CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit: Tiểu Ngư

Mẹ Lâu tuy không phản đối dữ dội như Lâu Minh, nhưng bà không yên tâm, nghĩ đến con gái da mặt mỏng, nên đã gọi cô vào phòng mình, hai mẹ con nói nhỏ.

“Anh Anh, nói cho mẹ nghe, làm sao hai đứa quen nhau.”

“Mẹ ~” Lâu Anh đỏ mặt, cho dù mẹ là người cô thân nhất, nhưng cô vẫn có chút ngại ngùng.

“Có gì đâu phải ngại, lúc trước con không nói cho mẹ nghe thì thôi, nhưng hiện tại mẹ phải biết đối phương là người như thế nào!”

Hình như cũng đúng, Lâu Anh đành phải đỏ mặt đứt quãng kể lại chuyện của cô và Hạ Thanh Xuyên.

“Ngay từ đầu Hạ lão sư rất chăm sóc con, lúc trước con bị người khác bôi nhọ, anh ấy còn lên tiếng nói giúp…… Và trong buổi liên hoan hôm đó có người ép con uống rượu……”

“Khi ở phim trường, anh ấy vẫn luôn chỉ dẫn con phải diễn như thế nào……”

“Chúng con chỉ mới xác nhận chuyện đó ngày hôm qua……” Nói đến đây, giọng nói của Lâu Anh yếu đi.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua, giờ nhớ đến cô còn đỏ mặt.

Mẹ Lâu nghe xong, gật đầu, Hạ Thanh Xuyên này, tạm thời có vẻ không có vấn đề, cậu ta còn tôn trọng và săn sóc Anh Anh, vậy phải quan sát trước!

Hạ Thanh Xuyên đã vài tin nhắn cho Lâu Anh nhưng không thấy cô trả lời, anh càng thêm nôn nóng, giữa mày nhăn lại giống như ngọn núi nhỏ.

Đột nhiên, một tiếng chuông thông báo vang lên trong văn phòng yên tĩnh.

Hạ Thanh Xuyên vội vàng cầm di động lên, nhìn xem, là tin nhắn của mẹ anh, hỏi anh buổi tối có trở về ăn cơm không.

Sự vui mừng nhảy nhót vừa rồi được thay thế bằng thất vọng, tâm trạng của Hạ Thanh Xuyên rất bực bội, nhưng anh vẫn gửi tin nhắn trả lời, sau đó tiếp tục chờ.

Anh gọi điện thoại cho cô không ai trả lời, gửi tin nhắn cũng không trả lời, liên hệ với Hàn Thời Hân, đối phương cũng không biết.

Trong lúc nhất thời, cô giống như biến mất khởi thế giới của anh.

Đến lúc này, anh mới phát hiện, nếu cô thật sự biến mất, anh không có cách nào khác.

Anh tin rằng, nếu như Lâu gia thật sự muốn ngăn cản, thì họ hoàn toàn có cách ngăn cản hai người gặp mặt.

Anh đột nhiên hối hận, tại sao anh lại trực tiếp nói rõ mối quan hệ giữa hai người cho một người đàn ông như Lâu Minh chứ.

Có khả năng, anh đã quá sốt ruột, sốt ruột muốn cho tất cả mọi người biết hai người họ đang ở bên nhau.

Trên đường, La đạo có liên lạc với anh, nói《 Họa Quốc 》có khả năng sẽ bị đưa ra khỏi kệ, hỏi anh có biết điều gì hay không.

Sau đó không bao lâu, ông ấy lại nói nó sẽ không bị đưa ra khỏi kệ, kêu anh yên tâm.

Hạ Thanh Xuyên hoàn toàn không quan tâm việc《 Họa Quốc 》 có thể lên kệ hay không, trong đầu anh hiện tại chỉ toàn là Lâu Anh.

Lâu Anh nói chuyện rất lâu với mẹ mình rồi mới trở lại phòng, nhìn thấy chiếc điện thoại nằm trên giường, cô đột nhiên nhớ tới gì đó.

Mở di động lên nhìn thấy, quả nhiên, tất cả đều là các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Hạ Thanh Xuyên, gần như cách mười phút anh lại gửi đến.

Ngẫu nhiên liếc nhìn, Lâu Anh luống cuống tay chân gọi điện lại.

Hạ lão sư hiện tại chắc đang rất sốt ruột!

Hạ Thanh Xuyên nhìn thấy tên biểu hiện là “Cô gái nhỏ”, trong mắt lòe lên vẻ vui mừng, tay cầm di động tay khẽ run rẩy.

“Anh Anh.” Nhìn thấy người trong video là cô, trái tim anh cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.

Cũng may, anh không chặt đứt liên lạc với cô.

Thông qua màn hình, Lâu Anh nhìn thấy toàn bộ sự vui mừng của anh lúc này, trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy rất đau lòng và áy náy.

Lúc trước khi anh gọi điện thoại và gửi tin nhắn chắc là rất lo lắng, lo lắng cô giống như nữ chính trong bộ phim kia, lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi thế giới của nam chính.

“Hạ lão sư.” Lâu Anh mếu máo, cố gắng kiềm chế xúc động muốn khóc.

Hạ Thanh Xuyên không nói nữa, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô thôi, thì anh đã thỏa mãn.

Lâu Anh nhìn chằm chằm vào video và đối diện với anh.

Rõ ràng họ đang cách một cái màn hình, nhưng đối với hai người mà nói, lại giống như họ đang đối mặt nhìn nhau.

Nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Lâu Anh không thể chịu được mà hơi dời mắt, “Hạ lão sư, rất xin lỗi.”

Cô đã khiến anh lo lắng.

“Em nói xin lỗi với anh làm gì, em đâu có không sai.” Hạ Thanh Xuyên khẽ cười một tiếng, giọng điệu sủng nịch.

Anh chưa từng trách cô.

“Lúc nãy emm đi nói chuyện với ba và mẹ em, quên mang theo di động.” Lâu Anh nhíu mi ảo não, đôi mắt to ngập nước tràn đầy xin lỗi.

Nếu cô mang theo di động, sẽ không khiến anh lo lắng lâu như vậy.

“Sau này nhớ mang theo, đừng làm anh lo lắng được không?” Giọng nói của Hạ Thanh Xuyên dịu nhàng, không hề có trách cứ, chỉ có độ ấm sâu.

“Vâng.” Lâu Anh gật đầu.

“Đúng rồi,” Lâu Anh phấn chấn tinh thần lên, “Mẹ em đã đồng ý cho chúng ta quen nhau, bà ấy còn nói muốn em dẫn anh đến gặp bà.”

Nói đến đây, đôi mắt Lâu Anh càng sáng hơn, đôi môi nhếch lên, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, cả người có sức sống trở lại.

Hạ Thanh Xuyên cũng cong môi lên theo nụ cười của cô, “Phải không, vậy thì tốt.” Tốt hơn anh tưởng tượng.

“Em đã nói gì với dì mà dì ấy đồng ý?” Anh hỏi.

Tuy nói trước mắt mới thôi, anh chỉ tiếp xúc với Lâu Minh trong gia đình của Anh Anh, nhưng từ những biểu hiện hằng ngày của cô ấy, anh đại khái biết gia đình họ không thích người trong giới giải trí lắm.

Huống chi, gia đình anh không phải là hào môn vọng tộc, nghĩ thôi cũng biết họ không có khả năng thích anh.

Nhưng điều cô ấy nói, đã khiến gia đình cô ấy thay đổi chủ ý.

Lâu Anh nhớ tới cô đã khóc khi nãy, có chút xấu hổ khi nói với anh, ngập ngừng hai lần, rồi mơ hồ qua đi.

“Em nói rằng Hạ lão sư là người rất tốt, con rất thích anh ấy.”

“Thật không?” Hạ Thanh Xuyên rõ ràng không tin, “Chẳng lẽ không phải khóc sao?”

Hạ Thanh Xuyên quan sát cẩn thận, sớm đã chú ý tới hốc mắt đỏ hoa của cô, trong lòng cũng đau ê ẩm.

“Không phải.” Lâu Anh theo bản năng phủ nhận, chỉ là không đủ tự tin lắm.

Cũng may Hạ Thanh Xuyên không tiếp tục đuổi theo câu hỏi này không bỏ, nếu không, Lâu Anh sợ là cô sẽ hàm hồ, tuy rằng cô cảm thấy anh khả năng đã biết, chỉ là ngoài miệng chưa nói mà thôi.

“Anh Anh, anh rất muốn gặp em.” Hạ Thanh Xuyên thở dài một tiếng.

Tình cảm của hai người mới ổn định, thì gặp phải nguy cơ, nguy cơ tạm thời bị loại bỏ, hiện tại anh rất muốn gặp cô, muốn đem người ôm vào lòng cảm nhận được con người thật của cô.

Lâu Anh dừng lại, cô không biết nên trả lời anh thế nào.

Còn hai ngày nữa là đến tết, gia đình cô nhất định sẽ không cho cô ra ngoài vào lúc này, chứ đừng nói đến gặp anh.

“Em xin lỗi, Hạ lão sư, mấy ngày gần đây sợ là không được.” Cô xin lỗi rất chân thành, cô thật sự cảm thấy mình nên xin lỗi anh, luôn làm anh phải chờ.

Hạ Thanh Xuyên đã sớm đoán được kết quả này, anh không thất vọng nhiều, chỉ là có chút tiếc nuối.

“Không sao đâu, anh biết.”

Anh càng là như vậy, Lâu Anh càng thêm áy náy.

Hạ Thanh Xuyên thấy vậy, một ý nghĩ lướt qua trong đầu.

“Nếu anh không thể gặp em, em nên bồi thường cho anh một chút.”

“Bồi thường thế nào?” Lâu Anh nghi ngờ hỏi.

Đôi mắt của cô trong veo và sáng ngời, không có chút nào nghi ngờ, chỉ có thắc mắc đơn thuần.

“Lúc trước anh kêu em gọi anh là gì?” Sau khi lừa được tiểu bạch thỏ*, Hạ Thanh Xuyên rốt cuộc cũng lộ ra mục đích cuối cùng của mình.

*Tiểu bạch thỏ: là những cô nàng ngây thơ, trong sáng, ít va chạm với đời. … Thường có gương mặt trong sáng, thuần khiết, hơi trẻ con một chút; không cần quá đẹp nhưng phải xinh xắn, ưa nhìn, đáng yêu. Nguồn: zingnews

“Thanh Xuyên……” Lâu Anh trả lời theo bản năng, nói hai từ, đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, vội vàng ngậm miệng lại không nói nữa.

“Anh Anh, em không muốn bồi thường cho anh sao, kêu anh một tiếng được không?” Hạ Thanh Xuyên dụ dỗ nói.

Lâu Anh rất khó xử, cái xưng hô này thật ra cũng tốt, nhưng thái độ và giọng điệu của anh quá mức ái muội, trong lòng cô rất ngại, không nguyện ý lắm, cô luôn cảm thấy anh đang trêu chọc mình.

“Không muốn sao?” Sắc mặt của Hạ Thanh Xuyên có chút bi thương, đôi mắt ngôi sau mờ đi.

Lâu Anh trong lòng quýnh lên, trên mặt xuất hiện vài phần hoảng loạn, “Không đâu, em không phải không muốn.”

Hạ Thanh Xuyên nghe được, quả nhiên khôi phục lại, nhìn cô đầy mong chờ.

Bị anh nhìn với ánh mắt như vậy, khuôn mặt của Lâu Anh bất tri bất giác thiêu cháy, mí mắt rủ xuống, cô không dám nhìn anh.

Môi ngập ngừng, giọng nói vừa nhỏ vừa mềm, mang theo sự ngại ngừng của một cô gái, “Anh Thanh Xuyên.”

Cuối cùng Lâu Anh vẫn nói ra mấy từ này.

Nói xong, cô thở phào trong lòng, nhưng mặt càng cháy đến đỏ bừng.

Đồng tử của Hạ Thanh Xuyên ngay lập tức phóng đại, như gặp được điều tuyệt vời nhất trên đời này.

Mấy từ vô cùng đơn giản, đã có vô số người gọi anh như vậy, nhưng đến giờ khắc này, anh mới cảm nhận được sự khác biệt.

Giọng nói mềm mại của cô gái, không lớn, chứa đầy sáp ý, giống như một luồng điện nhỏ khiến anh tê dại cả người, hình như là cơn gió lốc đi qua khuấy động ngàn tầng sóng biển trong ngực anh.

Hạ Thanh Xuyên nắm chặt hai tay, dường như đang kiềm chế cái gì đó, cơ trên mặt xuất hiện thay đổi rất nhỏ, đuôi mắt hơi giơ lên, lộ ra tâm trạng sung sướng của anh lúc này.

“Gọi lại một tiếng cho anh nghe.” Hắn ách thanh âm.

“Không muốn.” Lâu Anh vội lắc đầu, nhiệt độ trên mặt không có xu hướng giảm đi.

“Thật sự không gọi?” Hạ Thanh Xuyên nhướng mày, ánh mắt có chút nguy hiểm.

“Không.” Lâu Anh kiên định rời khỏi.

Cô muốn bồi thường cho anh, kết quả anh luôn muốn trêu chọc cô, đùa giỡn cô.

“Vậy em đừng hối hận.” Sau này anh có rất nhiều cách để khiến em gọi lại xưng hô này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi