CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit: Tiểu Ngư

Tất nhiên Hạ Thanh Xuyên không chút do dự bảo vệ bạn gái của mình, thấy cô ngại ngùng, anh liền ôm người ta vào lòng.

“Cô ấy dễ xấu hổ, anh đừng chọc cô ấy. Còn nữa, anh định để chúng tôi đói bụng đến khi nào?” Hạ Thanh Xuyên nhướng mày, thái độ bảo vệ không cần thiết nhiều lời.

Tiền Đoạt, chính là ông chủ nơi này, “Tấm tắc” hai tiếng, đúng là rất để bụng, bảo vệ như vậy, “Đã sớm chuẩn bị rồi, đi theo tôi!”

Vòng qua con đường mòn yên tĩnh và tao nhã, bọn họ đi đến phòng riêng cuối cùng.

Phòng riêng không mở ra cho người ngoài, chỉ có những người thân quen với ông chủ mới có thể vào.

Không có người ngoài, Hạ Thanh Xuyên cới khẩu trang xuống, thuận tiện giúp Lâu Anh cũng cởi xuống, còn cởi khăn quàng cổ của cô ấy và mình đặt bên nhau.

Tiền Đoạt thấy anh chăm sóc một cô gái nhỏ như vậy, trong lòng ngạc nhiên.

Lúc mới quen biết anh ấy, anh ấy là một người thanh tâm quả dục, mặc cho giới giải trí có bao nhiêu cám dỗ, anh cũng không động lòng, không ngờ chẳng được bao lâu sau, thì anh đã ngã quỵ trên người một cô gái nhỏ.

“Hai người ngồi xuống trước đi, tôi đi xem thức ăn đã chuẩn bị xong chưa.”

Tiền Đoạt cảm thấy mình thật sự quá có mắt nhìn, anh đây không phải làm bóng đèn tự mình lăn đi sao?

Hạ Thanh Xuyên không thèm để ý đến anh ta, cởi khăn quàng cổ và mũ cho Lâu Anh, rồi rót cho cô một tách trà.

Lâu Anh uống một ngụm nhỏ trà làm môi cô hồng lên, trước đó cô đã uống nước rồi, nên hiện tại không thấy khát.

Cánh môi hồng nhạt dính nước, ánh đèn chiếu vào trên mặt, sóng nước lấp lánh rất là quyến rũ.

Ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên tối sầm lại, giống như chứa đại dương sâu thẳm có sức mạnh rất lớn, bền mặt tĩnh lặng không gợn sóng nhưng sóng ngầm đang mãnh liệt.

Anh đã nhẫn nại rất lâu, hiện giờ, cô đã là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh, anh không còn quá mức áp lực, xoa mặt cô, làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa in vào.

Lâu Anh mở to đôi mắt, cô không kịp trở tay khi bị anh hôn, tay cô run lên, nước trong tách trà thiếu chút nữa trào ra ngoài.

Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp dịu dàng to lớn cầm lấy chiếc tách trong tay cô rồi đặt nó lên bàn.

Đặt tách trà xong, cái tay này tiếp tục đan vào các ngón tay của Lâu Anh, một tay khác vuốt ve khuôn mặt của cô không để cô né tránh.

Lông mi Lâu Anh run rẩy, đôi mắt trong veo, bên trong chứa đựng một chút khiếp sợ, giống như một con thỏ nhỏ bị sợ hãi.

Hạ Thanh Xuyên thấy dáng vẻ này của cô, dã thú trong lòng gào rống lên, đáy mắt càng thêm sâu thẳm, nhưng lại đang cố gắng đè nén gì đó.

Anh đảo quanh môi cô một lát, lướt qua rồi ngừng, không dám quá phận.

“Em không thích anh hôn em sao?” Hạ Thanh Xuyên không rời đi, dán môi cô hỏi.

Lâu Anh nhẹ lắc đầu, nhưng phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần, cô vừa cử động liền chạm vào mặt anh, khuôn mặt cô lại đỏ lên, không dám cử động.

“Không phải.” Cô nhỏ giọng phủ nhận.

“Vậy thì là gì?”

“Chỉ là em không quen.”

Tuy rằng cô cũng thích anh, nhưng nếu tiếp xúc thân thể, thì cô thật sự vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Không quen? Điều này không thể được.

Hạ Thanh Xuyên nhẹ nhàng xoa má cô, đôi má ú của trẻ con cảm giác sờ rất tốt, mềm mại, nộn nộn, khiến anh yêu thích không buông tay.

“Nhưng anh thích hôn em, phải làm sao bây giờ?” Hạ Thanh Xuyên trong mắt mỉm cười, mang theo bất đắc dĩ.

Anh muốn đến gần cô, vốn nghĩ rằng mình đã đủ khắc chế, không ngờ……

Lâu Anh đâm vào một đôi mắt đen sâu thẳm, tình cảm bên trong rõ đến mức sắp bao phủ hoàn toàn cô.

Cô bị anh giữ một tay, một tay khác đang bắt lấy vạt áo trước ngực anh. Lúc này bị anh hỏi, cô không biết nên trả lời như thế nào, tay không tự giác co lại, làm áo anh có nếp.

“Vậy anh đừng hôn lâu được không?” Lâu Anh thử thăm dò nói.

Cả hai lần, anh đều hôn cô rất lâu, suýt nữa khiến cô cho rằng anh muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.

Hạ Thanh Xuyên dở khóc dở cười khi nghe xong lời này, mổ lên môi cô một cái.

Lâu Anh không ngờ anh lại tới, nghiêng đầu muốn trốn, nhưng bị anh xoa xoa khuôn mặt không trốn được.

Hạ Thanh Xuyên không chỉ có không buông cô ra, ngược lại tiếp tục tác quái trên môi cô, hết lần này đến lần khác mổ một cái.

“Điều em nói chính là như vậy?” Anh cố ý hỏi và cười đắc ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi