CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Nghe đồn đứa nhỏ này là một thần đông, đám triều thần cũng đồng loạt chọn nó vào vị trí thái tử.
 
Khi hai vợ chồng nhìn thấy Quý Thính, họ vội vàng bước tới bái kiến: "Trưởng công chúa, điện hạ."
 
"Chỗ Phật đường không cần bái kiến bản cung, mau đứng lên đi," Quý Thính nhẹ nhàng nói, sau khi bọn họ đứng dậy liền hỏi một cách thâm thúy: "Sao hôm nay các ngươi lại có thời gian đi lễ Phật vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Bẩm điện hạ, tối hôm qua phu nhân có một giấc mộng, nằm mơ thấy rồng vàng treo trên xà, khi rồng vàng mở miệng là tiếng trẻ con khóc, khi tỉnh dậy mới phát hiện yêu tử đang khóc, thần trong lòng sợ hãi, hôm nay cùng phu nhân và yêu tử lên núi bái Phật.” Vĩnh Bá Hầu khiêm tốn nói.
 
Vĩnh Bá Hầu phu nhân khẽ che miệng, ngượng ngùng cười cười.
 
Được rồi, đều có thể, chuyện lập người kế vị vẫn chưa ngã ngũ, còn dám nói đứa nhỏ nhà mình là rồng vàng chuyển thế, có bao nhiêu tự tin là nhà mình sẽ được chọn? Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Giấc mơ này thật thú vị, nói không chừng rồng vàng mà phu nhân nằm mộng chính là yêu tử."
 
"Không dám nói như vậy, cái này, cái này thất lễ ..." Vĩnh Bá Hầu giả bộ bối rối, không nhịn được mà khóe môi khẽ cong lên, bèn ho khan một tiếng che giấu: "Sao hôm nay điện hạ cũng đột nhiên đến bái Phật?"
 
"Ta sao?"
 
Quý Thính vừa cười vừa định nói thì tình cờ Phù Vân ôm A Giản vào, A Giản trực tiếp đưa tay về phía nàng: "Nương, ôm một cái!"
 
Vợ chồng Vĩnh Bá Hầu chết lặng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính ôm A Giản vào lòng, nụ cười trước sau vẫn không thay đổi: "Hai năm trước bản cung mang thai đứa nhỏ này, được một vị cao tăng chỉ điểm, nói bản cung vì bảo vệ quốc gia mà giết chóc quá nhiều, đứa nhỏ này có lẽ sẽ phải chịu tội thay, cần phải cẩn thận chăm sóc, hiện tại được hai tuổi liền tới chùa miếu bái Phật, ngày sau mới có thể bình an."
Vợ chồng Vĩnh Bá Hầu nghe xong thì sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì Quý Thính đã nói tiếp: "Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật hai tuổi của hắn, bản cung liền dẫn hắn tới đây.”
 
"Chuyện này, chuyện này không có khả năng, không phải điện hạ không sinh được con sao..." Vĩnh Bá Hầu phu nhân buột miệng thốt ra, nhanh chóng ngậm miệng lại.
 
Vĩnh Bá Hầu cũng vô cùng kích động, nhưng hắn ta bình tĩnh hơn phu nhân nhà mình một chút: "Đừng nói bậy, xung quanh điện hạ có nhiều người tài giỏi như vậy, hẳn là điều trị được cho thân thể của điện hạ… Phu nhân nhà ta nhất thời đần độn, mong điện hạ không chấp nhặt với nàng.”
 

Hắn ta nói xong liền nuốt nước miếng: "Chỉ là, mười tháng mang thai, nhất định bụng sẽ rất lớn, sao không thấy điện hạ..."
 
"Lúc đó bản cung hòa ly với Thân Đồ Xuyên, tức giận đến nỗi cơm nuốt không trôi, thân thể cũng gầy đi một chút," Một tay Quý Thính ôm A Giản, tay kia giúp hắn chỉnh lại tay áo, “Sau này lại đi xa một thời gian, sinh hạ đứa nhỏ ở đó.”
 
Vĩnh Bá Hầu mở to mắt kinh ngạc: "Thì ra đứa trẻ này là..."
 
“Thân Đồ Xuyên không biết, ta mong rằng Hầu gia không nói cho hắn biết.” Quý Thính cố ý để lộ mặt của A Giản, đến đối phương có thể thấy rõ diện mạo của A Giản.
 
Chỉ trong vòng nửa năm, nhóc con đã gầy đi vài phần, đường nét khuôn mặt càng ngày càng giống Thân Đồ Xuyên, thoạt nhìn đã biết là của hắn.
 
Một tia tuyệt vọng hiện lên trong mắt Vĩnh Bá Hầu, không còn tinh thần phấn chấn nữa. Vĩnh Bá Hầu phu nhân không chịu thua: "Ban đầu điện hạ cũng không có một chút tin tức gì, đến giờ khi Hoàng Thượng chuẩn bị lập người kế vị, lại xuất hiện một đứa nhỏ, còn nói là của Thân Đồ đại nhân, đây không phải quá là xảo... "
 
Ba!
 
Nàng ta chưa kịp nói hết lời thì đã bị Vĩnh Bá Hầu tát vào mặt một cái, cô nàng ta nhất thời vừa kinh vừa sợ, không dám nói tiếp nữa.
 
"Ngươi, xuẩn phụ này! Điện hạ là người mà ngươi có thể nghi ngờ? Đứa nhỏ này với Thân Đồ đại nhân giống nhau như đúc, nếu không phải là đứa nhỏ của hắn, còn có thể là của ai?!" Vĩnh Bá Hầu tức giận mắng.
 
Vĩnh Bá Hầu phu nhân dường như cũng đã ý thức được mình nói sai, nhất thời bật khóc không dám hé răng. Vĩnh Bá Hầy lập tức quỳ xuống trước mặt Quý Thính, mặt tái nhợt như đất cầu tình: "Xuẩn phụ nói năng vô lễ, thần nhất định sẽ dạy dỗ cho tốt, mong điện hạ nể tình thần tại triều ba mươi năm, tha cho nàng lúc này."
 
“Cũng không phải vấn đề gì lớn, Hầu gia cần gì phải quá mức để ý,” Quý Thính bình tĩnh đặt A Giản xuống, cúi đầu nói với hắn: “Đi tới trước Phật bái lạy, cầu Phật tổ phù hộ con ngày sau khỏe mạnh."
 
"Được." A Giản ngoan ngoãn đi, sau khi nhìn thấy tiểu hòa thượng quỳ gối gõ mõ, hắn cũng học theo quỳ lên tấm nệm, cúi sấp xuống sau đó lại đứng dậy: " Phù hộ cho A Giản."
 
Đứa nhỏ hai tuổi thân thể chưa điều khiển được, làm cái gì cũng chậm chạp, Quý Thính suýt chút nữa không nhịn được bật cười thành tiếng, nghĩ đến có người bên cạnh lập tức nhịn xuống. Tâm trạng của Vĩnh Bá Hầu khi nhìn thấy cũng rất phức tạp, so với "thần đồng" ba tuổi nhà bọn họ vẫn chưa nghe hiểu, A Giản, một đứa trẻ hai tuổi, rõ ràng là mạnh mẽ hơn rất nhiều.
 
... Hơn nữa còn là cháu của Hoàng Thượng.
 

Hắn giống như kẻ nghèo suýt chút nữa có được bảo vật quý hiếm, lúc này tràn đầy vô lực: "Thần, thần không quấy rầy điện hạ nữa."
 
“Ngươi về trước đi.” Quý Thính biết tâm trạng hắn ta phức tạp nên mỉm cười gật đầu.
 
Vĩnh Bá Hầu đứng dậy định rời đi, ngập ngừng nhìn Quý Thính: "Điện, điện hạ, giấc mộng rồng vàng đó..."
 
“Bản cung biết, phu nhân sức khở không tốt, mơ thấy một con rắn, hoa mắt nhìn lầm.” Quý Thính nói xong thay cho hắn ta.
 
Vĩnh Bá Hầu lau mồ hôi nói: “Đa tạ điện hạ.” Bây giờ con của Quý Thính xuất hiện, bất kỳ con nối dõi của tôn thất nhà nào cũng sẽ phải đứng sang một bên, chuyện mơ thấy rồng vàng chuyển thế này không giúp nhà hắn tăng thêm địa vị mà ngược lại rất có khả năng sẽ trở thành bùa đòi mạng.
... Nàng bằng lòng để cho hắn một đường lui là được rồi, sau này an phận thêm vài năm, mong nàng sớm quên chuyện này.
 
Sau khi vợ chồng Vĩnh Bá Hầu rời đi, Quý Thính quỳ xuống nệm bên cạnh A Giản, cung kính cúi đầu trước tượng Phật, sau đó dẫn A Giản ra ngoài.
 
“Phải về nhà rồi sao?” Nhất thời A Giản cảm thấy có chút mất mát.
 
Quý Thính dừng lại một lúc, khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn lại đáng thương thì nhất thời đau lòng, thở dài: "Không về nhà, nương đưa con tới tửu lâu ăn cơm."
 
“Tửu lâu?” Từ khi sinh ra, A Giản chưa từng thấy qua những nơi nào nhiệt, nghiêng đầu nhìn nàng một cách tò mò.
 
Quý Thính cười nói: “Đúng rồi, nương sẽ đưa con đi ăn ngon, sau đó sẽ đưa con tới hồ đi thuyền.” Những thứ mà con trai nàng đã phải chịu thiệt thòi, nàng nhất định phải bù đắp cho nó.
 
Dù A Giản chưa bao giờ làm những việc này nhưng nghe xong cảm thấy thích thú nên vui vẻ đồng ý, nhảy cẫng lên bên cạnh Quý Thính.
 
Quý Thính vừa buồn cười vừa đau lòng cũng cùng reo hò với hắn. Nàng dẫn A Giản đến tửu lâu, dạy hắn gọi đồ ăn như một người bình thường, cùng hắn dựa vào cửa sổ nhìn người qua lại trên đường.
 
A Giản chưa bao giờ hạnh phúc như hôm nay, thậm chí chỉ cần nhìn những người dưới lầu nói chuyện, hắn cũng có thể cười toe toét. Quý Thính cùng hắn đi ngắm người gần một canh giờ, sau đó đi chèo thuyền trên hồ sau khi ăn xong, sau đó mới quay về phủ.
 
Trên đường trở về, A Giản đã ngủ say, Quý Thính nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, có chút buồn ngủ, đến lúc trở về trực tiếp ngã xuống giường.

 
“Hôm nay chơi gì?” Thân Đồ Xuyên hỏi, từ sáng sớm đã tới đây.
 
Quý Thính không mở mắt ra nổi nữa: "Quá mệt, thắt lưng, chân rất đau..."
 
Thân Đồ Xuyên nghe xong liền bắt đầu giúp nàng thả lỏng vai, vừa xoa bóp vừa nói: "Buổi trưa hôm nay có người tới tìm ta, nói là nàng dắt đứa nhỏ hai tuổi đi chùa."
 
“Chà… Ta mang A Giản rêu rao cả một ngày, sợ là toàn bộ kinh đô đều đã biết rồi.” Quý Thính nói một cách mơ hồ.
 
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu: "Toàn bộ kinh thành đều biết chuyện, hẳn là vị kia trong cung cũng đã biết, hôm nay hắn chưa triệu kiến nàng, thật sự là giỏi nhịn."
 
"Hiện tại tất cả văn võ quan đều muốn hắn lập người kế vị, bên cạnh ta lại xuất hiện một đứa nhỏ, việc chọn thái tử cũng lập tức sáng tỏ, hắn biết không lay chuyển được, đương nhiên có thể trì hoãn được sẽ trì hoãn, chờ xem, nói không chừng còn muốn giãy dụa một phen, chàng cũng phải nhanh lên một chút, để để hắn trở thành mầm tai vạ.” Quý Thính nhắc nhở một câu.
 
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu: "Ta biết."
 
"Đúng rồi," Quý Thính lại nghĩ tới điều gì đó: "Quý Văn gần đây tính khí thất thường, cũng đã giết chết hai phi tần, chàng nhớ cho người bảo vệ Yên nhi, nếu Quý Văn gây bất lợi cho nàng, nhất định phải cứu nàng."
 
Thân Đồ Xuyên mặt không chút cảm xúc: "Nàng gọi nàng ta thân thiết như vậy."
 
“… Tại sao giấm nào chàng cũng ăn vậy.” Quý Thính không nói nên lời.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn đi chỗ khác: "Trong cung ta cũng không có người, nếu nàng muốn bảo vệ nàng ta, phải tự mình nghĩ cách."
 
"Lại giả vờ," Quý Thính nheo mắt, "Nếu trong cung không có người, vì sao có thể hạ độc Quý Văn một thời gian dài mà không để lại dấu vết? Hôm nay ta đem Yên nhi giao cho chàng, nếu chàng có một chút sơ xuất, ta nhất định sẽ hỏi tội chàng."
 
Thân Đồ Xuyên mím môi, xem như miễn cưỡng đồng ý, nhưng lực tay cũng tăng thêm một chút.
 
Quý Thính bị hắn bóp đau, nhịn không được khẽ hừ một tiếng, giống như lông chim không ngừng mơn trớn trái tim Thân Đồ Xuyên.
 
Tay hắn đột ngột dừng lại.
 
“Tiếp tục đi.” Quý Thính đưa ra một lời nhắc nhở mơ hồ, nói xong còn tiến lại gần hơn.

Thân Đồ Xuyên nhìn vòng eo thon thả của nàng đột nhiên nhích lại gần, ánh mắt trở nên tối hơn.
 
Quý Thính đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì không khỏi ngẩn người, hai má chợt ửng hồng.
 
Mặc dù thời gian này mỗi đêm hắn đều đến, do có nhiều việc trong triều đình, thực tế là A Giản không được khỏe, cả hai người đều kiệt sức về thể chất và tinh thần, tuy rằng thường xuyên ngủ cùng giường nhưng nếu cẩn thận nghĩa lại cũng chưa từng làm chuyện gì khác.
 
Lúc trước khi chưa hòa ly, từ trước đến nay hắn đều ham thích việc này, xa cách nhiều năm như vậy, hắn lại không có người khác, không biết đã phải trải qua như thế nào.
 
Quý Thính bình tĩnh đối diện với hắn, nhìn khuôn mặt hán ngày càng gần, ngón tay căng thẳng nắm lấy ga trải giường.
 
“Có thể chứ?” Thân Đồ Xuyên khàn giọng hỏi.
 
Quý Thính hiếm khi căng thẳng, cắn môi nói: "Chàng, chàng nhẹ một chút, A Giản còn đang ngủ."
 
“Được.” Thân Đồ Xuyên hôn lên trán nàng.
 
Quý Thính nuốt nước bọt, do dự một lúc mới kéo thắt lưng, khi quần áo cởi ra, Thân Đồ Xuyên cũng chặn môi nàng lại.
 
"Nương..."
 
Một chữ, Thân Đồ Xuyên bật ra ngay lập tức, Quý Thính cũng lăn lộn ngồi dậy, hai người đồng thời nhìn về phía cũi, thấy A Giản đang buồn ngủ nhìn họ, ánh mắt có vẻ khó hiểu.
 
Thật lâu sau, A Giản bĩu môi: "A Giản cũng muốn."
 
“… Muốn cái gì?” Thân Đồ Xuyên vẻ mặt vặn vẹo hỏi.
 
A Giản dùng giọng sữa nói: "Muốn hôn nương."
 
Quý Thính: "..."
 
Thẩm Tứ Xuyên: "..."

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi