CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Quý Thính nhận thấy sự lo lắng trong mắt hắn, thở dài một tiếng rồi nắm lấy tay hắn: "Ta biết chàng muốn tự mình hộ tống, nhưng chàng và ta là chủ tử, nếu như không cùng nhau rời đi, nhất định sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, nếu không để Chử Yến ở lại."
 
"Nếu để Chử Yến ở lại, chỉ sợ quá rõ ràng," Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng nói, "Đám thủ hạ của nàng, một người thân thủ mạnh mẽ, giao cho bọn họ ta cũng yên tâm."
 
Quý Thính do dự một chút, cũng xem như đồng ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sáng sớm hôm sau, bọn họ chuẩn bị rời đi, Quý Thính mặc lên người bộ y phục do Thân Đồ phu nhân tự tay may, bộ quần áo hoa mai khiến hai gò má nàng như xuân, điềm đạm và vui tươi hơn vài phần.
 
“Quả nhiên rất hợp với ngươi.” Trong mắt Thân Đồ phu nhân đầy ý cười.
 
Quý Thính đưa tay ra ôm, nói nhỏ vào tai bà: "Nương, ta để lại cho hai người tám thị vệ, hộ tống các người về phía Nam."
 
“Ừm, trên đường đi nhớ cẩn thận.” Thân Đồ phu nhân vỗ nhẹ vào lưng nàng.
 
Quý Thính mỉm cười gật đầu: "Ta biết rồi, nhất định sẽ cẩn thận."
 
Thân Đồ phu nhân mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt từ từ đỏ hoe, Quý Thính vội vàng khuyên bảo: "Người đừng buồn, đừng buồn, đến khi nào hai người ổn định, ta cùng phò mã nhất định sẽ tới thăm hai người."
 
“Được rồi, ta đợi hai ngươi.” Thân Đồ phu nhân nắm chặt tay nàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là lần đầu tiên Quý Thính nhìn thấy bà bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy, từ từ cảm thấy đau lòng. Hai cha con Thân Đồ Sơn ăn ý liếc mắt nhìn nhau tách hai người họ ra.
 
Quý Thính mỗi bước đều cẩn thận đi theo Thân Đồ Xuyên ra ngoài, vừa mới bước ra khỏi trạm dịch, Thân Đồ Sơn đột nhiên gọi nàng lại.
 
Nàng nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy Thân Đồ Sơn âu yếm nói: "Làm một vị quan tốt, không thẹn với dân."
 
Quý Thính dừng lại một chút, đột nhiên cười: "Phụ thân, ta biết rồi, sẽ không để cho người phải thất vọng."
 
Thân Đồ Sơn ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng sau đó lập tức trở mặt, ngoài miệng than thở một câu: "Nhất định phải tới thăm chúng ta."
 
Quý Thính không nghe rõ, lớn tiếng hỏi: "Người nói cái gì?"
“Phụ thân ngươi nói tới thăm chúng ta sớm một chút!” Thân Đồ phu nhân lớn tiếng lặp lại, mặt Thân Đồ Sơn đỏ bừng.
 
Quý Thính không nhịn được bật cười, cuối cùng cũng bị Thân Đồ Sơn bắt lên xe ngựa, đoàn người tới tham gia tiệc chúc thọ, sau một tháng ở lại thành Ngọc Quan, cuối cùng cũng bắt đầu lên đường quay về kinh.
 
Đoàn người chậm rãi ra khỏi thành Ngọc Quan, Quý Thính thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra, cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, Thân Đồ Xuyên lặng lẽ nắm tay nàng, âm thầm đỡ nàng.
 

Hai ngày sau khi bọn họ rời đi, Quý Thính tranh thủ xuống xe ngựa nghỉ ngơi, nhìn về phía thành Ngọc Quan: "Hai người họ hẳn là đã bắt đầu xuất phát rồi."
 
“Hai ngày nay tâm trạng của nàng không tốt, có phải là vì lo lắng cho bọn họ không?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Quý Thính mím môi: "Ta không biết, trong lòng cảm thấy không thoải mái, vẫn luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra."
 
Thân Đồ Xuyên nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng, sau một hồi im lặng, hắn cưỡng ép đổi chủ đề, chỉ vào bộ y phục nàng đã mặc hai ngày rồi nói: "Thật đẹp."
 
"Nương làm nhất định phải đẹp rồi," tâm trạng Quý Thính khá hơn một chút, "Ta lúc nào cũng muốn mặc, không muốn cởi ra."
 
“Nàng cũng không muốn giặt sao?” Thân Đồ Xuyên không khỏi dở khóc dở cười.
 
Quý Thính liếc hắn một cái: "Nếu như giặt hỏng thì phải làm sao, ta nhất định sẽ luôn mặc."
 
“Con mèo bẩn.” Thân Đồ Xuyên đánh vào mũi nàng, cũng không trêu chọc nàng nữa.
 
Sau khi nghỉ ngơi, đoàn xe ngựa tiếp tục lên đường, mãi đến tối mới dừng lại.
 
“Ngày mai đi thêm một ngày, cũng không phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất nữa, y phục của nàng cũng phải giặt một chút.” Thân Đồ Xuyên đưa ra tối hậu thư với Quý Thính.
 
Quý Thính không vui: "Chỉ là đồ bên ngoài thôi, đồ lót bên trong mỗi ngày ta đều thay, hơn nữa ta cũng không có ra mồ hôi, vì sao lại phải giặt?"
 
“Phải giặt.” Mặt Thân Đồ Xuyên không chút cảm xúc.
 
Quý Thính khẽ hừ một tiếng, quay lưng về phía hắn âm thầm kháng nghị, Thân Đồ Xuyên vẫn không cử động, nhưng vẫn tiếp tục quạt cho nàng.
 
Vào một đêm bình thường, bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng có cơn gió thổi bay cát bụi giống như sa mạc, khiến những sợi tóc khẽ động, ngay cả tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh.
 
Quý Thính náo loạn một hồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
 
Cũng không biết đã bao lâu,dường như bên tai nàng có những âm thanh vô cùng nặng nề, khiến cho nàng vô cùng bất an. Là tiếng sấm? Có phải sắp mưa không? Nàng mới nảy ra ý tưởng này, cả người đột nhiên bị nhấc bổng, lập tức bừng tỉnh.
 
Nàng đột ngột mở mắt ra, lúc này mới nhận ra Thân Đồ Xuyên đang bế nàng lên.
 
“Có chuyện gì vậy?” Nàng đè thấp giọng hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên đặt nàng vào trong xe ngựa, ánh mắt nặng nề nhìn nàng: "Dưới xe ngựa có một hốc bí mật đúng không?"
 

“… Đúng vậy, bình thường Chử Yến đều ở trong đó.” Quý Thính kinh ngạc nói.
 
Thân Đồ Xuyên vuốt vẻ gương mặt nàng nói: “Vào đi, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì nàng cũng không được ra.” Nói xong, hắn cùng gọi Phù Vân tới nhét vào trong xe ngựa cùng với nàng.
 
Quý Thính sững sờ một lúc, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đằng xa có đám người gấp đôi người của bọn họ đang lao tới, thấy trang phục rất giống với đám thổ phỉ trước đó.
 
Chẳng phải đã bị nàng dẹp sạch rồi sao? Tại sao lại xuất hiện nhiều như vậy? Chẳng lẽ lúc ban đầu vẫn còn con cá lọt lưới, giờ muốn báo thù mới ập đến?
Sau khi bị nhét vào đáy xe ngựa, đầu óc nhanh chóng trở nên tỉnh táo, lập tức phủ nhận tất cả những suy nghĩ trước đó, tuy rằng những người này cũng giống như đám thổ phỉ trước kia, nhưng khí chất của họ hoàn toàn không phải thứ đám thổ phỉ có thể có được, hiển nhiên đã trải qua nhiều ngày bách luyện mà ra.
 
Bọn họ là do ai phái tới, Trấn Nam vương hay là Quý Văn? Quý Thính nắm chặt tay, bên ngoài vang lên tiếng chém giết, tiếng mũi tên bắn vào xe ngựa không thể nào làm cho nàng bình tĩnh lại được.
 
“Điện hạ, đừng sợ, có ta ở đây.” Phù Vân nắm tay nàng, nhưng giọng nói run run.
 
Quý Thính miễn cưỡng mỉm cười, vỗ vai y an ủi.
 
“Nếu muốn động tới điện hạ, người đó phải bước qua xác của ta.” Trong mắt Phù Vân đầy vẻ kiên quyết.
 
Y và Quý Thính ở dưới gầm xe ngựa đã lâu, lâu đến nỗi thời gian cũng trở nên mơ hồ, chỉ biết rằng động tĩnh bên ngoài càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn tiếng lưỡi dao va vào nhau. Không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên chuyển động, trong lòng Quý Thính trở nên căng thẳng, nàng liền rút một chiếc trâm cài trên đầu xuống, sẵn sàng cùng chết bất cứ lúc nào.
 
“Điện hạ, là ta.” Chử Yến nhỏ giọng nói.
 
Tim Quý Thính nhảy dựng lên: "Phò mã đâu?"
 
“Phò mã lái xe,” Hô hấp của Chử Yến trở nên dồn dập, hiển nhiên là đã bị thương, “Các huynh đệ nhận lệnh ngăn cản những người đó, đoán chừng chỉ có thể cầm cự thêm một khắc nữa, xe ngựa quá chậm, người mau đi ta ngoài, chúng ta cưỡi ngựa rời đi."
 
Quý Thính nghe thấy vậy vốn định đi ra, Phù Vân vội vàng ngăn cản, sau khi đi ra ngoài xem một vòng, y mới đỡ nàng ra ngoài.
 
Sau khi đi ra, đập vào mắt nàng là một chiếc xe ngựa thủng lỗ chỗ, khi nhìn thấy nửa mũi tên trên eo Chử Yến, nàng bắt đầu run lên, vẫn bình tĩnh nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
 
“Cứ giao cho ta cùng phò mã là được.” Chử Yến bình tĩnh nhìn nàng.
 
Quý Thính đột nhiên có một linh cảm xấu, nàng vô thức lùi lại phía sau, Phù Vân lấy ra một con dao rồi đánh ngất nàng, Phù Vân khiếp sợ đỡ lấy Quý Thính: "Ngươi muốn làm gì?!"
 
“Không có thời gian giải thích, mau đem áo khoác của điện hạ đưa cho ta.” Chử Yến lạnh lùng nói.
 
Phù Vân sửng sốt một chút, sau khi hiểu được đối phương muốn làm gì liền lập tức hỗ trợ, chờ sau khi hai người họ đổi xong y phục, Thân Đồ Xuyên dừng xe ngựa lại, dùng kiếm chặt đứt dây thừng nối xe ngựa với ngựa.

 
Chử Yến khoác lên người y phục của Quý Thính, ôm Quý Thính giao cho Thân Đồ Xuyên, "Điện hạ giao cho người."
 
Thân Đồ Xuyên mặt không chút cảm xúc: "Đây là y phục mà nàng ấy thích nhất, ngươi nhất định phải mang nó nguyên vẹn trở vè."
 
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng ngày thường của Chử Yến: "Yên tâm, ta cũng không muốn để người hận ta."
 
Phù Vân vội nói: “Ta đi với ngươi."
 
“Đừng nháo, ngươi mau đi cùng phò mã.” Chử Yến cau mày nói.
 
Phù Vân tức giận: "Ngươi mới ầm ĩ! Ngươi đi một mình, chứng tỏ là để đánh lạc hướng truy binh đang đuổi theo, những người đó cũng không phải kẻ ngốc!"
 
Chử Yến không thể phản bác, trầm mặc một lát mới miễn cưỡng thỏa hiệp: "Ngươi ngồi ở phía trước."
 
“Ngươi có một mũi tên, ta không ngồi xuống được,” Phù Vân vừa nói vừa xoay người lên ngựa, chỉ chừa một chỗ phía trước cho hắn ta, Chử Yến bất đắc dĩ, đành phải để y ngồi ở phía sau.
 
Tình thế cấp bách, mấy người cũng không nhiều lời, Thân Đồ Xuyên lên ngựa mang theo Quý Thính rời đi, Chử Yến và Phù Vân đợi đến khi những người đó đuổi kịp thì bỏ chạy theo hướng ngược lại.
 
Đến khi cảm thấy xóc nảy Quý Thính mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nôn một trận, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, nàng ngơ ngác nhìn về phía trước: "Chử Yến và Phù Vân đang ở đâu?"
“Không đi cùng với chúng ta.” Giọng Thân Đồ Xuyên căng thẳng.
 
Quý Thính im lặng.
 
Nàng đang ngồi phía trước, Thân Đồ Xuyên không nhìn rõ mặt nàng, một lúc sau mới thấy bả vai nàng khẽ run lên.
 
"Kiếp trước, bọn họ vì muốn bảo vệ ta..." Giọng của Quý Thính khàn khàn, nói được một nửa liền ngừng lại.
 
Một tay Thân Đồ Xuyên siết chặt bờ vai nàng: "Đời này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa."
 
Quý Thính không trả lời, phải đến khi tới gần thành trấn, nàng mới tiết lộ danh tính để điều binh, đi về hướng Chử Yến rời đi.
 
Họ tìm kiếm hai ngày hai đêm, cuối cùng tìm thấy Chử Yến đang hấp hối tránh ở trong một sơn động, Phù Vân chỉ bị thương nhẹ.
 
Khi Phù Vân nhìn thấy họ, y liền òa lên khóc nức nở: "Điện hạ! Phò mã!"
 
“Ngươi không sao chứ?” Quý Thính lo lắng hỏi.
 
Phù Vân lắc đầu: "Ta không sao, Chử Yến bị thương nặng hơn."
 
Quý Thính ngay lập tức nhìn về phía Chử Yến.
 
Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Quý Thính, Chử Yến cố nở một nụ cười, bàn tay nhuốm máu cầm vào bộ y phục được gấp gọn gàng bên cạnh: "Điện hạ, nó không hỏng."
 

“Câm miệng.” Vẻ mặt Quý Thính không chút thay đổi nhưng giọng nói ngày càng nhỏ.
 
Bọn họ đưa Chử Yến trở lại trong thành, tri phủ trong thành nghe thấy bọn họ đã trở lại liền nhanh chóng cùng đại phu chạy tới.
 
Khi đại phu đang điều trị cho Chử Yến, Quý Thính liền nói một tiếng với vị tri phủ kia, tri phủ vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, tức giận buông một tiengs thở dài: "Đám thổ phỉ này từ trước đến nay chưa từng đả thương người, hiện giờ có lẽ bị dồn vào đường cùng nhiều ngày tập kích dân chúng từ trong thành Ngọc Quan đi ra, mỗi lần không để ai sống sót, dân chúng đều vô cùng oán hận nói là... "
“Ngươi nói gì vậy?” Quý Thính ngắt lời y.
 
Tri phu lập tức co rúm lại, vội vàng quỳ xuống: “Dân chúng ngu dốt, đem mọi tội ác của đám thổ phỉ đổ hết lên người điện hạ, vi thần nhất định sẽ làm thỏa đáng…”
 
“Bọn chúng cũng tấn công người khác?” Quý Thính cao giọng ngắt lời y.
 
Tri phủ sửng sốt, thận trọng trả lời: "Đúng vậy, đã có hơn chục trường hợp như vậy ... Vi thần không có ý giấu diếm, mấy ngày nay người và phò mã đều đi tìm Chử thị vệ, hôm nay mới trở về, lúc này vi thần mới dám báo cho người."
 
Huyết sắc trên mặt Quý Thính cũng không còn nữa, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Xuyên vừa mới bước vào cửa.
 
Thân Đồ Xuyên xoay người rời đi, Quý Thính chạy tới ngăn cản: "Chàng đi một mình rất nguy hiểm, cho ta thêm một canh giờ, ta điều binh tới cho chàng."
 
Thân Đồ Xuyên ngoảng mặt làm ngơ, vành mắt đỏ ửng đi ra ngoài, Quý Thính liều mạng kéo hắn lại: “Chàng chờ ta, nửa canh giờ, ta chỉ cần nửa canh giờ..."
 
Thân Đồ Xuyên xoay người lên ngựa, nàng không kịp đuổi theo mất đà ngã xuống, bụng đột nhiên quặn đau, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, hai mắt mờ mịt, yếu ớt nhìn hắn: "Tiểu Xuyên..."
 
Tay Thân Đồ Xuyên nổi gân xanh nắm chặt dây cương, trầm mặc một lát mới định rời đi nhưng còn chưa kịp vung roi, thủ vệ trước cổng thành đỡ một người đang hấp hối chạy tới.
 
Thân Đồ Xuyên nhận ra người này, y là thị vệ mà hắn phái tới bảo vệ hai vị trưởng lão, lập tức xuống ngựa, xông tới túm lấy cổ áo của đối phương: "Phụ thân, nương của ta đâu?"
 
“Ti chức đáng chết," Người nọ kiệt sức sắp ngất đi, “Thổ phỉ tập kích, đám ti chức không ngăn cản nổi, lão tiên sinh cũng lão phu nhân… tự sát.”
 
Bùm ——
 
Có một tia chớp trên bầu trời,  mưa lớn rơi xuống.
 
Thân Đồ Xuyên ngây người đứng đó, trong mắt không có cảm xúc, Quý Thính hít một hơi đi tới bên cạnh hắn, hai tay gắt gao nắm lấy cánh tay hắn.
 
Hai người đứng dưới mưa một lúc lâu, Thân Đồ Xuyên thờ ơ nói: "Bọn họ biết rằng chỉ cần còn sống, thị vệ không thể để bọn họ một mình, nếu thị vệ mang theo họ đi, căn bản không còn đường sống."
 
“Ta biết.” Ngón tay Quý Thính run rẩy.
 
“Bọn họ vì muốn giữ cho thị vệ mạng sống, đột nhiên muốn tự sát.” Thân Đồ Xuyên nhìn xuống.
 
“Ta biết.” Quý Thính dùng sức nắm chặt lấy hắn, giống như nàng chỉ cần hơi buông tay, hắn sẽ lập tức biến mất.
 
"Bọn họ luôn suy nghĩ cho người khác, luôn là như vậy," Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn về phía nàng, "Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, nếu bọn họ đi rồi, ta phải làm sao bây giờ."

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi