CÔNG CHÚA THÀNH VƯƠNG PHI

Chia tay Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt vừa về đến cung liền dẫn Kim Ngô Vệ đến Cần Chính điện thỉnh an Thuận Khải Đế.

Mục đích khác đương nhiên là đánh yểm trợ cho việc hôm nay.

Lúc này mười hai Kim Ngô Vệ như pho tượng, đứng theo thứ tự thẳng tắp ở ngoài Ngự Thư Phòng, chờ xử lý.

Bên trong bất chợt truyền đến tiếng cười sang sảng của Thuận Khải Đế.

Lung Nguyệt lại đang giải thích với thần thái phấn khởi: "...Lúc đó Chu thống lĩnh đạp một cước, nữ nhi còn chưa kịp nhìn rõ, mấy tên ác nô xấu xa và cửa của Mực bảo trai đã cùng bay ra ngoài. Thật sự còn phấn khích hơn những điều được kể trong quán trà ấy chứ..."

Nghe Lung Nguyệt nói xong, Thuận Khải Đế cười mắng: "Con khỉ này, sao lại lớn mật như vậy chứ? Nếu là nữ nhi nhà bình thường, gặp chuyện này thì e là sớm sợ tới mức mềm cả chân, con lại như xem tuồng!"

"Cửu Nhi không phải là nữ nhi nhà bình thường nha. Cửu Nhi là công chúa nhà trời, là huyết mạch Hoàng gia, Long phụ làm sao có thể sinh ra chuột nhắt được? Nếu nữ nhi bị tên hoàn khố không nghề nghiệp, không học vấn kia dọa vỡ mật, thì làm sao còn mặt mũi về nhà gặp phụ thân được?" Lung Nguyệt cười đến xán lạn, vuốt bộ râu đang dựng lên vì đột nhiên nghe thấy nàng va chạm phải tên hoàn khố kia của Thuận Khải Đế thành thẳng hàng, ngăn nắp. Xong lại nói: "Lần này Kim Ngô Vệ mà Chu thống lĩnh dẫn ra ngoài đều là những người nhanh nhẹn, linh hoạt, nữ nhi nhìn họ hành động mà hả giận. Nói chuyện, làm việc rất hợp với tính khí của nữ nhi."

"Ừ!" Thuận Khải Đế đáp một tiếng, nói: "Nếu con cảm thấy dùng được, sau này mấy người đó cứ để con sai khiến đi! Đợi đến lúc con có phủ Công chúa, bọn họ liền theo trở thành thân trung vệ của con luôn đi!"

Ông lại nghĩ đến lúc Lung Nguyệt xuất cung dựng phủ cũng là lúc phải nàng lập gia đình thì mắt ông lại ảm đạm vài phần. Nhưng nghĩ đến thái độ vô cùng cưng chiều của Minh Hiên với nữ nhi, thì tâm trạng cũng khá hơn một chút. Tiếp tục suy nghĩ một chút, Minh Hiên cũng là người có lòng mang chí lớn, tương lai sợ là sẽ đặt tâm lực trên triều đình, không thể đặt toàn bộ trên người nữ nhi, nếu như vậy thì chẳng phải là Cửu Nhi sẽ độc thủ phòng không, buồn bực không vui, lấy nước mắt rửa mặt sao? Thuận Khải Đế càng nghĩ càng cảm thấy chuyện sau này nữ nhi gả cho Minh Hiên là chuyện thê thảm đến nhường nào.

Bỗng nhiên ông lại cảm thấy có phải việc ngầm định Minh Hiên lúc trước quá mức qua loa đại khái rồi không. Không bằng nhân lúc Cửu Nhi còn nhỏ, ông lại tuyển thêm lần nữa...Ừ...Càng nghĩ Thuận Khải Đế lại cảm thấy có đạo lý, lần này nhất định phải chọn lựa cẩn thận.

Từ Lung Nguyệt, Thuận Khải Đế lại nghĩ đến một nữ nhi khác, Cẩm Loan. Bây giờ đã qua cập kê từ lâu, lại chậm chạp chưa chọn phu gia tốt, dù sao cũng không thể tiếp tục phóng túng nàng nữa rồi.

"Nửa tháng sau, quốc học có trận so tài lớn, con có muốn đi với phụ thân không?" Thuận Khải Đế nghĩ, bên trong quốc học có khá nhiều nhân tài, lúc đến mang theo vài vị công chúa chưa gả đến, chưa biết chừng sẽ gặp được vài người thuận mắt.

Suy nghĩ hiện tại của Thuận Khải Đế chính là biến quốc học thành vườn rau nhà mình, đi chọn người như chọn rau cải trắng, nếu khuê nữ coi trong khóm nào thì sẽ ôm khóm đó về ngâm dấm.

Lung Nguyệt lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe là nhóm học sinh tỷ thí, tất nhiên là vui vẻ gật đầu, mặt đầy chờ mong.

Ngồi một lát lại thấy Cát An trình hai tập tấu chương vào, biết phụ thân bận rộn quốc sự liền muốn cáo lui ra ngoài, lại nghe Thuận Khải Đế nói: "Hoàn khố Trương gia kia xử lý như thế nào rồi?"

"Sai người giao cho tiểu ca rồi ạ."

Nghe Lung Nguyệt trả lời, Thuận Khải Đế gật đầu: "Đi gặp mẫu thân con đi, nàng ấy lo lắng cho con lắm đấy."

"Nữ nhi tuân chỉ!" Lung Nguyệt cười đồng ý, phúc thân, ra đến cửa lại vòng lại: "Buổi tối nữ nhi làm gà túi cho phụ thân ăn được không?"

"Đi đi! Con khỉ nhỏ này, nếu làm không vừa miệng, sẽ phạt con sau này không được tùy ý xuất cung nữa." Thuận Khải Đế quở mắng một câu liền bắt đầu xem tấu chương vừa được mang đến.

Lung Nguyệt cười cười, không vội vàng nhấc chân đạp xuống đất, tiêu sái ra khỏi Ngự thư phòng. Đột nhiên nàng nghiêm mặt nói với Kim Ngô Vệ đang chờ nghe răn dạy ở ngoài: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!"

Sắc mặt Chu thống lĩnh đứng đầu mười hai người đột nhiên cứng đờ, vừa rồi còn nghe Cát An công công nói tâm trạng của Hoàng thượng rất tốt mà, sao lại....

Trong lòng mấy người còn lại cũng rối rắm, lại nghe Lung Nguyệt nói: "Phụ hoàng cho các ngươi lấy công chuộc tội, sau này các ngươi liền theo ta lăn lộn đi!"

Nói xong, vẫy tay với Tiểu Lộc Tử, hắn liền đỡ khay tiến lên phía trước.

"Đây là Hoàng thượng thưởng các ngươi có công hộ giá." Lung Nguyệt nói xong, dừng lại một lát rồi lại nói: "Ta cũng biết rõ, từ trước tới nay các ngươi bảo vệ ta ra ngoài là việc cực nhọc, nơm nớp lo sợ nhất. Bây giờ rốt cuộc có thể bỏ qua chuyện đó rồi. Từ nay về sau mười hai người các ngươi thực sự do ta sai khiến, mặc dù thưởng phạt do ta định đoạt, nhưng kèm theo đó chuyện xử trí các ngươi cũng sẽ không có ai dám lướt qua ta mà làm điều đó, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể. Cho nên các ngươi có thể yên tâm, chỉ cần cẩn thận làm việc là được. Ta là người thưởng phạt phân minh, quy củ vẫn chiếu theo trung vệ của các ngươi, chỉ cần các ngươi làm tròn bổn phận, không vi phạm thì ta sẽ là chủ tử rộng rãi. Nếu sinh lòng khác, cũng đừng trách ta không nói đến tình cảm này kia."

Dứt lời, nhận thưởng trong tay Tiểu Lộc Tử, tự minh phân phát cho mười hai người.

Rồi sau đó lại nói: "Dựa theo phân lệ của trung vệ, từ tháng này về sau, mỗi tháng cộng thêm một phần ở chỗ ta nữa."

Chu Thống lĩnh nghe xong, mang theo mười một người khấu tạ, Lung Nguyệt liền miễn lễ cho bọn họ: "Các ngươi cũng không cần cảm ơn ta, hành động này của ta cũng coi như là thu mua nhân tâm. Nhưng ta cũng rõ, việc bảo vệ ta của các ngươi cũng nhận rất nhiều áp lực từ phía phụ hoàng mẫu hậu. Nếu ta có việc gì, sợ người rơi đầu không chỉ có mình các ngươi mà e là cả gia đình cũng bị liên lụy. Cho nên được trả công thì nhớ nắm chắc, đây cũng là điều các ngươi nên được."

Nói xong, Lung Nguyệt mỉm cười với họ: "Được rồi, hôm nay các ngươi cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi!"

"Chúng thần cáo lui!"

Chu Thống lĩnh dẫn mười một người cung kính rời khỏi Cần Chính Điện, trở về cung vệ trong cung.

Kim Ngô Vệ nhỏ nhất trong đó nhẹ giọng nói với mấy người: "Nhìn Cửu công chúa tuổi tác không lớn, nhưng cũng là người tài giỏi. Những điều vừa nãy ngài ấy nói lại khiến lòng ta sinh ra vài phần kính sợ."

Lại một người đáp: "Ta cũng tưởng Cửu công chúa là đứa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay không hiểu thế sự, ngày thường chỉ thấy ngài ấy nói cười hề hề, thích nghịch ngợm, không thể ngờ được lại..."

Chu thống lĩnh lắc đầu: "Các ngươi cho rằng Cửu Công chúa là người đơn giản sao? Nói lời bất kính, trong Hoàng cung này có mấy người đơn giản? Theo ta thấy Cửu Công chúa là người hiểu lòng người, chúng ta chỉ cần an tâm đi theo ngài ấy là được. Các ngươi không nghe rõ sao? Chỉ cần không sinh hai lòng, sau này sẽ có ngài ấy che chở cho chúng ta."

Trong mười một người, có người gật đầu đồng ý, cũng có người nói: "Dựa vào một đứa trẻ?"

"Đồ đầu gỗ nhà ngươi! Ngươi chỉ nhìn Cửu công chúa bây giờ là đứa trẻ, sao không thấy sau lưng ngài ấy có bao nhiêu vị đại thần?" Chu thống lĩnh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nếu không phải thấy người là cháu vợ ta thì ta cũng chẳng thèm lo lắng chỉ điểm cho người. Có điều ngươi đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, sau này an tâm bảo vệ Cửu công chúa cho tốt là được."

Mọi người ào ào gật đầu xác nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi