CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Thời gian thấm thoát trôi qua, Trương Yên Nhi đã mang thai được hơn ba tháng, có lẽ cơ thể nàng vốn khỏe mạnh nên phản ứng không quá lớn, được các thái y chăm sóc tỉ mỉ, mập lên không ít.
 
Sau khi nàng được phong làm quận chúa thì có viện trạch của chính mình, nhưng bình thường nàng toàn ở trong cung, không chỉ ở lại không mà còn chọc Quý Thính và A Giản cả ngày, cậy mình có thai thế là chơi xấu. Quý Thính và A Giản luôn phải chịu thiệt, lúc nào cũng vây quanh một mình nàng, Thân Đồ Xuyên chẳng thể làm gì được, dù sao hắn cũng không thể mang thai, không thể dùng chiêu cha quý nhờ con.
 
“Ngươi mà cứ bắt nạt chàng ấy thì chắc chắn chàng sẽ phản kích đó, đến lúc ấy ngươi đừng tìm ta khóc lóc.” Quý Thính bóc một quả quýt cho nàng, nhắc nhở nàng một câu trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trương Yên Nhi chẳng bận tâm: “Nhưng ta có thai, hắn đánh ta một trận được chắc?”
 
“Mặc dù không đánh ngươi nhưng ta cứ cảm thấy chàng sẽ làm ra chuyện còn ác hơn cả đánh ngươi.” Quý Thính hiểu Thân Đồ Xuyên rất rõ, mấy ngày nay nàng cố gắng hết sức giành chút thời gian cho hắn nhưng hắn vẫn không vui vẻ gì, hắn mà đã không vui thì chắc chắn sẽ làm gì đó.
 
Trương Yên Nhi hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ cần ngươi và A Giản ở với ta thì còn lâu ta mới sợ hắn.”
 
Quý Thính thở dài bất đắc dĩ, không biết khuyên nàng thế nào.
 
Trương Yên Nhi chột dạ liếc mắt nhìn nàng ấy, không nói gì nữa. Thật ra nàng cũng biết gần đây mình hơi quá đáng, không chỉ chiếm Quý Thính vào ban ngày, đến tối cũng quấn lấy nàng ấy, Quý Thính đã ở trong phòng nàng nhiều ngày lắm rồi.
 
...Nhưng nàng hết cách rồi, từ khi mang thai, nàng cảm thấy mình hơi dính người, muốn có ai đó ở bên nàng, nếu không nàng sẽ cảm thấy hoang mang khó chịu, cơm ăn không vô, vì đứa con trong bụng, đành phải mặt dày thôi.
 
Dù sao sau này Thân Đồ Xuyên còn nhiều thời gian bám lấy Quý Thính, nàng chỉ muốn Quý Thính ở với nàng mười tháng, hắn hời hơn nàng rồi. Trương Yên Nhi hổ thẹn qua một cái nháy mắt đã trở nên cứng rắn cây ngay không sợ chết đứng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm đó Thân Đồ Xuyên trở về rất muộn, nghe nói Quý Thính và Trương Yên Nhi đang ăn cơm thì đi thẳng qua đó tìm các nàng.
 
“Đến đúng lúc lắm, mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Quý Thính vội gọi hắn.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh liếc mắt nhìn Trương Yên Nhi, lúc hai người chạm mắt nhau như xẹt ra tia lửa điện vậy, sau đó ai nấy đề nghiêng mặt qua bên khác.
 
Chờ Thân Đồ Xuyên ngồi xuống, Quý Thính gắp chút đồ ăn cho hắn rồi mới hỏi: “Hôm nay chàng đi đâu vậy, vì muộn thế này mới về?”
 
“Lên triều sáng xong thì đi đến quán trà với Chử Yến.” Thân Đồ Xuyên trả lời.

 
Quý Thính nhướng mày: “Đến quán trà thôi mà mất cả một ngày?”
 
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, lạnh nhạt nhìn Trương Yên Nhi: “À, còn gặp phải quan phủ lùng bắt nghi phạm nên ta và Chử Yến giúp một tay.”
 
“Nghi phạm gì?” Quý Thính nổi lên hứng thú.
 
Trương Yên Nhi cũng tò mò nhìn sang.
 
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên, nghiêm trang nói: “Ta nghe bổ khoái nói tên nghi phạm này vào thành từ hai tháng trước, suốt cả ngày chẳng làm gì cả, chỉ đi thăm hỏi từng nhà một, như đang tìm người nào đó.”
 
Trương Yên Nhi sửng sốt.
 
“Tìm ai vậy?” Quý Thính càng tò mò hơn.
 
Thân Đồ Xuyên khẽ lắc đầu: “Hắn không chịu nói, vì thế hơi đáng nghi, đám bổ khoái cảm thấy hắn như đám trộm cướp, cứ đi dò xét từng nhà từng hộ như thế, chắc là thăm dò địa hình.”
 
“Nhưng nếu trộm cướp thì vì sao thăm dò địa hình thôi mà tốn tận hai tháng?” Quý Thính không đồng tình.
 
Trương Yên Nhi nuốt nước miếng, trong lòng càng bất an.
 
Thân Đồ Xuyên gật đầu: “Ta cũng thấy vậy, người đó là một nhân tài, võ công rất tốt, còn ai hiểu dùng đao, rất khác với gian tặc gì đó.”
 
Trương Yên Nhi nghe đến đoạn miêu tả phía sau thì ngồi không yên được nữa, không nhịn được hỏi: “Người đó tên là gì?”
 
“Không biết, hắn chẳng chịu nói gì cả.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
 
Trương Yên Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, một lúc lâu sau lại hỏi tiếp: “Vậy giờ hắn đang ở đâu?”
 
“Quán trọ.” Thân Đồ Xuyên nói.
 

Trương Yên Nhi sững sờ: “Vì sao lại ở quán trọ?”
 
“Ta cảm thấy hắn không giống kẻ gian nên bảo đám bổ khoái dừng tay.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng một chút, chờ Trương Yên Nhi thở phào lại bình tĩnh nói tiếp, “Hơn nữa ta và Chử Yến ra tay đánh hắn bị thương nặng, trong tình huống ấy cũng không tiện cho hắn vào ngục nên chỉ có thể ở quán trọ dưỡng thương, ở ngay quán trọ Duyệt Lai, cách Phong Nguyệt Lâu không xa.”
 
“Cái gì?!” Trương Yên Nhi khiếp sợ đứng bật dậy, “Hắn bị thương?!”
 
Quý Thính bị hành động của nàng dọa hết hồn, run lên một cái, Thân Đồ Xuyên vỗ tay nàng, nàng chẳng hiểu gì nhìn bên này lại nhìn bên kia, một lúc lâu sau mới do dự hỏi Trương Yên Nhi: “Ngươi quen người đó?”
 
“Không, không quen biết.” Trương Yên Nhi cuống quít phủ nhận, sau đó cúi đầu đi ra khỏi phòng, “Ta nghe có người bị thương, hơi buồn nôn, hai người từ từ ăn đi, ta đi nghỉ trước.”
 
Nàng vừa dứt lời thì bóng lưng đã mất dạng.
 
Trên bàn cơm im lặng một lúc, Quý Thính híp mắt lại nhìn Thân Đồ Xuyên: “Người đó là Tiêu Thịnh?”
 
“Tiêu Thịnh nào cơ? Ta không hiểu.” Thân Đồ Xuyên vô tội nhìn nàng ấy.
 
Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Thôi bớt đi, nói, chàng gặp được hắn thế nào?”
 
“Nói ra thì rất dài dòng.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì vươn tay ôm eo nàng ấy, “Hay là đêm nay nàng về với ta, ta từ từ kể cho nàng nghe.”
 
Quý Thính khựng người: “Không được, chàng dọa Yên Nhi sợ rồi, ta phải ở cạnh nàng.”
 
“Xem phản ứng đó của nàng ấy thì chắc đêm nay sẽ không ở lại cung đâu, chi bằng nàng cứ theo ta đi.” Thân Đồ Xuyên nói hết câu thì trầm giọng không vui, “Gần đây nàng thực sự càng ngày càng không quan tâm gì đến ta cả.”
 
Quý Thính nghe ra hắn không vui, dở khóc dở cười nâng mặt hắn lên: “Sao chàng lại hẹp hòi thế hả?”
 
“Ta hẹp hòi đâu chỉ một, hai ngày, nàng cũng không phải không biết.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì kéo nàng dậy, “Đi thôi, ta mua hạt dẻ rang đường cho nàng, phải ăn nóng mới ngon.”
 
Quý Thính bất đắc dĩ đi theo hắn, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, mãi đến khi ra khỏi tẩm cung của Trương Yên Nhi rồi mới không nhìn lại nữa, đi thật xa rồi nàng vẫn cố hỏi: “Chàng đánh người ta bị thương thật sao?”
 

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng đầy ẩn ý, không trả lời câu hỏi của nàng.
 
Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đi rồi, Trương Yên Nhi mãi không bình tĩnh lại được, đến nửa đêm không ngồi yên nổi nữa, gọi người mở cửa cung ngay trong đêm, ngồi xe ngựa xuất cung.
 
Nghe tin nàng xuất cung, tay chân Quý Thính bủn rủn nằm bệt trên giường, nghe vậy thì rên một tiếng, nhoài trên người Thân Đồ Xuyên mơ màng căn dặn: “Cử thêm mấy người đi theo, để ý cẩn thận.”
 
Lúc này Quý Thính mới yên tâm, xoay người lăn ra khỏi lồng ngực hắn, kết quả còn chưa nằm yên đã bị ôm trở lại, nàng không vui bĩu môi nhưng không cử động gì nữa.
 
Trương Yên Nhi bên kia ra khỏi cung, đi thẳng đến quán trọ Thân Đồ Xuyên nói, vừa đến nơi làm rõ thân phận, gọi tiểu nhị dẫn nàng đến phòng Tiêu Thịnh.
 
Tiểu nhị đưa nàng đưa đến cửa rồi đi, một mình Trương Yên Nhi đứng ở đó, bỗng nhiên hơi do dự.
 
...Có lẽ bây giờ hắn vẫn còn giận nàng, hay là vẫn không đi thì hơn. Nàng hơi chần chừ, định lùi về sau nhưng chưa quay người đi đã nghe thấy người bên trong hắng một tiếng, nàng không thèm để ý gì nữa, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
 
Vừa vào phòng nàng đã ngửi thấy mùi máu tanh, nàng vội chạy tới cạnh giường, nhìn thấy Tiêu Thịnh thì sốt sắng hỏi: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”
 
“...Nàng đến rồi sao?” Tiêu Thịnh nhỏ giọng hỏi.
 
Trương Yên Nhi mím môi, vội thắp đèn lên, đến lúc phòng sáng lên thì nàng lập tức nhìn sang phía Tiêu Thịnh, thấy vải trắng bị thấm ướt máu trên người hắn thì trong đầu nổ uỳnh tiếng, vành mắt ửng đỏ.
 
“Ngươi... Vết thương của ngươi rất nặng sao?” Trương Yên Nhi nghẹn ngào hỏi.
 
Tiêu Thịnh lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ta rất nhớ nàng.”
 
“...Ta bắt nạt ngươi như thế, ngươi còn nhớ ta làm gì.” Trương Yên Nhi nghiêng mặt sang một bên, giọng càng nghẹn hơn.
 
Tiêu Thịnh vươn tay ra với nàng: “Lại đây.”
 
Trương Yên Nhi khịt mũi, đỏ mắt nói: “Ta chỉ đến thăm ngươi một lát, tiện thể nói với ngươi một tiếng, ngươi đừng tìm ta nữa, ta không muốn ở bên ngươi.”
 
“Lại đây.” Trong mắt Tiêu Thịnh ngập tràn vẻ cầu xin.
 
Môi Trương Yên Nhi khô khốc, một lúc sau quay đầu đi, vừa mới đi được hai bước thì nghe phía sau rầm một tiếng như có vật nặng rơi xuống đất, nàng hoang mang quay đầu lại, thấy Tiêu Thịnh ngã cả người xuống đất.
 
Đầu nàng nóng lên, nhất thời chẳng để ý tới gì nữa, lao đến ôm người nào lòng, mở miệng ra khóc nức nở: “Ngươi làm gì thế hả?!”
 

“Đừng đi.” Hô hấp Tiêu Thịnh không ổn định, chăm chú nhìn nàng.
 
Trương Yên Nhi buồn bực: “Ngươi không nghe thấy ban nãy ta nói gì sao? Ta không muốn ở bên ngươi!”
 
“Đừng đi.” Tiêu Thịnh nhìn khóe mắt ửng đỏ của nàng thì mắt hắn cũng đỏ lên theo, “Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, nàng muốn gì ta đều cho nàng, ta sẽ không ép nàng thành thân nữa, không đòi danh phận với nàng, nàng chỉ cần cho ta ở bên nàng là được.”
 
Trương Yên Nhi nghiêng mặt đi: “Nhưng ta không muốn.”
 
Tiêu Thịnh nhắm mắt lại, nhất thời không nói gì.
 
Trương Yên Nhi hít sâu một hơi, từ từ bình tĩnh lại: “Ta từng thành hôn một lần, không tốt đẹp gì cả, ta không muốn thử lần nữa.”
 
“Nhưng nàng không thể dùng sai lầm của người trước để trừng phạt ta.” Giọng Tiêu Thịnh khàn khàn: “Ở bên nàng lâu vậy rồi, ta đã làm gì sai chưa?”
 
“...Bây giờ ngươi không có nhưng đến lúc đầu óc nóng lên thì sẽ dần mắc sai lầm.” Trương Yên Nhi hừ nhẹ một tiếng, “Lòng người dễ thay đổi, ta dựa vào đâu để tin ngươi đây?”
 
“Hôm nay người làm ta bị thương là thừa tướng đương triều đúng không?” Tiêu Thịnh đột nhiên hỏi, nhìn biểu cảm của Trương Yên Nhi thì chậm rãi mở miệng, “Nếu nàng quen biết hắn thì chắn hẳn thân phận địa vị của nàng cũng tương đương với hắn, nếu sau này ta phụ lòng nàng thì nàng có thể giết ta ngay.”
 
Trương Yên Nhi sững sờ, rõ ràng chưa từng nghĩ có thể làm như thế.
 
“Ta không có gì cả, nàng còn sợ không giữ ta nổi sao?” Tiêu Thịnh nghiêm túc hỏi.
 
Suy nghĩ của Trương Yên Nhi hoàn toàn bị hắn dắt chạy, nhất thời không biết trả lời thế nào. Tiêu Thịnh thấy nàng vẫn còn do dự thì lén bóp vỡ túi máu trong lồng ngực, Trương Yên Nhi thấy trên người hắn đột nhiên rỉ một đống máu ra thì hoang mang đi gọi đại phu.
 
“Nàng không đồng ý với ta thì ta không cho nàng đi.” Tiêu Thịnh kéo nàng.
 
Trương Yên Nhi muốn phát điên: “Máu ngươi chảy đầy ra rồi kia kìa!”
 
“Nếu nàng không cần ta thì ta thà chết cho rồi.” Tiêu Thịnh kiên định.
 
Trương Yên Nhi sửng sốt, thấy vẻ mặt kiên định của hắn thì khẽ cắn răng, đành phải đồng ý. Tiêu Thịnh lặng lẽ buông nàng ra, chờ nàng đi rồi thì thầm cong khóe môi lên.
 
Thân Đồ đại nhân đúng là cao tay.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi