CÔNG CHÚA THÀNH VƯƠNG PHI

Editor: Búnn.

Một xe ngựa có vẻ ngoài bình dị đi ra từ cửa phía tây của Hoàng cung, đi thẳng tới phố lớn mới dừng lại.

Bốn vị thiếu niên mặc y phục bình thường không khiến người khác chú ý từ trên xe ngựa bước xuông, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể xác định được chất liệu y phục đều là ngàn vàng khó mua. Chỉ một miếng ngọc bội lấy ra từ tà áo cũng đủ để một gia đình bình thường nhiều nhân khẩu ăn trong vòng hai năm.

Đây chính là bốn huynh muội Lung Nguyệt.

Sau khi Thái tử Lý Long Hựu lệnh cho người điều khiển xe ngựa đến quán trà cách đó không xa xong thì dẫn đầu quẹo vào một ngõ nhỏ.

Mới đi được vài bước, liền thấy phía trước có hai người đang đứng chờ, là Lý Long Triệt và Minh Hiên.

Mọi người ở bên ngoài nên Lý Long Hựu xua tay miễn tất cả các nghi thức xã giao.

Lung Nguyệt lại nghe thấy Lý Long Triệt nói: "Các huynh trưởng cũng đến xem gà trống bái đường sao?"

Gà trống bái đường?

Lung Nguyệt cũng từng nghe nói đến có loại phong tục này. Nghe nói trước hôn lễ tân lang qua đời hoặc là ở ngoài không có cách nào trở về đúng thời gian để tham gia hôn lễ thì 'Lấy gà đại tế', để tân nương bái đường thành thân với gà trống. Mà lúc tuyển chọn gà trống cũng tốn không ít sức lực, thứ nhất là gà trống phải là con đầu tiên được gà mái ấp ra, thứ hai hoạt bát lanh lợi sôi nổi, không được có bệnh, thứ ba là cân nặng phải trùng với đuôi số tuổi của tân lang.

Một khi gà trống được chọn phải nhốt một mình trong lồng mới, trên lồng được buộc một mảnh vải đỏ, dán hai chữ 'Gà may mắn' màu đỏ lên đó. Đồ ăn mỗi bữa cũng có đồ mặn, ngũ cốc. Đợi đến thời điểm bái đường, tự tân lang sẽ chọn một người ôm gà trống, người đó sẽ thay thế tân lang hoàn thành hôn lễ với tân nương.

"Là khuê nữ gia đình nào phải tổ chức hôn lễ như thế?" Lung Nguyệt cảm thấy tò mò, nhưng cũng có chút đồng tình mơ hồ. Lúc nàng đọc sách cũng có thấy, 'Lấy gà đại tế' không phải là xung hỉ thì cũng là minh hôn( hôn lễ của người âm), loại nào cũng là gia đình quyền quý, nhà cao cử rộng mua cô nương gia đình nghèo khó, nói dễ nghe thì là thú thê, chứ thật ra chính là gia đình giàu có mong được gửi gắm tinh thần thôi. Bình thường nàng dâu được gả vào gia đình chồng theo cách này thì thể diện còn không bằng nô tài.

"Bùi gia thú thê." Minh Hiên lời ít ý nhiều.

"Bùi gia?"

Trong đầu Lung Nguyệt thoáng hiện gương mặt cương nghị có nét nho nhã của một thiếu niên.

Minh Hiên khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Lý Long Hựu, nháy mắt ra dấu. Tuy chỉ là một cái chớp mắt, nhưng vẫn bị Lung Nguyệt nhạy cảm bắt được.

"Triệt Nhi biết được chuyện này từ đâu?" Lung Nguyệt hỏi. "Bình Hoàng thúc có thể thả để dễ dàng như vậy sao? Không sợ đệ gặp rắc rối à?"

Lý Long Triệt cười haha hai tiếng: "Tất nhiên là nghe Đoan Nghiễn nói". Đoan Nghiễn là tùy tùng thân cận của Minh Hiên.

"Đệ không nói với phụ vương là đi xem náo nhiệt, làm sao ông ấy có thể biết được? Còn có Hiên Nhi tới tìm đệ, đương nhiên là phụ vương yên tâm rồi."

Lung Nguyệt cảm thấy sáng tỏ, thì ra tên tiểu bá vương này là do ca ca ra mình và biểu ca tính kế lôi ra ngoài. Chỉ là tại sao lại phải cùng nhau tính kế? Lần gà trống bái đường này có gì kỳ quái sao?

Mấy người Lung Nguyệt vừa mới hàn huyên vài câu đã thấy trong khu phố nhỏ càng ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt. Lung Nguyệt được vài vị huynh trưởng bảo vệ đi về phía cửa lớn của Bùi phủ.

Lúc đi còn nghe được người qua đường nói chuyện phiếm: "Lần đầu tiên ta thấy có kiểu gà trống bái đường này."

"Đừng nói ngươi còn trẻ, lần đầu gặp được chuyện này, ngay cả người đất lấp nửa người như ta cũng lần đầu nhìn thấy đó!"

Lại một người nói: "Không biết tại sao đường đường là phủ tướng quân như Bùi gia lúc thú thê lại phải bái đường với gà trống?"

"Nghe nói là Đại thiếu gia Bùi gia, tháng trước Thiếu tướng quân bị trọng thương trên chiến trường, sợ chuyện bất ngờ, lão phu nhân Bùi gia đau lòng đại tôn tử, cầu cao nhân xem bát tự, nói năm nay Thiếu tương quân bị sao Thái tuế chiếu, cần một người có phúc cao vào hậu trạch để che những điều không tốt, mang đến điều tốt lành. Bùi lão phu nhân và Bùi phu nhân đều tang phu, không được coi là người có phúc cao, sau đó liền cầu thân với chất nữ nhà mẹ đẻ, đến xung hỉ cho Bùi thiếu tướng quân, dẹp bỏ tai họa."

"Sao ngươi lại biết được rõ ràng như thế?"

"Người không biết sao, hắn là mật thám có tiếng đấy."

Lung Nguyệt nghe xong thì cảm thấy rõ ràng bảy tám phần.

Thì ra Bùi Nguyên Tu thật sự muốn thú thế rồi. Chỉ có điều là nàng cảm thấy cưới nàng dâu này thật sự có chút hoang đường. Suy nghĩ trong đầu nhưng lại lẩm nhẩm ra miệng.

Sau đó lại nghe thấy Từ Tĩnh Nhu tiếp lời: "Cũng không hẳn là hoang đường. Hai phụ nhân trong nhà này xưa nay chưa từng ngóng trông Bùi Thiếu tướng quân được tốt, chỉ ước gì hắn chết ở bên ngoài, cả đời này không cần hồi phủ để tranh giành gia sản với thân tôn tử, thân nhi tử của các nàng. Bây giờ Bùi Thiếu tướng quân lập được nhiều công lao, cánh chim dần cứng cáp, không phải là người các nàng có thể khống chế được, cho nên mới lôi kéo người khác, khống chế tâm tư người đó. Cưới chất nữ nhà mẹ đẻ lụi bại vào phủ, để khống chế hậu trạch của Bùi thiếu tướng quân. Thật sự muốn cho một cái tát tai."

Lúc Từ Tĩnh Nhu đến Tây Cương tìm tổ phụ, cũng ở trong quân nửa năm, do Lý Long Tá và Bùi Nguyên Tu thân thiết cho nên cũng hiểu rõ đôi chút về chuyện mà hắn lo lắng.

"Nếu Bùi Thiếu tướng quân không thích thì tại sao không trở về rồi đuổi người đi?" Lý Long Triệt bĩu môi, sao còn có chuyện ghê tởm như vậy? Đây đúng là lần đầu tiên hắn nghe thấy có chuyện này.

"Đuổi thế nào? Một chữ 'hiếu' cũng đủ đè chết đệ rồi!"

Từ Tĩnh Nhu còn chưa dứt lời thì nghe tiếng trống, kèn tấu hỉ nhạc từ xa tiến lại gần.

Tám người nâng kiệu hồng run run rẩy rẩy dừng trước cửa Bùi phủ.

Kiệu hoa vừa ổn định, từ trong cửa một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi mặc hỉ phục đỏ thắm bằng gấm thêu hoa văn cành lựu quấn quýt, nếu không phải trong ngực hắn ôm một con gà trống buộc hoa hồng bằng vải đỏ chót thì với cách ăn mặc của hắn thì có thể khiến người khác hiểu lầm rằng hắn chính là tân lang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi