hạ Thanh Xuyên không muốn mà buông tay ra, cẩn thận nhìn cô mang khẩu trang và đeu kính râm, có thể bịt kín mít.

Lâu Anh liếc mặt đánh giá hắn một cái, thấy thái độ của hắn tự nhiên, nghi ngờ vừa rồi lại bị áp xuống.

Có thể là cô nhạy cảm? Lâu Anh nghĩ.

“Chúng ta xuất phát thôi!” Cô lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang nghe nói là ngăn mùi và khói lạnh, đeo lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt ngấn nước.

*

Lần này lại đi xe của Hạ Thanh Xuyên, nhưng người lái xe lại biến thành Tiểu Thi, cô thật sự không dám cũng không đành lòng kêu Hạ Thanh Xuyên lái xe.

Đó chính là người tình trong mộng của hàng tỉ thiếu nữ, nếu như bị người khác biết cô thực sự ngồi trong xe của hắn, sợ là cô sẽ bị chém sống.

Hạ Thanh Xuyên đang tu dưỡng khiến hắn từ chối, nhưng sau khi Tiểu Thi kiên trì, Lâu Anh cũng nói không sao, hắn liền mặc cô. Vừa lúc, hắn có thể ngồi ở hàng ghế sau với cô.

Hạ Thanh Xuyên có tri thức dự trữ phong phú, nếu hắn muốn, đề tài gì cùng có thể nói, bên ngoài nói hắn lạnh lùng ít nói chỉ là do hắn không muốn nói chuyện với những người râu ria đó.

Mấy tháng này không phải là tay trắng, cơ bản hắn biết Lâu Anh thích gì, còn thiệt tình muốn nói chuyện với cô, Lâu Anh nói một câu, hắn trả lời một câu, nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Khi bị Tiểu Thi nhắc nhở mục đích đến đây, cô vẫn có chút chưa đã thèm.

Lâu Anh cảm thấy mình đọc rất nhiều sách, nhưng lời vừa nói, lỗ hổng đã xuất hiện.

“Có sách gì mà Hạ lão sư chưa đọc không?” Lâu Anh trêu chọc hỏi.

“Trên thế giới có nhiều sách như vậy, những gì tôi đọc không tính là gì cả.”

Lời này của Hạ Thanh Xuyên, từ trong miệng người khác nói ra, có thể cảm thấy không khiêm tốn hoặc kiêu ngạo, nhưng Lâu Anh nghe, lại biết lời hắn nói là thật.

“Tôi đọc càng ít.”

Đọc sách càng nhiều, càng biết sự vô tri của mình.

Tiểu Thi nghe những gì bọn họ nói, quả thực phải quỳ với cặp học bá này.

Vừa rồi cô đã bị phân thần lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, trong chốc lát về âm nhạc, hội họa, thưởng thức và giám định nghệ thuật, một lát lại nói về văn học, địa lý, vũ trụ lý luận, lắng nghe họ nói cô như lọt vào trong sương mù, hiện tại anh ta vẫn còn muốn khiêm tốn mà nói những gì anh ấy đọc không là gì .

Quả nhiên, cô không hiểu thế giới của học bá.

Mới vừa xuống xe, Lâu Anh đã ngửi được mùi hương của nhiều món ngon bay trong không khí, kêu cô nhịn không được mà nuốt nước miếng.

“Chúng ta đi thôi.” Lâu Anh gấp không chờ nổi đi về phía trước.

Hạ Thanh Xuyên đi theo sau cô, bước chân không nhanh không chậm, ánh mắt tập trung và ôn nhu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi