CÔNG CHÚA QUY TÁI/CÔNG CHÚA NHẠN HỒI

1.

Y Mãnh Tà phớt lờ sự vùng vẫy của ta và nhanh chóng ôm lấy ta bước vào trong lều lớn.

Hắn khỏe đến mức siết chặt hai cánh tay ta như hai gọng kìm sắt, chặt đến mức làm tay ta rất đau.

Cho dù ta có đánh hắn mạnh thế nào hắn cũng không nhúc nhích, cơ thể hắn vẫn cứ cứng như đá, như thể hắn không có da thịt vậy.

Ta nhớ tới nhũ mẫu trong cung có nói qua, những người Hung Nô (1) ở phía Bắc Vạn Lý Trường Thành (2) đều là dã nhân, thích ăn tươi nuốt sống, thậm chí còn ăn cả thịt người nữa.

(1): 匈奴 [xiōngnú]: dân tộc Hung nô (dân tộc thời cổ, thời Chiến Quốc sống du mục phía Bắc các nước Yên, Triệu, Tần. Thời Đông Hán phân liệt thành Bắc Hung Nô và Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô bị người Hán đánh bại, chạy về phía Tây, Nam Hung Nô sát nhập vào Hán).

(2): 塞外 [Sāiwài] phía Bắc Trường Thành (Trung Quốc).

Trong doanh trướng có đặt một cái thùng gỗ lớn, bên dưới còn đang đốt một đống lửa lớn, ta chưa từng gặp qua trận chiến nào như vậy cả, cho nên càng lúc ta càng thấy sợ hãi.

"Thả ta ra, đồ dã nhân kia!".

Sau khi buột miệng nói ra những lời đó, ta lập tức sửng sốt, còn Y Mãnh Tà thì cụp mắt xuống.

"Dã, nhân?".

Ánh sáng của ngọn lửa đang nhảy múa trong mắt hắn.

Ta vô cùng kinh sợ, sợ đến mức toàn thân đều run rẩy không ngừng. Nếu hắn không ôm chặt ta chắc ta đã hóa thành một vũng nước chảy xuống đất ngay tại đây rồi.

"Ta cầu xin ngài đừng ăn ta mà, trên người ta không có miếng thịt nào cả, ăn không ngon chút nào đâu, sẽ hại răng của ngài lắm đấy".

"Ai nói với nàng là ta sẽ ăn thịt người?".

"Mọi người trong cung ai cũng đều nói như vậy hết. Các ngài ăn thịt người, còn là ăn sống nữa".

Ta nhìn về phía thùng nước kia, nước đã bắt đầu nóng lên rất nhanh, bốc hơi trắng xóa.

Chẳng lẽ hắn muốn ăn theo một cách văn minh mới sao, là thịt luộc thái lát hả?

Y Mãnh Tà nhìn theo tầm mắt của ta nhưng không hề nổi giận, ngược lại hắn còn nở một nụ cười, thật kỳ lạ mà.

Hắn ném ta vào một cái thùng, sau đó lại vớt ta ra và ném ta lên giường.

Ta đã bị dọa sợ đến choáng váng cả người rồi.

Y Mãnh Tà chăm chú quan sát ta một lượt.

"Nữ tử ở Nam quốc theo chúng ta về phương Bắc đúng là có khác biệt rất lớn, trắng trẻo, sạch sẽ, giống như những con cừu non mới sinh vậy".

Ta hiểu rồi, chắc chắn là hắn đang chờ đợi làm thịt một con cừu rồi.

"Không không không, nhìn trắng trẻo như vậy là bởi vì đều là thịt mỡ thôi, thịt mỡ không thể ăn được đâu, ngấy lắm đấy".

"Ban nãy nàng nói nàng không có thịt".

Miệng lưỡi của ta vốn đã vụng về ngu ngốc, nhưng với sự thẳng thừng này của hắn, ta lại càng không biết phải nói gì nữa.

Ta không đành lòng bị ăn như thế nên bắt đầu khóc lóc cực kỳ thảm thiết, cầu xin hắn một điều cuối cùng.

"Nàng nói đi".

"Ngài cắn cổ ta trước được không, bị ch.ết nhanh như vậy ta mới có thể không bị đau".

Khóe miệng Y Mãnh Tà nhếch lên một nụ cười thân thiện.

"Được thôi".

Lời hứa của hắn rất thẳng thắn như những người bằng hữu tốt nói với nhau vậy.

2.

Ta không có ch.ết.

Đêm hôm đó Y Mãnh Tà đã cho ta hiểu một cách khác để ăn thịt người.

Điều mà những người trong cung chưa từng nói với ta.

Ta nhìn sang bên cạnh, hắn vẫn còn đang say giấc.

Ánh sáng lờ mờ của mặt trời chiếu vào khuôn mặt nửa sáng nửa tối của hắn.

Dáng vẻ của hắn trông khác với tất cả những người ta đã từng gặp qua, sống mũi rất cao và xương mày cũng thế, cả hai thứ khác biệt này được nối với nhau, giống như triền núi xa xôi mà ta đã nhìn thấy trên đường đi.

Đột nhiên hắn lại mở mắt ra, đôi mắt giống như chim ưng nhìn thẳng vào ta.

"Nàng nhìn đã đủ chưa?".

Hắn đã sớm tỉnh và cũng biết ta đang nhìn hắn sao?

Mặt ta thoáng chốc đã đỏ bừng lên rồi, ta cứng đờ người quay đầu lại, rồi nhìn về phía đầu giường và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bàn tay đè lên cái chăn trên ngực khẽ run lên.

Y Mãnh Tà cười ra tiếng, một tay chống nửa người dậy rồi nằm nghiêng sang một bên, ngón tay hắn xoa xoa cổ ta.

"Nàng là công chúa tới để hòa thân sao? Ta nhớ gọi là cái gì Châu nhỉ?".

"Minh Châu ạ".

Lòng ta trống rỗng, và lặp lại cái tên đó một lần nữa.

"Mọi người đều gọi thiếp là công chúa Minh Châu".

“Minh Châu”. Hắn cười tít mắt rồi nhìn ta: “Ngôn ngữ của các nàng thật khó nhớ quá đi”.

Hắn cười đến mức nhìn thấy cũng không đến nổi hung ác nữa, hắn hoàn toàn khác với con quỷ Tu La đẫm m.áu và hét lên muốn ăn thịt người vào đêm qua.

Y Mãnh Tà bước xuống giường, giẫm lên mặt đất với đôi chân trần, duỗi tay hướng về phía cửa sổ.

Vai rộng, tay dài, đường nét cơ thể vô cùng săn chắc.

Khó trách ta cũng không thể đánh bại được hắn.

Y Mãnh Tà quay lại và ngồi xổm bên cạnh ta.

"Ta còn có việc phải làm, nàng ngủ một lúc nữa đi, lát nữa ta lại tới gặp nàng. Heo con nhớ ăn nhiều một chút nha, ăn nhiều ngủ nhiều mới mau ăn chóng lớn được".

.............

Hắn học Hán ngữ không được tốt đúng không?

Nói xong, hắn hôn lên má ta và nở một nụ cười thấy rõ hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Hương vị cũng không tệ lắm nhỉ".

Ta phản ứng lại với những lời bình của hắn bằng cách kéo chăn lên và vùi mình thật sâu vào trong đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi