CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ANH SIÊU NGỌT

Gấu Bụng Bự: trời ơi, sắp hoàn rồi mn ơi, bà chị edit bên tui sắp gục ngã dòi, chương nào nó dàiiiiiii

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

———————

"Anh ba! Em về rồi!" Vừa về đến nhà Lâm Gia đã thấy Lâm Vũ đứng trước cửa đón lập tức reo hò lao tới.

Lâm Vũ giang tay ra đón cô, ôm cô xoay một vòng: "Gia Gia của anh! Anh ba nhớ em muốn chết!"

"Em cũng nhớ anh ba lắm! Anh ba em chóng mặt, anh để em xuống đi!" Lâm Gia nói như vậy thôi nhưng vẫn cười toe toét.

"Nhanh để anh ba nhìn xem nào." Lâm Vũ thấy thế đặt Lâm Gia xuống, kéo tay của cô kiểm tra một vòng, hài lòng gật đầu "Ừ, cao hơn, mặt cũng tròn hơn."

Khương Nguyên đưa hành lý cho người làm đang chờ ở bên cạnh, Lâm Gia tránh khỏi Lâm Vũ xoay người kéo tay của Khương Nguyên ngọt ngào nói: "Anh ba à, anh xem em mang Khương Nguyên về cùng này!"

"Cậu tới đây làm gì?" Lâm Vũ đã quên luôn chuyện anh ta từng mặt dày mày dạn nhờ Khương Nguyên trong kỳ nghỉ hè, cũng quên mất chuyện mấy tháng trước đã không biết xấu hổ uy hiếp anh chăm sóc em gái mình thế nào, lúc này thấy Khương Nguyên đến nhà ở thì hơi mất hứng.

Khương Nguyên nhún nhún vai với anh ta, còn chưa kịp nói gì đã thấy sắc mặt Lâm Vũ thay đổi thành vẻ mặt cười nịnh nọt, tay trái kéo Khương Nguyên, tay phải kéo Lâm Gia, thân thiết gần gũi lúc này mới đi tới chỗ Lâm Phong nói: "Anh, lâu lắm không gặp! Em nhớ anh muốn chết! Nhìn anh càng ngày càng đẹp trai hơn! Em đưa Gia Gia và Khương Nguyên về phòng trước nhé! Gặp lại anh sau!"

Dứt lời, Lâm Vũ kéo tay hai người đi lên tầng.

Lâm Phong không giận cũng không cười, bình tĩnh đứng ở cửa, cho đến khi truyền đến âm thành đóng cửa từ trên tầng thì anh mới nhìn một loạt xung quanh, gọi một người hầu tới hỏi: "Tam thiếu gia về lúc nào?"

"Không rõ lắm ạ, tuần trước chúng tôi mới được tam thiếu gia gọi về."

Lâm Phong nghe xong cũng hiểu rõ tình hình gần đây của Lâm Vũ trong thời gian này: "Được rồi. nhớ nói với phòng bếp, tiểu thư đã về, đồ ăn phải chuẩn bị nhiều món em ấy thích."

"Sáng sớm Tam thiếu gia đã phân phó rồi ạ."

Lâm Phong nhíu mày, thấy không khác với mình đoán lắm "Ừ, anh đi xuống đi."

Trong phòng của Lâm Gia, Lâm Vũ đau khổ mà nửa ngồi nửa quỳ ở mép giường của cô, hai tay chắp lại thành hình cầu nguyện nói: "Gia Gia, Gia Gia ngoan của anh, chuyện sống chết lần này của anh ba đều nhờ cả vào em!"

Lâm Gia không biết sự nghiêm trọng của vấn đề, lúc này còn bị anh chọc cười "Ha Ha, anh ba à, chơi với anh là vui nhất!"

Lâm Vũ nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của em gái nhà mình, mà không biết nên khóc hay cười.

Lúc này, Khương Nguyên vừa lên tầng đã bị anh ta tùy ý ném vào phòng của mình đến gõ cửa.

"Lâm Gia..." Khương Nguyên đẩy cửa ra nhìn thấy Lâm Vũ đang quay lưng về phía anh quỳ gối trên giường Lâm Gia, mà Lâm Gia thì đang ngồi trên ghế salon cạnh giường, thấy anh đi vào cô chỉ vào Lâm Vũ cười sung sướng.

"Khương Nguyên Khương Nguyên, cậu nhìn anh ba đi, anh ấy buồn cười quá!"

Khương Nguyên giật giật khóe môi, "Đúng buồn cười thật."

Lâm Vũ có thể không cần sĩ diện mất mặt mũi trước em gái nhà mình nhưng không thể làm thế trước mặt Khương Nguyên được, thấy anh đẩy cửa vào anh ta đứng từ trên giường lên chỉ ra ngoài cửa: "Ai cho cậu vào, cậu ra ngoài ngay cho tôi!"

"Không phải phòng của anh, nên lời của anh không được chấp nhận." Khương Nguyên không đồng ý, đi thẳng tới ngồi bên cạnh Lâm Gia.

Sô pha không lớn, lại rất mềm, thấy Khương Nguyên đi qua Lâm Gia rất tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi của mình, rồi nhẹ nhàng núp trong ngực anh, hai người tựa lưng vào nhau.

"Ôi chao ôi chao ôi chao! Cậu đang làm gì đấy! Cái đồ xấu xa này! Em gái của tôi để cho cậu ôm như vậy à!" Lâm Vũ thấy hai người thân mật ôm nhau nhất thời không kịp phản ứng, anh chỉ biết là chưa được anh đồng ý thì không ai được động vào đầu ngón tay của Lâm Gia, lúc này cả người Khương Nguyên dính vào Lâm Gia, anh ta hận không thể chém cậu ta thành hai nửa.

Lâm Vũ muốn tiến đến túm cổ áo của Khương Nguyên, nhưng không nghĩ tới Khương Nguyên còn chưa tránh thì Lâm Gia đã chắn trước mặt anh.

"Anh ba, anh không được làm thế!"

Khương Nguyên thoải mái dựa trên ghế sofa, nhìn Lâm Vũ với sự khiêu khích nhưng lúc nói chuyện thì có vẻ khổ sở và mất mác "Gia Gia, anh ba của cậu hình như định đánh mình?"

Lâm Vũ còn chưa biết trong lòng Lâm Gia địa vị của Khương Nguyên đã vượt qua anh ta, lúc này cán cân trong lòng cô ấy đã nghiêng về phía Khương Nguyên "Anh ba anh không thể đánh cậu ấy, nếu như anh mà đánh em sẽ mách cho anh cả biết!"

"Gia Gia?!" Lâm Vũ không thể tin được, đây là Lâm Gia sao? Sao em ấy lại hướng cùi chỏ ra ngoài như thế?! Em ấy lại có thể vì Khương Nguyên mà đi mách Lâm Phong?!

Khương Nguyên rất hài lòng với vẻ mặt không thể tin được bây giờ của Lâm Vũ, anh quyết định kích thích anh ta thêm một lần nữa.

Anh ngồi thẳng lên tay trái đưa ra ôm eo mềm mại của Lâm Gia, tay phải cầm bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó dưới ánh mắt muốn giết người của Lâm Vũ lồng hai bàn tay vào nhau.

Anh nói với Lâm Gia: "Có cậu giúp mình, thật tốt."

Lúc Khương Nguyên nói câu này có dán sát vào phía sau tai Lâm Gia, hơi thở phả vào tai của cô, vừa nóng lại hơi ngứa, Lâm Gia không nhịn được đỏ mặt, rụt cổ lại trốn vào trong ngực anh.

"Cậu, hai người?!" Lâm Vũ đến bây giờ mà không nhìn ra được hai người họ có gì đó mờ ám thì bao nhiêu năm yêu đương của anh ta để cho có à, anh ta chỉ vào Khương Nguyên ngón tay phát run lên.

Mặc dù anh biết chắc là Khương Nguyên dụ dỗ Lâm Gia, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ thiếu nữ đang yêu của Lâm Gia, hơn nữa còn bênh vực thằng nhóc đấy nữa thì chứng tỏ Khương Nguyên đã dụ dỗ thành công.

Lâm Vũ nghĩ vậy, sắc mặt trở nên xám ngoét, anh ta ngã xuống giường của Lâm Gia, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Phong lại nói lần này không thể tha cho mình, cha cũng không bỏ qua cho mình.

Anh ta chỉ nghĩ gửi em gái qua nghỉ hè thôi, lại không thể nghĩ tới lại đưa cả em gái đi như thế!

"Anh ba." Mặc dù nói Lâm Gia bảo vệ Khương Nguyên nhưng cô vẫn nhớ Lâm Vũ là anh ba của mình, nhìn vẻ mặt như sắp chết của anh ta cô đi tới nhẹ nhàng ôm cánh tay anh "Anh ba, anh đừng như thế mà! Em không đi nói cho anh cả đâu, chỉ cần anh không đánh Khương Nguyên nữa, được không anh?"

Lâm Vũ nhìn khuôn mặt ngây thơ của Lâm Gia, khóc không ra nước mắt.

Đánh Khương Nguyên, bây giờ anh còn tâm trí đâu mà đi đánh cậu ta nữa! Chuyện quan trọng nhất bây giờ là mạng anh ta có bảo vệ được nữa hay không đây!!!

"Anh ba, anh nói gì đi chứ!" Lâm Gia ôm cánh tay anh mà sợ hãi, thấy anh cứ nhìn mình không nói gì lại càng sốt ruột.

"Lâm Gia, đưa mình đi dạo nhé." Khương Nguyên đứng dậy kéo Lâm Gia lên, ánh mắt châm biếm nhìn Lâm Vũ, "Anh ba của cậu, bây giờ cần yên tĩnh một mình."

Lâm Gia bị Khương Nguyên nửa ôm lôi đi, bán tín bán nghi quay đầu nhìn Lâm Vũ, "Anh ba sẽ không sao chứ?"

"Đừng động vào anh ta." Khương Nguyên cười nhìn bóng lưng của Lâm Vũ, vô tình đóng cửa phòng.

Biệt thự của Lâm Gia nằm ở giữa sườn núi Hoàng Sơn trong thành phố S, ngoài biệt thự năm tầng còn có một trang viên nho nhỏ, bên trong có nhà kính và trang trại chăn nuôi, chuyên để nuôi trồng những động thực vật mà Lâm Gia thích.

Nói đến thực lực của hai nhà Lâm Khương, cũng không kém nhau nhiều, nhưng hai năm trước Lâm Chấn Hoa theo ý của Lâm Phong đầu tư vào một số hạng mục điền sản nâng công ty lên tầng cao mới.

Khương Nguyên đi dạo vòng quanh biệt thự với Lâm Gia, phát hiện đa số cách trang trí và bố cục không khác gì nhà mình, phong cách trang trí cũng giống hệt chỉ lớn hơn một chút.

Trong biệt thự trên tầng ba là phòng của vợ chồng Lâm gia và ba con trai, còn một mình Lâm Gia chiếm toàn bộ tầng bốn.

Trên tầng bốn ngoài phòng ngủ của cô thì bốn phòng còn lại thì đã có ba phòng dùng để chứa quần áo, một phòng khác là đựng toàn bộ các món quà mà cô được tặng từ nhỏ đến giờ, số lượng rất nhiều, đầy đủ chủng loại, Khương Nguyên nghĩ đây như một trung tâm thương mại thu nhỏ, ăn, mặc, ở, đi lại, đầy đủ mọi thứ.

Quả nhiên Lâm Gia chính là báu vật cao cấp, Khương Nguyên để ý mỗi một góc trong biệt thự này đều theo sở thích của Lâm Gia, ngay cả cửa phòng vợ chồng Lâm thị cũng dán hoa văn hoạt hình màu hồng, Lâm Gia nói là cô chọn cho cha mình, ông rất thích.

Khương Nguyên cảm thấy không thể tưởng tượng được Lâm Chấn Hoa đến tuổi đấy rồi mà còn có sở thích đặc thù như thế, chắc là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Phòng ba người anh trai của cô càng không cần phải nói, phòng Lâm Vũ ở tầng ba còn thông trần làm một cái thang trượt hình vòi voi xuống thẳng phòng quần áo của Lâm Gia.

Khương Nguyên đang ngửa đầu ngắm cái cầu thang trượt này thì cửa nhỏ trên trần nhà mở ra.

Lâm Vũ với vẻ mặt âm u trượt từ trên xuống dưới, đứng thẳng trước mặt Khương Nguyên, mệt mỏi nói: "Cậu có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với cậu."

Nói thật, Khương Nguyên hơi bị sợ rồi đấy, anh lui về sau một bước "Không có thời gian." Sau đó kéo tay Lâm Gia nhanh chóng chạy ra khỏi phòng của Lâm Vũ.

Trên hành lang, Khương Nguyên nhớ lại tư thế trượt thang của Lâm Vũ theo bản năng nói: "Thật ra anh ba của cậu thích cái cầu thang kia nên mới lắp đúng không."

Lâm Gia nghe xong khờ dại lắc đầu: "Mình cũng thích mà!"

"..."

Ngôi nhà rất lớn, mặc dù một số đồ vật bên trong không phù hợp với phong cách trang trí hoa lệ của ngôi nhà, nhưng không thể không thừa nhận, bởi vì những thứ trẻ con đó mà làm cho ngôi nhà có được sự ấm áp như vậy. Những người ở đây chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn người bình thường khác.

Khương Nguyên nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Lâm Gia, trong lòng cũng mềm mại như nước.

Trừ lần đó ra, anh còn phát hiện thêm một chuyện.

Ở Khương gia cô sống chung rất tốt vời dì Trương mà cả dì ấy cũng thích cô, nhưng ở Lâm gia rất nhiều người làm nhưng không ai ngẩng đầu lên nói chuyện với cô.

Lâm Gia cũng thế, cô ấy hình như không thích, rất bài xích, cô ấy gặp người làm nào cũng chào hỏi bọn họ nhưng luôn cúi đầu, sau đó còn kéo anh đi rất nhanh.

Khương Nguyên để những chuyện khác thường này vào trong mắt, cho đến khi Lâm Gia đưa anh đến tham quan tầng năm phòng xem phim, anh đưa cô ngồi xuống tấm thảm trước màn hình lớn, tắt đèn đi, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của máy chiếu trên màn hình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi