CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ANH SIÊU NGỌT

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

———————

Vụ trộm xảy ra vào hôm thứ sáu, lớp sáu có một tiết thực nghiệm trong phòng thí nghiệm hóa học, sau khi quay lại lớp thì một nữ sinh nói rằng không thấy tiền mình để trong túi đâu. Ngày hôm đó học sinh trực nhật thừa nhận mình đã quên khóa cửa cho nên mọi người đang đoán rằng rất có thể là ai đó nhân cơ hội trong phòng không có người đi vào trộm đồ.

Cũng may số tiền bị trộm không nhiều lắm, giáo viên chủ nhiệm lớp sáu đã phê bình học sinh trực nhật ngày hôm đó, lúc quay lại trong phòng làm việc nói chuyện với các thầy cô khác về chuyện này, thì phát hiện ra các lớp khác cũng xảy ra trường hợp tương tự, đều lúc trong lớp không có ai bị mất trộm, hơn nữa đều là con gái.

Lúc Hoàng Nhất Lâm nói đến thời gian xảy ra chuyện, Lâm Gia cũng nhớ tới chuyện xảy ra vào tiết thể dục thứ sáu tuần trước, cô nghĩ rằng hình như mình cũng bị trộm.

Vừa mới khai giảng đã xảy ra vụ trộm cắp này, giáo viên chủ nhiệm các lớp đều rất chú ý đến nó.

Vào chiều thứ hai giờ ngữ văn kết hợp với họp lớp, không có lớp ở giữa nên Văn Phong tranh thủ giảng xong bài mới, trước khi tan học anh chủ động nói đến chuyện xuất hiện trộm cắp ở các lớp trong thời gian gần đây.

"Gần đây trong trường học đã xảy ra nhiều vụ trộm cắp, các lãnh đạo với giáo viên đều rất coi trọng chuyện này, cũng đang điều tra. Tạm thời lớp chúng ta chưa xảy ra chuyện này? Nếu có học sinh nào phát hiện không thấy đồ của mình, nhất định phải báo cáo với thầy cô. Tôi cũng nhắc mọi người một chút, đi học thì mọi người không nên để nhiều tiền mặt trong người, các em tự tính xem, ăn, uống nước, mua đồ ăn vặt..những thứ này cũng không tốn nhiều tiền, để nhiều tiền trên người cũng không an toàn. Vì vậy mọi người đều phải chú ý, nghe rõ chưa?"

Tuổi của Văn Phong cũng không lớn lắm, mới tốt nghiệp ra trường được mấy năm, anh có thể hiểu được suy nghĩ của học sinh, nên cách dạy của anh vừa là thầy mà cũng vừa là bạn, hơn nữa làm bạn thì chiếm được nhiều tình cảm hơn. Chuyện này nếu đổi là giáo viên khác, chắc chắc sẽ nói đến trường thì mang nhiều tiền như vậy làm gì, bây giờ mất đi thì các em mới có thể yên tâm mà học..

So với cách làm của các giáo viên khác, Văn Phong vừa đùa vừa nghiêm túc nói đến chuyện này, làm cho học sinh dễ dàng chấp nhận hơn.

Tương Cường nhanh chóng muốn đi đến đội huấn luyện, vì thế cậu ta là người đầu tiên giơ tay đồng ý: "Thầy Văn cứ yên tâm, em nhìn thấy ai mua nhiều đồ ăn vặt nhất sẽ túm lấy đưa đến phòng làm việc cho thầy, để thầy nghiêm giữ hai mươi bốn tiếng đồng hồ!"

Tương Cường luôn nói chuyện rất hài hước, chỉ cần cậu ta mở miệng thì cả lớp đều sẽ cười theo.

Văn Phong cũng cười theo: "Đi, trước tiên cậu kéo mình lại đây cho tôi, tôi thấy thùng rác phía sau cậu là nhiều đồ ăn vặt nhất đấy!"

Tương Cường vò đầu: "Không phải em! Em mà ăn nhiều như vậy thì sao không thấy béo lên!"

Cách một lối đi Ngụy Tiểu Tần quay đầu lại nói với cậu ta: "Bởi vì ruột cậu với cậu đều chính trực như nhau."

"Ha ha ha ha!" Cả lớp bật cười.

Khương Nguyên đang thu dọn sách vở giữa những tiếng cười đùa, chỉ chờ cười xong Văn Phong tuyên bố tan học thôi.

Kéo khóa của túi lên, anh ngước mắt liền trông thấy một đôi mắt to ướt nhẹp, chứa đầy hơi nước và bất lực, nhìn thẳng vào anh.

Lúc nãy Tương Cường nói muốn đưa người mua nhiều đồ ăn vặt nhất lên phòng làm việc, Lâm Gia nghĩ, đây không phải đang nói cô sao. Ngày nào cô cũng đến quầy bán đồ mua rất nhiều thứ, mà nhiều nhất là đồ ăn vặt, có những thứ mà tới bây giờ cô vẫn còn chưa ăn.

Cô vẫn còn muốn mua nhưng cô không muốn đến phòng làm việc.

Khương Nguyên chỉ liếc mắt là có thể đọc được suy nghĩ của cô, anh muốn cười vào sự tham lam và không hiểu biết của cô, nhưng thấy đôi môi đầy đặn của cô trề xuống dưới, đôi mắt trong sáng ngây thơ như động vật nhỏ bị người ta để lại ở ven đường, cần anh đưa về nhà, anh không có biện pháp nào để từ chối.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, trong lớp lập tức đủ những tiếng hò hét ầm ĩ.

Khương Nguyên đã sớm thu dọn xong sách vở, nhưng vẫn không đi, anh đã nhắn tin cho giáo viên của lớp thi đấu xin nghỉ, sau đó kiên nhẫn chờ người kia làm trực nhật xong.

Học sinh trực nhật là mỗi ngày thay phiên nhau, hai người một tổ, hôm nay đến phiên Lâm Gia và Cao Kỳ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Gia trực nhật, Hoàng Nhất Lâm nói cho cô biết phải lau bảng đen, đổ rác, quét sàn, lau nhà, những thứ này trước đây cô chưa từng làm, cho nên chờ Cao Kỳ phân nhiệm vụ cho cô.

Cao Kỳ tất nhiên không muốn ở cùng cô một giây nào cả, cô ta bảo Lâm Gia đi lau bảng đen, sau đó nhanh chóng đi quét sạch hai tổ, để nguyên hai tổ còn lại..

"Tôi làm xong rồi, còn lại của cậu, lúc về nhớ khóa cửa."

Cao Kỳ nói xong như vậy, ngay cả cơ hội nói cũng không cho Lâm Gia, quay đầu ra khỏi lớp, nhóm Vương Hân vẫn đang chờ cô ta đi dạo phố.

"Cao Kỳ, khụ..." Lâm Gia không ngăn được cô ta, bụi phấn trên bảng đen rơi xuống thổi vào mặt cô, bụi phấn bay cả vào mũi vào phổi làm cô ho khan không ngừng.

Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn về rồi, không ai có thể giúp cô, Lâm Gia theo bản năng quay đầu lại tìm Khương Nguyên, lúc nãy cô thấy anh chưa đi.

Nhưng sự thật là cặp sách của Khương Nguyên vẫn ở đây, nhưng người đã ra khỏi lớp trước lúc Cao Kỳ ném cây chổi.

Lúc này không ai có thể giúp cô.

Khương Nguyên đi lên tầng rồi lại xuống dưới, lúc trở về lớp học thấy Lâm Gia vẫn mắc kẹt trong việc lau bảng đen.

Hầu hết trên bảng đen đã được cô ấy lau sạch sẽ, chỉ còn dấu phấn đỏ ở góc trên bên trái.

Cô đang cố bám vào chỗ nào đó, cọ sát vào cánh tay cô, cộng với nỗ lực vươn tới chỗ cao hơn...nhưng những cái này cộng lại không đủ đưa cô đến chỗ cần lau kia.

Cô mặc áo trắng đồng phục ngắn tay, phần thân trên gần như dán vào bảng đen, bím tóc đuôi ngựa buộc ở phía sau đầu lắc lư từng theo bước nhảy của cô, đường cong bên gò má mang theo chút trẻ con rõ ràng mềm mại như vậy, nhưng bởi vì cô mím chặt môi mà tạo vẻ quật cường cương quyết.

Kiểu cố chấp này là cứng đầu, rất ngốc, rất ngu, cũng rất chân thật.

Khương Nguyên đứng ở cửa sau của lớp học, nhìn dáng vẻ nỗ lực của Lâm Gia trên bục giảng yên lặng rất lâu.

Anh đi từ từ lên phía trước, nhận giẻ lau từ bàn tay mềm mại ấm áp của cô, thoải mái lau đi cái vết bẩn kia, sau đó để giẻ lau xuống, nghiêng đầu nói với cô: "Nhanh tay lên một chút."

"Khương Nguyên, cậu chưa về à." Lâm Gia nhìn vào trong đôi mắt sâu của anh, nhưng cô không hề sợ hãi mà nở nụ cười, xoáy nhỏ bên khóe môi dưới ánh sáng càng trở nên rõ ràng, thắp sáng toàn bộ u tối trong mắt anh, "Mình biết cậu sẽ chờ mình."

Khương Nguyên ngạc nhiên chớp mắt, sau đó giơ tay lên, dùng ngón trỏe lau nhẹ lên xoáy nhỏ trên khóe môi cô, dừng lại một chút rồi tiếp tục phủi bụi trên tóc của cô "Đúng vậy, chờ cậu rất lâu rồi."

Vì Khương Nguyên nói phải làm nhanh còn về, nhưng động tác của cô lại quá chậm, cho nên mọi việc vệ sinh đều do anh làm, chỉ có bước cuối cùng khóa cửa là Lâm Gia.

Ra khỏi cổng trường, hai người đi đến chỗ trạm xe bus.

Trạm xe buýt, Lâm Gia tò mò hỏi anh: "Cậu không đi xe đạp à?"

Khương Nguyên nhìn không chớp mắt trả lời: "Tôi đi xe thì cậu chạy bộ à?"

"Mình không muốn chạy." Lâm Gia trả lời theo bản năng.

"Xe tới." Khương Nguyên nói.

Trên xe buýt rất nhiều người, Khương Nguyên để Lâm Gia lên trước, anh ở sau để quẹt thẻ.

Từ lúc chào đời cho đến bây giờ Lâm Gia lần đầu tiên đi loại giao thông công cộng này, cũng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị người ta chen lấn xô đẩy như này, cô cảm giác mình không cần giúp đỡ, chỉ cần dựa vào người bên cạnh là có thể đứng vững. Xe bus chạy trên đường, chỉ cần người bên cạnh lao đi đâu là cô lao theo đó, khi mọi người đứng thẳng cô cũng đứng thẳng theo, cảm giác này thật thú vị.

Khương Nguyên biết cô đi xe bus lần đầu, nhưng anh không nghĩ cô lại thích ứng nhanh như vậy, anh bị chen tới không thở được mà Lâm Gia vẫn còn có thể nói cười được.

Anh vừa thở dài nghĩ người có đầu óc đơn giản thật tốt, vừa giữ chặt người cô để không bị người khác chen.

Trước ánh mắt bất mãn và âm thanh của những người xung quanh, cuối cùng Khương Nguyên cũng chen đứng phía sau Lâm Gia.

Hai người rất gần nhau.

Bởi vì quá nhiều người, cho nên tay vịn ở trên ghế cũng không còn, Khương Nguyên lo lắng lúc xe phanh lại thì hai người sẽ ngã mất, anh khó khăn đưa tay chống lên cửa sổ xe, sau một lần dừng lại anh cũng nắm được tay vịn phía trước cửa sổ.

Hai cánh tay của anh lướt qua bờ vai Lâm Gia, cô được bảo vệ trong ngực anh, mặc dù sau lưng anh chưa đủ rộng nhưng cũng đủ để chặn đám đông giúp cô.

Cánh tay áo đồng phục học sinh rộng rãi rũ xuống, che khuất ánh sáng của Lâm Gia, tầm mắt của cô bị cố định giữa hai cánh tay anh, lúc này ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ mới lên, đường phố vừa yên tĩnh lại đẹp đẽ.

"Nhìn thật kỹ nhé." Có lẽ đứng hơi mệt, hoặc cô biết phía sau mình có chỗ dựa, Lâm Gia rất thoải mãi mà dựa vào trong ngực Khương Nguyên, hương thơm tươi mát làm Khương Nguyên trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

Trong xe bật điều hòa, nhưng quá nhiều người, nên khí nóng trộn lẫn với các mùi hương khác nhau trên xe, khiến không khí trong không gian thu hẹp này càng trở nên nặng nề và nhớp nháp.

Qua lúc mới mẻ ban đầu, Lâm Gia dần dần không chịu nổi không khí ở đây, cô nghiêng đầu dụi dụi vào trước ngực Khương Nguyên, ngửi mùi hương gỗ trên người anh, cô chậm lại một chút rồi nói "Khương Nguyên mùi trên người cậu thơm nhất."

"..." Khương Nguyên nói "Cậu đừng có lộn xộn."

"À." Lâm Gia rất nghe lời, nằm ở trước ngực anh không nhúc nhích.

Như mọi tối thứ hai, xe bus vẫn luôn đông đúc, bên trong xe không khí buồn tẻ, một đám người với những suy nghĩ khác nhau, chỉ có bọn họ với đồng phục học sinh trắng xanh là sự tồn tại tươi mới tinh khiết duy nhất.

Xuống xe, Lâm Gia hít một hơi thật sâu, "Phù! Thật quá chán."

"Đi nhanh lên." Khương Nguyên cầm túi sách giúp cô, chờ cô thở dốc xong liền giục cô đi nhanh lên.

Trạm Xe bus cách biệt thư Khương gia khá xa, Lâm Gia đi được một chút lại bắt đầu đi chậm lại.

Khương Nguyên ước tính khoảng cách, bỏ qua ý tưởng nếu cô không đi được thì có muốn cõng cô hay không, bắt đầu câu được câu không nói chuyện với cô, "Có phải cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?"

Lâm Gia vừa thở dốc vừa gật đầu nói "À có, có chuyện."

"Nói đi." Khương Nguyên đi đến cạnh Lâm Gia, đôi mắt thâm sâu nhìn dáng vẻ có chút vất vả của cô, rồi lại bị thu hút bởi hai cái túi phồng hai bên "Ngày nào cậu cũng mang cái gì vậy, nhìn rất nặng, cậu không thấy mệt sao?"

"Có, mình mệt." Lâm Gia bị anh nói trúng tim, gật mạnh đầu, sau đó dừng lại, nhìn xung quanh không thấy có ai, cô kéo tay áo của Khương Nguên, ý bảo anh cúi xuống thấp một chút.

Khương Nguyên thấy cô thần thần bí bí như thế cảm thấy hơi quá, nhưng nghe cô dùng giọng nói rất nhỏ của mình nói chuyện lại cảm thấy đáng yêu.

Sau đó Lâm Gia kéo túi khóa áo của mình, nắm tay Khương Nguyên đưa vào bên trong, cô thì thầm: "Anh ba nói, gặp phải nguy hiểm, thì đưa những... này cho người khác."

Khi tay Khương Nguyên chạm vào những tờ giấy này lập tức cảm thấy quen thộc, đợi anh kiểm tra độ dày, dài rộng, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

"Chỗ này là Lâm tam đưa cho cậu mang theo bên người?"

Lâm Gia cẩn thận gật đầu, rồi nói tiếp: "Anh ba có nói, mang theo không thể nói cho ai biết. Mình chỉ lén nói cho cậu biết mà thôi, cậu đừng nói lại cho anh ba nhé, không anh ấy lại giận mình."

"Anh ta dám." Ánh mắt Khương Nguyên lạnh như băng thật đáng sợ.

Lâm tam cái đồ ngu xuẩn này, tốt nhất anh ở cả đời bên Nhật đừng có mà về.

Lâm Gia lo lắng cắn môi dưới, nhìn vẻ mặt lúc này của Khương Nguyên, cô cảm thấy hình như mình nói sai rồi, phải làm sao bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi