CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Bên trong thiên điện rơi vào trầm mặc thật lâu, cũng không biết qua bao lâu, Trương quý phi đột nhiên hỏi: "Nói như lúc trước, đây là bí mật mà ngươi vẫn luôn gạt ta?"
 
"Vâng," biểu hiện của Quý Thính nghiêm túc hơn một chút, "Hoàng Thượng vẫn không có con nối dõi, ta sợ sau khi biết tới sự tồn tại của A Giản, sẽ khiến A Giản gặp bất lợi, cho nên lâu nay vẫn luôn để đứa nhỏ ở trong nhà, vẫn không hề nói cho bất cứ kẻ nào biết.”
 
“… Ta không thấy bụng ngươi to.” Trương quý phi vẫn luôn bình tĩnh nhìn nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Thính bình tĩnh: "Hai năm trước, ta nhân lúc Hoàng Thượng trọng dụng Thân Đồ Xuyên, bèn ra ngoài ở một thời gian, người còn nhớ không?"
 
“Vậy khi đó ngươi sinh con?” Trương quý phi hỏi.
 
Trông nàng ấy vô cùng bình tĩnh, khiến Quý Thính lại có chút lo lắng: "Đúng vậy... Vốn dĩ ta không cố ý giấu người chuyện này, nhưng lúc đó đại phu nói bệnh phong hàn của ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn, có thể không sinh được đứa nhỏ, cho nên ta vẫn không nói."
 
Rất có thể sẽ không sinh được đứa nhỏ? Nàng ấy hiểu rõ Quý Thính nhất, nếu không phải tình huống nguy cấp thì nàng đã không nói ra câu này.  Khóe môi Trương quý phi khẽ mấp máy, nhưng lúc lâu sau vẫn chưa nói ra một chữ.
"... Yên nhi, vì sự an toàn của A Giản, ta cũng không còn cách nào khác, nếu người tức giận ta, có thể phạt ta mắng ta, nhất định đừng giữ ở trong lòng, nếu không nhất định sẽ thành bệnh, cũng chỉ có mình người cảm thấy khó chịu.” Quý Thính thấy nàng sững sờ không nói lời nào, nhất thời lo lắng kéo tay nàng.
 
Tay Trương quý phi bị Quý Thính nắm lấy lúc này mới hoàn hồn, trong nháy mắt lập tức bùng nổ: "Không ngờ chuyện ngươi sinh con lớn như vậy cũng không nói cho ta biết! Dù sao thì đứa nhỏ này cũng là của Thân Đồ Xuyên... Chờ một chút, vợ chồng bạn, không phải phê thê hai người đã bắt đầu mưu đồ chiếm lấy giang sơn? Bèn bắt tay để lừa gạt ta đấy chứ?!"
 
"Không có, không có, ta không bắt tay với hắn," Quý Thính vội vàng trấn an nàng ấy, "Thân Đồ Xuyên không biết sự tồn tại của đứa nhỏ."
 
Trương quý phi nhanh chóng bình tĩnh lại: "Ý của ngươi là?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Khi ta biết mình mang thai, lúc ấy Thân Đồ lão thừa tướng vừa mới qua đời, đại phu còn nói cái thai này của ta có nguy cơ không giữ được... nên không nói cho hắn biết," Quý Thính ngượng ngùng, "Sau đó quay về kinh không lâu, chúng ta hòa ly, vậy càng không nói cho hắn biết, cho nên đến bây giờ hắn vẫn không biết."
 
“Vậy… Chuyện này ta biết trước hắn?” Trương quý phi do dự.
 

Quý Thính nghiêm túc gật đầu.
 
Cảm giác dồn nén bên trong lồng ngực đột nhiên biến mất, cả người nhẹ nhõm hẳn. Biểu tình trên mặt Trương quý phi cũng trở nên hòa hoãn, nhìn thấy nàng vẫn còn quỳ trên đất, liền phì cười một tiếng, lười biếng nói: “Ngươi định quỳ tới khi nào?"
 
Quý Thính vừa nghe thấy lời này, liền biết nàng đã nguôi giận, vì vậy nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy tay đối phương lấy lòng: "Vậy người còn tức giận không?"
 
"Ai nói? Ta sắp bị ngươi làm cho tức chết rồi," Trương quý phi hừ lạnh một tiếng, "Nghĩ đến việc ngươi giấu giếm ta nhiều chuyện như vậy, ta liền muốn cho ngươi một đao."
 
“Vậy người mau cho đi, sau khi cho xong cũng đừng tức giận nữa.” Quý Thính nói xong, liền đem cổ hướng về phía nàng.
 
Trương quý phi bị dáng vẻ này của nàng làm cho tức giận tới mức bật cười, đẩy nàng ngồi xuống ghế, nheo mắt tra hỏi: "Ngươi có bao nhiêu bí mật? Hôm nay nhất định phải nói cho ta biết, nếu không mấy hôm nữa sau khi ta tự mình phát hiện ra, ta nhất định… sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi nữa."
 
Quý Thính im lặng, sau một lúc lâu liền buông tiếng thở dài, sau khi ngồi bên cạnh nàng ấy, liền đem chuyện Quý Văn đối với nàng và Thân Đồ Xuyên trong mấy năm qua kể hết, bao gồm cả chuyện tàn sát hàng loạt bách tính trong thành Giao Huyền, đuổi giết ở thành Ngọc Quan, còn có nguyên nhân cái chết của hai vợ chồng Thân Đồ Sơn.
 
Trương quý phi không ngờ tới thời gian nàng ở trong hậu cung lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhất thời vẫn chưa kịp hoàn hồn.
 
Không biết đã trôi qua bao lâu, Quý Thính chậm rãi nói: "Ta nghĩ nếu nể mặt ngươi, giữ lại mạng cho Quý Văn, để hắn và người có thể trở thành vợ chồng bình thường, mà hiện giờ không thể được, người bị giết là trưởng bối đối với ta vô cùng tốt, ta không thể giữ lại hắn."
 
Trương quý phi nghe vậy khẽ kêu một tiếng: "Tính tình của hắn sao có thể bằng lòng trở thành một đôi vợ chồng bình thường với ta, chỉ sợ chân trước ngươi vừa tha cho hắn, sau lưng hắn liền liên hợp với nhiều thế lực đối kháng lại ngươi, đến lúc đó máu chảy thành sông, người phải chịu khổ vẫn là dân chúng."
 
Quý Thính mím môi, một lúc sau mới nói một câu: "Khiến người phải chịu ấm ức rồi."
 
“Ta có gì mà phải ấm ức?” Trương quý phi liếc nàng một cái, nụ cười trên mặt cũng dần phai nhạt, “Lúc hắn chưa trở thành hoàng đế, ta với hắn cũng coi như có tình ý phu thê, nhưng từ khi hắn trở thành hoàng đế, sau đó… Thôi, ta cũng không muốn nhắc tới nữa, từ lúc hắn không để ý tới thể diện của ta, cùng chắt nữ bên nhà mẹ đẻ của ta quấn lấy nhau, ta đối với hắn đã hoàn toàn hết hy vọng, nhiều năm đối đãi với hắn cẩn thận như vậy, chẳng qua là vì đắc sủng, mà không phải thích hắn."
 
Nàng ấy nói xong dừng lại một chút, khóe môi hơi nhếch lên: "Nói ra cũng thật nực cười, sở dĩ hắn đối đãi với ta không giống với các phi tần khác, là bởi vì cảm thấy ta chán ghét ngươi, thích nhìn ta gây khó dễ cho ngươi mà thôi."
“... Yên nhi.” Quý Thính cúi đầu nhỏ giọng gọi một tiếng.
 

"Ngươi cho rằng ta không biết sao? Kỳ thật trong lòng ta hiểu rõ, nếu không ta sẽ không giả bộ trước mặt hắn không muốn gặp ngươi, trong lòng ta hiểu rõ." Hốc mắt Trương quý phi lập tức ửng đỏ, “Phụ thân, mẫu thân đi rồi, ca tẩu lợi dụng ta, chất nữ xem thường ta, ngay cả phu quân cũng không thực lòng với ta, cả đời này, ta sống chẳng khác nào kẻ thất bại.”
 
“Người không hề thất bại,” Quý Thính cầm tay nàng, “Lúc ở nhà mẹ đẻ tứ cố vô thân, người có thể nghĩ đến chuyện lợi dụng việc tuyển tú để thoát thân, vào cung làm phi tần, mặc dù người không sinh được con nối dõi vẫn có thể trở thành quý phi, không ai có thể lợi hại hơn người."
 
“Làm quý phi có cái gì tốt, một chút tự do cũng không có.” Trương quý phi quay đầu nhìn đi chỗ khác.
 
Quý Thính cười yếu ớt nói: "Vậy thì đừng làm nữa, cho ta một chút thời gian, ta sẽ để cho ngươi làm những việc mà bản thân muốn làm."
 
Trương quý phi dụi dụi mắt: "Được, vậy hiện tại ta phải làm như thế nào, thừa dịp Hoàng Thượng đang hôn mê hạ độc hắn?"
 
“… Nếu hắn cứ như vậy mà chết, mọi chuyện thật sự không rõ ràng,” Quý Thính không ngờ nàng ấy còn phản ứng nhanh như vậy, nhất định phải giết chết Quý Văn, nhất thời dở khóc dở cười mà ngăn lại, “Hắn nhất định phải còn sống, nhưng trước khi xử lý xong hoàn toàn việc này không thể tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cũng không thể hoàn toàn khỏe mạnh, người hiểu chưa?"
“Ta hiểu rồi, còn gì nữa không?” Trương quý phi lại hỏi.
 
Quý Thính suy nghĩ một lúc: "Điều tra một chút lai lịch của tên đạo sĩ kia, sau đó đem chuyện hạ độc biến thành ân oán cá nhân giữa hắn và Quý Văn. Tốt nhất là nên liên quan đến chuyện mà Quý Văn không muốn nhắc đến nhất, như vậy sau này cho dù hắn tỉnh lại cũng sẽ không nghĩ tới chuyện điều tra lại... Đúng rồi, hiện giờ tông nhân phủ nắm được những chứng cứ gì, hẳn là người cũng đều đã xem qua, phàm là những thứ có thể tiêu hủy được, nhất định không thể giữ lại."
 
Trương quý phi cẩn thận lắng nghe, chờ sau nàng nàng nói xong gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
 
Quý Thính cũng dặn dò thêm vài câu, thấy không còn gì để nói liền cùng nàng ấy đi tới giường rồng chờ bệnh.
 
Ngày đó, Quý Thính ở trong cung đợi gần nửa ngày mới rời đi, vừa ra khỏi cung thì gặp Thân Đồ Xuyên, nàng dừng lại, lạnh nhạt nhìn hắn: "Đêm nay đến phủ trưởng công chúa."
 
Lông mày Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, không đợi hắn kịp lên tiếng đồng ý, Quý Thính đã rời đi trước
 
Ban đêm, Chử Yến sớm đã nhận được phân phó, khi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên xuất hiện trong sân nhà mình, hắn ta vẫn bình tĩnh giả vờ như không thấy, thuận tiện ăn một miếng bánh đậu xanh.
 

Thân Đồ Xuyên đi thẳng đến phòng ngủ ở chủ viện, bước vào căn phòng từ lâu không đặt chân tới, lập tức bị một mùi hương quen thuộc quấn lấy, dừng lại ở trước cửa một lúc lâu không thể bước vào trong. Sau khi im lặng bình ổn lại tâm trạng, liền nhấc chân bước về phía trước, sau khi đi được hai bước lại cảm nhận được một mùi hương khác.
 
Mùi tương tự như mùi sữa, không phải mùi trên cơ thể Quý Thính.
 
Hầu kết của hắn không ngừng chuyện động, phải mất một lúc sau hắn mới cụp mắt xuống bước vào phòng.
 
Quý Thính sớm đã đợi sẵn, sau khi nhìn thấy hắn đến liền nhướng mày: "Cởi ra."
 
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: "Hả?"
 
“Cởi đồ.” Đôi mắt Quý Thính lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
 
Tai của Thân Đồ Xuyên dần dần đỏ lên, phải một lúc lâu sau, hắn mới cởi được vạt áo của mình. Động tác của hắn lúng túng, tựa hồ chưa từng làm những chuyện này, chẳng qua chỉ là hai tầng xiêm ý mà cũng phải mất một hồi lâu mới cởi ra được.
 
Khi khuôn ngực rộng lớn lộ ra ngoài không khí, Quý Thính cuối cùng cũng trực tiếp nhìn hắn, sau khi đánh giá đối phương một lượt từ đầu đến chân, mới miễn cưỡng lên tiếng: "Mặc vào đi."
 
Thân Đồ Xuyên: "... Chính là như vậy?"
 
“Nếu không thì sao?” Quý Thính hỏi xong mới hiểu ra hắn có ý tứ gì, không khỏi bật cười, “Ta bảo ngươi cởi ra là muốn kiểm tra trên người ngươi có vết thương mới hay không, ngươi cho là ta muốn làm gì?"
 
Tai Thân Đồ Xuyên càng đỏ, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "... Ta cũng nghĩ như vậy."
 
Quý Thính cũng lười so đó với hắn chuyện này, thẳng thắn hỏi: "Độc dược của Quý Văn là ngươi cho tên đạo sĩ hạ."
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc không nói.
 
“Quý Văn từ nhỏ đã khỏe mạnh, chưa từng mắc bệnh nặng, hai năm trở lại đây sức khỏe càng ngày càng kém, vậy cũng là do ngươi làm?” Quý Thính hỏi lại một câu.
 
Thân Đồ Xuyên vẫn không nói lời nào.
 
"Có vẻ như đúng rồi," trong mắt Quý Thính hiện lên một tia trào phúng, "Thân Đồ Xuyên, bản lĩnh của ngươi thật sự càng lúc càng lớn, cũng không biết là ai, ngay từ đầu đã từng hứa với ta nói sẽ không động đến Quý Văn."

 
Cũng là do nàng ngốc, rõ ràng thân thể của Quý Văn ở kiếp trước cũng không được tốt kể từ khi nàng chết, ở kiếp này nàng cố tình không đem hai chuyện này liên hệ với nhau, hôm nay sau khi hồi phủ suy nghĩ một lúc lâu, mới đột nhiên thông suốt.
 
“… Thực xin lỗi, là ta nuốt lời.” Thân Đồ Xuyên  lúng túng nhìn sang chỗ khác.
 
Quý Thính mím môi: "Chuyện này ta đã sớm lo liệu, Yên nhi sẽ giúp đỡ giải quyết, nếu như có cách, cũng đi theo giúp đỡ, còn nếu không có thì an phận một chút, nếu không cần thì đừng để bị lộ."
 
Thân Đồ Xuyên khẽ cau mày: "Nàng nói lo liệu là có ý gì?"
 
"Chính là ý mà ngươi đang nghĩ, vì muốn Yên nhi giúp đỡ, ta đã nói là ta làm," Quý Thính dừng lại một chút, sau đó liếc mắt nhìn hắn một cái rồi bổ sung, "Nếu nói là ngươi làm, chỉ sợ nàng lập tức định tội ngươi."
 
“Ta có thể tự mình giải quyết.” Thân Đồ Xuyên trầm giọng nói.
 
Quý Thính cười lạnh một tiếng: "Sao, bản cung giúp ngươi là sai?"
 
Thân Đồ Xuyên im lặng.
 
Quý Thính càng nghĩ đến thái độ vừa rồi của hắn lại càng tức giận, đập bàn quát lớn: "Ngươi lại đây cho ta!"
 
Thân Đồ Xuyên trong mắt có chút bất mãn nhàn nhạt, nhưng hắn ngoan ngoãn đi qua. Quý Thính nắm lấy đôi tai đỏ bừng của anh và hỏi tức giận: "Anh không biết tốt hay xấu sao?!"
 
Trong mắt Thân Đồ Xuyên có chút không phục nhưng lại ngoan ngoãn đi qua, Quý Thính lập tức xách tai hắn, nổi giận đùng đùng hỏi: "Không phải ngươi không biết phân biệt đúng sai, có phải không?!"
Thân Đồ Xuyên không nghĩ tới nàng trực tiếp động thủ, trong lúc nhất thời vành tai đỏ lan tới tận cổ, cả người đều không thoải mái: “Nàng, nàng buông ra!”
 
"Không được! Thân Đồ Xuyên, ngươi lừa ta hai năm, thật không biết xấu hổ!" Về chuyện hắn lừa gạt nàng vẫn mưu sát Quý Văn, Quý Thính vốn dĩ không tức giận, nhưng đột nhiên thay đổi chú ý, quyết định phải chất vấn hắn rõ ràng một phen.
 
Thân Đồ Xuyên cau mày: "Ta không cố ý lừa nàng."
 
“Đến bây giờ vẫn đang che giấu mọi chuyện, còn dám nói không cố ý?” Quý Thính cười lạnh một tiếng, “Giữa phu thê quan trong phải thẳng thắn thành thật, chẳng lẽ ngươi không biết?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi