CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Sổ con cầu hôn đã được đệ trình từ buổi sáng. Đến giờ trưa, trong cung phái người tới mời, sau khi Quý Thính biết thì đuổi người đi, còn mình ngồi trong sảnh đường từ từ dùng bữa.
 
“Điện hạ, nếu lúc này hoàng thượng mời ngài có lẽ định chuẩn bị ăn trưa, ngài ăn ở trong phủ no rồi có phải sẽ không tốt lắm không?” Phù Vân vừa lo lắng vừa múc chén canh cho nàng.
 
Quý Thính uống một ngụm, sau khi nuốt xuống hẳn hoi, nàng mới chậm rãi nói: “Đã canh giờ này rồi, nên ăn no trước vẫn hơn.” Sau khi nàng đệ trình sổ con xin ban hôn lên, e là Quý Văn sẽ không còn tâm trạng giữ nàng lại dùng bữa đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phù Vân nghe vậy bèn không còn rối rắm nữa, gắp thức ăn cho nàng với tâm trạng không tồi: “Hoàng thượng đột nhiên triệu kiến, ta nghĩ chắc là vì chuyện cưới hỏi, không biết hắn sẽ chọn lang quân nhà nào nhỉ.”
 
“Hoàng thượng muốn chọn ai cũng được, dù gì ta đã trình sổ gấp lên rồi.” Quý Thính nếm một miếng thịt lợn chiên giòn, cảm thấy mùi vị không tệ.
 
Phù Vân luôn chú ý đến nàng, lập tức gắp thêm một đũa thịt lợn vào trong chén nàng: “Điện hạ ăn nhiều chút đi ạ, mấy ngày nay ngài trông gầy quá, phải bồi bổ cơ thể thật tốt mới được.”
 
“Ta gầy?” Quý Thính tỏ vẻ không hiểu.
 
Phù Vân mau mắn gật đầu một cách chân thành: “Rất gầy.”
 
“Vậy ta phải ăn nhiều hơn rồi.” Quý Thính mỉm cười, bắt đầu tập trung ăn cơm.
 
Điềm tĩnh ăn xong bữa trưa, lúc này Quý Thính mới vào cung. Khi sắp đến cửa Ngự Thư Phòng, nàng lặng lẽ hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc rồi mới tỏ ra vui vẻ bước vào: “Thỉnh an hoàng thượng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bình thân.” Quý Văn lạnh nhạt nhìn thoáng qua nàng.
 
Quý Thính khựng lại, nghi hoặc đứng lên: “Tâm trạng hoàng thượng không tốt à, sao giữa mày lại trông ủ rũ vậy?”
 
“Tỷ còn dám hỏi trẫm?” Quý Văn lạnh lùng hỏi ngược lại.
 
Quý Thính nghe vậy, vội vàng quỳ xuống: “Nhưng thần đã phạm phải lỗi gì khiến hoàng thượng không vui?”
 
“Tỷ coi tỷ trình sổ gấp gì đây này, viết cái thứ gì vậy hả!” Quý Văn tức giận, ném một phong tấu chương tới cạnh nàng.

 
Quý Thính rụt vai, sau khi nhặt sổ con lên thì vẻ mặt đầy hoang mang: “Thần, thần chỉ viết ba ứng cử viên cho vị trí phò mã thôi mà, đâu viết thứ gì khác nữa.”
 
“Chỉ viết ba ứng cử viên cho vị trí phò mã, rốt cuộc tỷ muốn làm gì?!” Quý Văn giận dữ hỏi.
 
Quý Thính vội đáp: “Hoàng thượng khoan hẵng nóng giận, thần thật sự không biết có gì không ổn.”
 
“Năm nay cháu của Tiền Đức mới mười hai tuổi, tỷ lại đưa người ta vào danh sách chọn phò mã, còn dám nói không biết có gì không ổn ư?!” Quý Văn chất vấn.
 
Quý Thính hơi khựng lại, vô tội trả lời: “Lúc trước thần gặp cháu của Tiền Đức, trông khôi ngô tuấn tú, trong vài năm tới chắc chắn hắn sẽ dậy thì thành mỹ nam tử, tuổi hơi nhỏ cũng không sao, vào phủ công chúa nuôi dưỡng mấy năm rồi hầu hạ thần sau cũng được, dù gì hiện tại thần đã có thị phu rồi, không gấp lắm đâu.”
 
“Vậy mà tỷ cũng dám nói! Kinh đô có biết bao nhiêu người thích hợp, nhưng năm lần bảy lượt tỷ cứ khăng khăng chọn ba người này, trẫm thấy tỷ cố ý làm khó dễ trẫm thì đúng hơn!” Quý Văn cười khẩy.
 
Quý Thính cau mày: “Ba người này thì sao? Không phải là những con cháu bình thường thôi sao?”
 
“Giả ngơ ư? Thân thế và bối cảnh của họ, chẳng lẽ Lẫm Khánh tỷ không điều tra à?!” Trong lúc nói chuyện, Quý Văn gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
 
Quý Thính tiếp tục tỏ vẻ vô tội đến mức giọt nước không lọt: “Có điều tra chứ, Triệu hầu gia chính là nguyên lão hai triều, vừa có thân phận vừa có chức tước, mai này nhi tử duy nhất sẽ kế thừa tước vị. Trấn Nam vương trấn thủ thành Ngọc Quan mười bảy năm, là đại công thần trông giữ một phương, con út Hoắc Kiêu của ông ta là bạn nối khố của thần, xem như biết rõ gốc gác. Về phần cháu của Tiền Đức... tuy Tiền Đức chỉ là thống lĩnh cấm quân, thân phận và địa vị không cao, nhưng tính ra phẩm chất khá trung hậu, thần cảm thấy hài tử mà hắn ta nuôi dạy ra sẽ không tệ lắm.”
 
Dứt lời, nàng dừng một lát, rồi chân thành hỏi: “Ba người này đều do thần tỉ mẩn chọn lựa, không biết tại sao hoàng thượng lại cảm thấy chọn họ là làm khó dễ ngài?”
 
“Tỷ cũng biết họ đều là con cháu của trọng thần triều đình, vậy sao phải chọn họ?” Quý Văn hơi nheo mắt, diện mạo trông khá giống Quý Thính.
 
Nghe vậy, Quý Thính cau mày: “Triều Lẫm là trưởng công chúa duy nhất, là tỷ tỷ ruột cùng một mẹ với hoàng thượng, dù cha ông của họ là trọng thần triều đình, vào phủ công chúa của thần cũng xem như với cao, vì sao không thể chọn họ?”
 
“Chỉ thế thôi à?” Quý Văn càng cau chặt mày, đáy mắt đầy dò xét.
 
Quý Thính nói tiếp: “Chỉ thế thôi. Thần nghĩ dẫu sao cũng chẳng thể chọn người mình thương làm phò mã nên cứ dứt khoát chọn người có thân phận cao, vậy mai nay nếu thần muốn nhờ hắn giúp kiềm hãm Thân Đồ Xuyên, những người khác sẽ không dám nói gì.”
 
“Tỷ biết tính toán nhỉ,” Giọng Quý Văn lãnh đạm hơn, ý định thử thăm dò trong mắt giảm đi một ít: “Chẳng qua nếu tỷ cố ý muốn chọn những người này, trẫm e là không thể đồng ý với yêu cầu tứ hôn của tỷ.”

 
Quý Thính nghi ngờ: “Tại sao?”
 
“Tỷ kén phò mã không phải để an tâm sống qua ngày, mà muốn mượn danh tiếng phò mã hòng nạp thị phu, vậy hôn sự này có khác gì lừa gạt người ta đâu? Nếu trẫm đồng ý ban hôn, e rằng phụ mẫu của họ sẽ trách trẫm đấy,” Quý Văn từ tốn ngồi xuống, thản nhiên nhìn nàng: “Nếu tỷ muốn trẫm tứ hôn, cũng được thôi, tỷ chọn một người trong thế gia bình thường đi, tốt nhất là trưởng bối trong nhà không ở trong triều, vậy sau này nếu tỷ và phò mã nảy sinh hiềm khích, trẫm sẽ không thấy khó xử với đôi bên.”
 
Thế gia phải sa sút nhường nào thì trưởng bối mới không nhậm chức trong triều chứ. Quý Thính thầm cười mỉa, tuy vậy ngoài mặt lại cau mày trưng ra vẻ đau khổ: “Nhưng ba người này đã được thần chọn lựa kĩ càng rồi, những người khác thì thần không vừa ý mà. Vầy đi hoàng thượng, chỉ cần ngài ban hôn, thần bảo đảm sau này sẽ đối xử tốt với phò mã, tuyệt đối sẽ không làm ngài khó xử.”
 
“Sự bảo đảm của tỷ vô dụng với trẫm, hôm nay chỉ có hai con đường, một là tỷ chọn thí sinh khác, hai là tạm thời đừng nghĩ đến chuyện xin ban hôn nữa.” Quý Văn rất kiên quyết.
 
Quý Thính ra chiều khó xử, trầm tư hồi lâu, nàng mới trịnh trọng nói: “Thần nghĩ xong rồi.”
 
“Ồ.” Quý Văn lạnh nhạt nhìn về phía nàng.
 
Quý Thính nghiêm túc: “Thần vẫn không thể để mình uất ức được, nếu hoàng thượng không chịu tứ hôn, vậy thần tự đến cửa cầu hôn thôi.”
 
Quý Văn: “... Không được.”
 
“Tại sao không được?” Quý Thính không hiểu: “Thần tự cầu hôn, chứ đâu có bắt hoàng thượng lựa chọn, nếu mai này bất hoà, cực chẳng đã phải ầm ĩ trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng nên xử thế nào thì cứ xử thế nấy thôi là được.”
 
“... Tỷ là tỷ tỷ ruột của trẫm, sao trẫm có thể giải quyết công bằng được, đến lúc đó chắc chắn sẽ có thiên vị, trẫm vẫn sẽ khó xử thôi.” Quý Văn nói ra những lời này chừng như hơi khó khăn.
 
Quý Thính tủi thân: “Hoàng thượng vì giữ gìn cho mình, không cần cả hoàng tỷ này luôn sao?”
 
Thấy nàng im lặng một lúc, Quý Văn hơi đau đầu, nói: “Tỷ về trước đi, để trẫm suy nghĩ thật kĩ đã.”
 
“Vậy hoàng thượng cần phải suy nghĩ mau lên nhé, Thân Đồ Xuyên của thần vẫn còn ở Phong Nguyệt Lâu đó, ngày nào chưa kén được phò mã về nhà thì ngày đó thần vẫn còn nhung nhớ, trong lòng đặc biệt khó chịu.” Quý Thính nghiêm túc.
 
Quý Văn: “... Đi nhanh lên đi.”

 
“Vâng.” Quý Thính khẽ cúi người chào, rồi quay đầu rời đi.
 
Sau khi ra khỏi cổng hoàng cung, Phù Vân chợt kinh ngạc, vội chạy tới nghênh đón: “Sao điện hạ ra sớm thế?”
 
“Hoàng thượng không muốn nhìn thấy ta.” Quý Thính thuận miệng đáp.
 
Phù Vân nhíu mày, đợi sau khi lên xe ngựa mới hỏi: “Tại sao hoàng thượng không muốn nhìn thấy ngài?”
 
“Có lẽ do mấy vị hôn phu mà ta chọn hắn đều không vừa ý.” Quý Thính đá nhẹ tấm ván gỗ dưới chân. Chử Yến lập tức lách mình đi vào.
 
“Mấy vị kia đều được lựa chọn cẩn thận, sao hoàng thượng lại không hài lòng.” Chử Yến ôm đao, hỏi.
 
Quý Thính lặng im chốc lát, hồi lâu sau lại đáp: “Có lẽ do thân thế quá tốt nên hoàng thượng không yên lòng.”
 
Bầu không khí xung quanh Chử Yến bỗng chốc lạnh hẳn đi.
 
“Vậy có gì mà không yên lòng chứ?” Phù Vân bất mãn: “Dù thân thế họ tốt đến đâu cũng không bằng một phần vạn điện hạ, sao hoàng thượng lại lo họ dám ức hiếp điện hạ?”
 
“Không phải hoàng thượng sợ họ ức hiếp điện hạ, mà sợ điện hạ có được phò mã như thế, mai này sẽ tạo thành uy hiếp với ngôi vị hoàng đế của hắn.” Chử Yến lạnh lùng đáp.
 
Phù Vân ngơ ngác, sắc mặt đột nhiên không tốt: “Hoàng thượng, sao hoàng thượng có thể nghi ngờ ngài như vậy chứ?!”
 
“Được rồi, chuyện này do ta suy nghĩ không chu đáo, không trách hoàng thượng được.” Trái lại, Quý Thính dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh.
 
Phù Vân sầu lo: “Vậy hoàng thượng định không ban hôn luôn sao?”
 
“Ta cũng không biết, có lẽ sẽ không, cũng có thể sẽ đích thân thay ta chọn một vị khác.” Quý Thính chậm rãi trả lời.
 
Phù Vân nghiêm mặt: “Hoàng thượng đề phòng điện hạ đến vậy rồi, có thể chọn được người nào tốt chứ, nếu lỡ như chọn ra một người không đứng đắn, đợi khi tuyển vào chúng ta lập tức giết chết hắn, kẻo làm trễ nải nhân duyên của điện hạ.”
 
“Chậc, ác bà bà cũng không ác như ngươi,” Quý Thính liếc y, trực tiếp ngả người xuống giường mềm bên trong xe ngựa, nhắm mắt lại nói: “Hai ngày nay ta cứ lo chọn phò mã, mệt mỏi quá đi, ta ngủ một lát. Nếu về đến nhà mà ta còn chưa tỉnh thì không cần đánh thức ta, cứ trông cho ta ngủ là được.”
 
“Biết rồi ạ, điện hạ.” Phù Vân lấy một tấm chăn mỏng từ trong hốc ra, nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Quý Thính nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật say.
 

Xe ngựa chạy băng băng về phía trước một cách êm ái và lặng lẽ, lúc đến cửa phủ trưởng công chúa thì đột ngột dừng lại, mắt Chử Yến ánh lên sự rét lạnh: “Chuyện gì thế?”
 
Vừa dứt lời, bên ngoài vọng lại một giọng nói quen thuộc: “Điện hạ ở trên xe ngựa?”
 
Phù Vân và Chử Yến liếc nhìn nhau, chau mày, vén một góc màn xe lên. Sau khi thấy tú bà đang đứng trước xe, họ lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
 
“Là vầy, trước đó vài ngày Thân Đồ công tử mắc mưa, thi thoảng còn phát sốt, nhưng ngài ấy lại không chịu đi khám đại phu. Hôm nay ngài ấy lại càng yếu hơn rồi, ta muốn mời điện hạ đến khuyên nhủ, đừng để ngài ấy tự hành hạ cơ thể nữa.” Tú bà ưu sầu nói.
 
Phù Vân bực mình đáp trả: “Đi đi đi, Thân Đồ Xuyên là cái thá gì, muốn chết thì chết đi, xứng để điện hạ đi khuyên nhủ cơ à?”
 
“Ta cũng không còn cách nào khác nữa cả, kính xin tiểu thiếu gia tha thứ,” Tú bà hết sức lo âu, kế đến lại dấy lên một tia hi vọng: “Điện hạ, điện hạ ở trên xe ngựa đúng không?”
 
Phù Vân khẽ cười xuỳ: “Dĩ nhiên điện hạ ở đây, nhưng lúc này ngài ấy không rảnh đến Phong Nguyệt Lâu của ngươi. Mà ngươi cứ chờ đi, nếu điện hạ muốn đi thì đương nhiên sẽ đi.”
 
“Vâng.” Tú bà đáp lại, đưa mắt nhìn xe ngựa vào phủ trưởng công chúa, lúc này mới buông tiếng thở dài.
 
Trở về phủ, hồi lâu sau Quý Thính mới tỉnh giấc. Phù Vân luôn ở bên cạnh quạt cho nàng, thấy nàng thức dậy bèn vội vàng dìu nàng xuống xe ngựa. Còn chuyện tú bà kia tới, y đã quên khuấy đi mất, mãi đến khuya mới nhớ ra.
 
“Ngươi nói gì? Thân Đồ Xuyên bị bệnh?” Quý Thính chau mày.
 
Phù Vân gật đầu: “Đúng ạ, bị bệnh, còn không chịu uống thuốc. Điện hạ, ngài nói thử xem có phải hắn không muốn sống nữa không?”
 
“Ta qua đó thăm.” Quý Thính dứt câu, lập tức đứng dậy định đi.
 
Phù Vân vội vàng ngăn nàng lại: “Điện hạ, trời đã khuya, lúc này ngài đi làm gì. Nếu thật sự muốn đi, vậy đợi sáng sớm mai hẵng đi.”
 
Quý Thính mím môi, nhíu mày ngồi xuống, thì thào: “Cũng đúng, đâu phải người quan trọng gì đâu chứ.”
 
“Điện hạ, ngài nói gì vậy?” Phù Vân lắng tai nghe.
 
Quý Thính gượng cười: “Không có gì.”
 

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi