CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Tới nay, triều Lẫm đã trải qua năm thế hệ, bốn đời đầu hoàng đế đều là nam, chỉ có Quý Thính là nữ, đương nhiên đại điển phong hậu không thể theo kinh nghiệm người trước, sắp xếp cho Thân Đồ Xuyên như nữ tử được, lần này đúng là làm khó Lễ Bộ rồi, bọn họ nghiên cứu thảo luận không quản ngày đêm, cuối cùng tạo ra một quy trình hoàn toàn mới.
 
Lúc Quý Thính nhìn thấy quy trình thì đang ăn cơm với Thân Đồ Xuyên, ghét ra mặt: “Sao còn phiền phức hơn trước thế này? Không thể trực tiếp đón chàng vào cung luôn được sao?”
 
“Chắc hoàng thượng đã quên mất, hôn thư của cũng ta đã không còn tác dụng, cần ký một phần mới, mấy quy trình này không thể thiếu được.” Thân Đồ Xuyên thong thả trả lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Thính thở dài: “Đã là phu thê già cả rồi, còn cần mấy thứ vẻ ngoài đó làm gì.”
 
Thân Đồ Xuyên dừng một lúc, bình tĩnh nhìn về phía nàng: “Hoàng thượng chê phiền.”
 
“Chắc chắn... Là không rồi.” Mong muốn sống sót của Quý Thính còn mạnh lắm, nàng cười một tiếng, vòng ra sau ân cần bóp vai cho hắn: “Đây là chuyện lớn cả đời, không thể qua loa chút xíu nào được, sao ta có thể chê phiền cơ chứ?”
 
“Vậy thì cứ quyết định như thế, hoàng thượng phê tấu sợ đi, chuẩn bị kỹ lượng cho đại lễ phong hậu.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì đứng lên, “Không còn sớm nữa, hoàng thượng nghỉ ngơi đi, ta cũng nên trở về rồi.”
 
Quý Thính khựng người: “Sao về sớm thế?”
 
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên: “Còn non nửa tháng nữa là đại lễ phong hậu rồi, nhiều chuyện vụn vặt lắm, ta phải xác định lại với Lễ Bộ từng cái một mới được.”
 
“Có lẽ chàng chính là hoàng hậu bận rộn nhất mà ta từng gặp.” Quý Thính không nhịn được chế nhạo một câu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên nhìn xoáy vào nàng: “Nhắc đến chuyện này thì hình như mấy việc này nên để hoàng thượng xử lý mới đúng.”
 
“...Không còn sớm nữa, chàng mau đi đi, đừng làm lỡ chuyện quan trọng.” Quý Thính chột dạ mỉm cười, nhanh chóng đẩy hắn ra ngoài.
 
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nhìn nàng một cái rồi đứng dậy đi khỏi đó.
 
Sau khi hắn đi, Quý Thính bỗng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng vì sao lại khó chịu thì không nói ra được. Trong lúc nàng bối rồi, Phù Vân đến thỉnh an.
 
Vừa nghe tin Phù Vân đến, tinh thần nàng lập tức chấn động: “Mau cho hắn vào.”
 
“Vâng.” Cung nhân vội vàng đi mời Phù Vân, chốc lát sau Phù Vân xuất hiện trong phòng.
 
Quý Thính cười nhìn về phía y: “Giờ này mới đến là vừa tan học hả?” Trước đó vài ngày, Phù Vân tham gia khoa thi, thi một lần đã đỗ thám hoa lang, Quý Thính vốn định xếp y vào Hộ Bộ nhưng bản thân y nhất quyết đòi vào Quốc Tử Giám, muốn làm một người nhàn rỗi.
 

Phù Vân trong bộ quan phục anh tuấn, thanh cao, mang mấy phần khí chất gặp chuyện không sợ như Mục Dự Chi, nhưng vừa cất lời lại là đứa nhóc không tim không phổi: “Đúng vậy hoàng thượng, lâu rồi ta không gặp người, đúng là nhớ muốn hoảng, vì thế vừa tan lớp xong là chạy đến đây ngay.”
 
“Hôm nay ở lại dùng bữa đi, A Giản cũng rất nhớ ngươi, mấy ngày trước có nhắc ta, bảo là cậu Phù Vân của nó không đến tìm nó.” Quý Thính rót cho y chén trà xanh.
 
Phù Vân uống một hơi cạn sạch, cười nói với Quý Thính, nói được hai câu thì nhạy cảm nhận ra: “Hoàng thượng, có phải người có tâm sự không?”
 
“...Đâu có.” Quý Thính vô tội phủ nhận.
 
Phù Vân hừ nhẹ một tiếng: “Người có, đừng tưởng gần đây ta không ở cạnh hầu hạ người thì người có thể giấu ta được, nói mau, rốt cuộc làm sao?”
 
Quý Thính không chịu nói, Phù Vân bắt đầu dây dưa, cuối cùng Quý Thính bị bám mãi không làm thế nào được, đành phải bất đắc dĩ lườm y một cái: “Ngươi phiền nhất luôn.”
 
Phù Vân cười hì hì, chờ nàng nói hết.
 
Quý Thính buông tiếng thở dài, chậm rãi mở miệng: "Ta chỉ cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái thôi.”
 
"Làm sao vậy?" Phù Vân vội hỏi.
 
Quý Thính cau mày: “Không nói nữa, vừa nãy Thân Đồ Xuyên ở đây thì vẫn rất tốt, sau đó hắn nói phải đi chuẩn bị đại lễ phong hậu thì ta đột nhiên thấy khó chịu.”
 
Phù Vân nhíu mày: “Sao bỗng dưng lại thế?”
 
“Ta biết thì đã tốt rồi.” Quý Thính liếc mắt nhìn y.
 
Phù Vân nghĩ hồi lâu, hiểu ra: “Người thế này là áy náy.”
 
“Áy náy?” Quý Thính nhướng mày, lần đầu tiên nàng nghe thấy cách nói này.
 
Phù Vân hùng hồn gật đầu: “Chắc hẳn là áy náy, người thấy hắn bận rộn khắp nơi vì chuyện của hai người mà người lại ở trong cung nhàn rỗi, so sánh với nhau thì đau lòng thôi.”
 
“Vậy... sao?” Quý Thính cảm thấy y nói không nhiều lắm nhưng mơ hồ cảm thấy đúng là có chuyện ấy.
 
“Chắc chắn rồi!” Phù Vân vỗ bàn một cái, khá là chắc chắn nói: “Bình thường ta nhìn Mục ca ca vất vả vì ta, trong lòng cũng thường xuyên thấy vậy.”
 
“Vậy ta nên làm thế nào mới khiến mình khá hơn một chút?” Quý Thính khiêm tốn xin chỉ bảo.

 
Phù Vân suy nghĩ một chút: “Trong lòng Thân Đồ Xuyên chỉ có hoàng thượng, hoàng thượng thưởng bừa gì đó là hắn vui rồi.”
 
“...Ồ.” Quý Thính đăm chiêu.
 
Phù Vân đi rồi, Quý Thính nghĩ rất lâu, đột nhiên nhớ ngày trước từng đồng ý phải thưởng cho Thân Đồ Xuyên, nhưng việc này việc kia dồn dập, nhất thời cứ hoãn mãi.
 
...Thế nên tặng hắn cái gì bây giờ?
 
Sáng sớm hôm sau, Quý Thính hỏi dò: “Gần đây Phù Vân ở Quốc Tử Giám làm việc rất ổn thỏa, ta muốn thưởng cho hắn gì đó, chàng nói nên thưởng gì mới tốt?”
 
Thân Đồ Xuyên khựng người: “Trước giờ hắn luôn ham chơi, có thể thưởng đồ chơi mới mẻ gì đó.”
 
“Ngày trước đều thưởng mấy thứ đó, lần này ta muốn đổi thứ khác.” Quý Thính phủ quyết xong lại nghĩ, “Nếu là chàng, chàng muốn gì?”
 
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: “Ta không muốn cái gì cả.”
 
“...Sao chàng lại không muốn gì?” Quý Thính nhíu mày.
 
Thân Đồ Xuyên khẽ mỉm cười: “Ta muốn gì, Thính nhi đều cho cả rồi.”
 
Quý Thính ngẩn người, nhận ra hắn đang nói đến đại lễ phong hậu, cái này đúng là.., khiến nàng càng áy náy hơn.
 
Chẳng hỏi ra được gì cả, nàng đành phải từ bỏ việc thăm dò, chuyên tâm tự nghĩ xem nên tặng gì.
 
Chớp mắt cái đã đến ngày cử hành lễ phong hậu, Mục Dự Chi về sớm mấy ngày, ở phủ trưởng công chúa cùng đám Phù Vân, Chử Yến, Trương quý phi vốn cũng muốn trở về nhưng hình như trên đường bị việc gì đó trì hoãn, chỉ có thể viết một lá thư bảo ám vệ gửi cho nàng.
 
Trước nghi lễ, Quý Thính mở phong thư dày cộm ra, đập váo mắt chính là một đống lời chúc may mắn, xen lẫn chút ghen tỵ, cứ như đang ghen tuông với Thân Đồ Xuyên. Nàng buồn cười đọc xuống tiếp, cứ xem rồi xem, thấy trên thư xuất hiện một cái tên xa lạ, Trương quý phi hận hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng xem kỹ lại thì không giống hận.
 
Lông mày Quý Thính cau lại, gọi thị vệ truyền tin tới: “Kẻ tập võ hoang dã này là ai, có quan hệ gì với Yên Nhi?”
 
Thị vệ im lặng một lát: “Chắc là... có.”
 

“Có là có, không là không, chắc là cái gì?” Quý Thính không vui.
 
Thị vệ im lặng một lúc lâu hơn mới gian nan mở miệng: “Trương cô nương và hắn... quan hệ không đơn giản.”
 
Quý Thính ngẩn người, đã hiểu.
 
...Nàng ấy đúng là nhanh nhẹn, mới ra ngoài gần nửa năm mà đã gặp được người mình thích rồi.
 
Quý Thính dở khóc dở cười, Phù Vân chạy tới giục nàng: “Hoàng thượng, không còn sớm nữa, đã chỉnh lý ổn thỏa chưa?”
 
“Ừ.” Quý Thính đáp một tiếng, theo y đi ra ngoài.
 
Nàng đi đến chính điện, đứng yên ở cửa chờ, khi Thân Đồ Xuyên khoác bộ đồ hoa lệ xuất hiện trước mắt nàng, nàng mỉm cười ngầm hiểu.
 
Thân Đồ Xuyên cũng cong khóe môi lên, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng qua lớp ống tay áo: “Thính nhi, từ hôm nay, ta lại là phu quân của nàng.”
 
“Chàng vẫn luôn là phu quân của ta.” Quý Thính dịu dàng nhìn về phía hắn.
 
Lễ nghi rườm rà phức tạp, đến khi xong xuôi thì trời cũng tối, đến tiệc tối, Quý Thính mệt mỏi, Thân Đồ Xuyên nhìn thấy thì nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Nàng đi nghỉ trước đi, ở đây có ta rồi.”
 
“Ừ.” Quý Thính đáp một tiếng rồi về tẩm điện trước, một mình Thân Đồ Xuyên chủ trì bữa tiệc.
 
Chờ tiệc tối kết thúc, Thân Đồ Xuyên mệt mỏi bóp sống mũi, vội vã đi về phía tẩm điện. Xung quanh rất yên tĩnh, hắn đi gấp gáp, có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình một cách rõ ràng, lúc đến cửa tẩm điện, hắn thở bình thường lại rồi mới đẩy cửa ra.
 
Cửa mở ra, đập vào mắt chính là khung cảnh đỏ rực.
 
Đại lễ phong hậu vốn không cần chuẩn bị mấy thứ đồ đỏ rực này.
 
Thân Đồ Xuyên sửng sốt, đột nhiên dự cảm, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, một lúc sau mới đi vào trong. Hắn vô thức thả nhẹ bước chân, như sợ nhiễu loạn giấc mộng đẹp của mình, cũng không đành lòng phá hoại giây phút yên tĩnh này.
 
Băng qua gian ngoài, đi vào trong, lại vòng qua bình phong, cuối cùng cũng thấy Quý Thính ngồi trên giường.
 
Quý Thính mặc áo cưới, đội khăn đội đầu của cô dâu.
 
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không bước thêm bước nào. Không biết qua bao lâu, giọng Quý Thính truyền từ bên dưới khăn voăn tới: “Chàng không mở khăn che sao?”
 
Lúc này hắn mới phản ứng lại, vội đi lên trước, cứng ngắc vươn tay ra nhấc khăn lên, chạm phải đôi mắt căng thẳng của Quý Thính.
 
“...Trước đó ta đã nói phải thưởng cho chàng, nhưng chàng chẳng thiếu gì cả, ta cũng không biết tặng gì.” Quý Thính bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì bỗng bối rối hiếm có, “Vì thế ta nghĩ, hình như ta còn nợ chàng một đêm động phòng hoa chúc.”
 
Lần đầu thành hôn, nàng mưu tính này kia, mang suy nghĩ trả thù, cho hắn một đêm tân hôn vô cùng tồi tệ, bây giờ thành hôn lần nữa, nàng muốn trả nợ hắn, bù đắp cho hắn.

 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, không định cử động.
 
Quý Thính tưởng mình khơi lại hồi ức không tốt của hắn, bỗng hơi hối hận: “Chàng không thích thì ta gọi người...”
 
Nàng còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị đẩy xuống giường, sau đó bị hắn chặn miệng lại. Khi hắn công thành đoạt đất không chút lưu tình, Quý Thính mới biết hắn thích, nàng yên tâm hẳn.
 
Nàng khó khăn nghiêng mặt đi, khiến môi hắn rơi lệch sang má: “Từ đã, còn chưa uống rượu giao bôi...”
 
“Lát nữa uống.” Đôi mắt Thân Đồ Xuyên trầm lắng, như dã thú ăn sạch con mồi không còn chút nào.
 
Lăn lộn đến tận nửa đêm, cuối cùng Quý Thính cũng thở phào một hơi, nằm nhoài trong lòng hắn mơ màng oán giận: “Biết chàng dữ dội như thế thì ta chẳng bù đắp cho chàng nữa.”
 
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên ý cười, bưng hai ly rượu đến: “Còn rượu giao bôi.”
 
Quý Thính lườm hắn: “Uống xong thì ngủ?”
 
“Ừ.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng như nước khiến nàng chẳng thế phát cáu gì được nữa.
 
Quý Thính chấp nhận số phận, buông tiếng thở dài, nhận ly rượu, uống rượu giao bôi với hắn, rượu ấm làm ướt môi nàng, cũng khiến nàng buồn ngủ hơn.
 
“Ngủ thôi.”
 
Nàng nhắm mắt lại, vừa nói xong thì chỉ một cái chớp mắt sau đó, tay nàng bị đè xuống giường.
 
Quý Thính: "?"
 
Nàng mờ mịt mở mắt ra, vừa ngẩng đầu lên nhìn đối diện với đôi mắt trợn to của Thân Đồ Xuyên.
 
Quý Thính: “...”
 
“Uống rượu giao bôi xong thì nên động phòng.” Thân Đồ Xuyên nói đầy lý lẽ.
 
Quý Thính: “...Lần sau ta mà để chàng uống rượu thì ta là cháu chàng.”
 
Tình nồng đúng lúc, đêm còn rất dài, đèn long phượng vẫn cháy, cứ như không có điểm dừng.
 
Hôm sau, quả nhiên Quý Thính không lên buổi triều sớm.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi