Quý Thính lại thở dài: "Thôi bỏ đi, ta nói ngươi cũng không hiểu."
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Phù Vân mù mờ.
Quý Thính bất mãn liếc hắn một cái: "Không có gì, ngươi đi nhanh đi, đừng để cho đám Hoắc Kiêu phải chờ."
"...!Điện hạ, người thật sự không đi sao?" Phù Vân vẫn chưa từ bỏ ý định lên tiếng hỏi, thấy nàng lắc đầu, đành phải nói: "Vậy thì chúng ta đi trước, nếu người muốn đi, thì kêu phu xe đưa người qua đó."
Quý Thính gật đầu: "Được, ngươi mau đi đi."
Phù Vân đáp ứng, chạy ra ngoài cửa, vừa đi ra ngoài liền đụng phải Chử Yến, hắn dừng một chút, nghi hoặc hỏi: "Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?"
"Vừa rồi ta đã nói với Hoắc Kiêu, hôm nay không đi." Chử Yến bình tĩnh nói.
Phù Vân sửng sốt: "Ngươi cũng không đi?"
"Còn ai không đi?" Chử Yến hỏi lại.
"Điện hạ, vừa rồi người nói không muốn đi ra ngoài," Phù Vân cau mày, "Các ngươi bị làm sao vậy?"
"Ta không biết tại sao điện hạ không muốn đi, ta không muốn đi bởi vì mấy ngay nay đi ra ngoài quá nhiều rồi," Chử Yến nói xong dừng một chút, "Hơn nữa mấy ngày nay cũng chưa luyện tập cùng phò mã, chân tay có chút ngứa ngáy."
"...!Nghe ngươi nói như vậy, ta mới ra chuyện Mục ca ca phân phó, ta còn chưa làm," Phù Vân buông một tiếng thở dài, "Bỏ đi, ta không đi nữa, ngươi đi tìm phò mã đi, ta đi nói với Hoắc Kiêu một tiếng."
Đã chơi được vài ngày, thực sự cũng đã thấm mệt, vẫn ở lại trạm dịch nghỉ ngơi là thoải mái nhất.
Nghĩ vậy, Phù Vân chạy ra ngoài tìm Hoắc Kiêu.
Đám Hoắc Kiêu sớm đã chờ ở bên ngoài trạm dịch cách đó một trăm mét, vừa nhìn thấy hắn ngay lập tức tiến tới chào đón nhưng khi nhận ra phía sau không có ai, nụ cười trên mặt Hoắc Kiêu hơi nhạt đi: "Phù Vân, Thính Thính đâu?"
"Hôm nay điện hạ không đi," Phù Vân có chút xấu hổ, "Điện hạ không đi, ta cũng không định đi nữa, các ngươi đi chơi đi."
Hoắc Kiêu trầm mặc một lát: "Mấy ngày trước không phải vẫn còn rất vui vẻ sao, hôm nay sao nàng ấy lại không chịu đi?"
"Không biết, điện hạ có vẻ không hứng thú lắm, có lẽ là mệt rồi." Phù Vân đáp.
Trong mắt Hoắc Kiêu hiện lên một tia trào phúng: "Không hứng thú? Không phải là thấy nàng ấy cùng ta đi ra ngoài, phò mã không vui nên đã tranh cãi với nàng ấy đấy chứ?"
Phù Vân dừng một chút lại: "Điện hạ không nói bọn họ cãi nhau."
"Chuyện vợ chồng sao hai người họ có thể nói cho ngươi biết," Hoắc Kiêu có vẻ rất chắc chắn, "Mấy ngày nay Thính Thính vẫn luôn đi cùng ta, phò mã ghen tuông tới tìm Thính Thính tranh cãi, Thính Thính vì muốn giữ cho gia đình êm ấm nên không ra ngoài chơi nữa, nếu không với tính cách của nàng ấy, tại sao đột nhiên lại không muốn đi ra ngoài chơi?"
Khi nghe những lời này, Phù Vân đột nhiên cảm thấy không thoải mái, trong tiềm thức muốn bảo vệ Thân Đồ Xuyên: "Phò mã sẽ không thúc ép điện hạ, nhất định là điện hạ không muốn ra ngoài chơi."
Hoắc Kiêu cảm nhận được vẻ không hài lòng của hắn, trầm mặc một hồi, cười nói: "Ta cũng chỉ đoán bừa thôi, ngươi không cần phải để trong lòng."
"Không đâu, ta chỉ không muốn người hiểu lầm phò mã mà thôi." Sắc mặt Phù Vân cũng dịu đi, nói vài câu với Hoắc Kiêu liền quay về trạm dịch, hắn vừa mới rời đi, sắc mặt Hoắc Kiêu đã sa sầm.
"Hoắc thiếu gia, chúng ta vẫn đi săn chứ?" Một người bạn cũ đi cùng y bèn lên tiếng hỏi.
Hoắc Kiêu sốt ruột cau mày: "Các ngươi đi đi, ta không đi!" Nói xong quay người lên ngựa, vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
Sau khi nói không đi, Quý Thính liền chạy tới hậu viện tìm Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên đang ngồi viết chữ trên bàn đá ở trong viện, Thân Đồ Sơn đang đứng bên cạnh chỉ bảo, còn Thân Đồ phu nhân đang cúi đầu may vá, một nhà ba người tạo nên một bức tranh vô cùng hài hòa yên bình.
Quý Thính trầm trồ một lúc, mỉm cười chạy đến chỗ Thân Đồ phu nhân: "Nương!"
Sự xuất hiện của nàng khiến cả gia đình ba người sững sờ trong giây lát, Thân Đồ phu nhân lên tiếng đáp lại, sau đó liền hỏi: "Hôm nay ngươi không ra ngoài chơi sao?"
"Đúng là ta muốn ra ngoài chơi," Quý Thính nói xong, trộm đánh giá vẻ mặt của Thân Đồ Xuyên, sau khi thấy hắn không có vẻ gì là không vui, ngược lại trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu, "Nhưng ta cũng đã suy nghĩ, vẫn nên ở nhà mới mọi người thì hơn."
"Không phải là chơi chán rồi, nên mới nhớ tới chúng ta đấy chứ?" Thân Đồ Sơn hừ lạnh một tiếng, cảm thấy nhi tử của ông đã phải chịu oan ức với bất công, nhưng sau khi bị Thân Đồ phu nhân nhìn một cái tỏ ý cảnh cáo, nhất thời không dám lên tiếng nữa.
Thấy Thân Đồ phu nhân bênh vực mình, Quý Thính ngay lập nắm lấy cánh tay bà làm nũng: "Lúc ra ngoài chơi ta vẫn luôn nghĩ đến nương, ai bảo nương đối với ta tốt như vậy."
"Thính nhi có tâm, nào ngươi đến đây, để ta đo một chút." Thân Đồ phu nhân nói, kéo tay nàng, lấy thước cẩn thận đo.
Quý Thính ngẩn người mất một lúc mới hoàn hồn lại: "Nương muốn may y phục cho ta sao?"
"Đúng vậy, dù sao cũng không có việc gì làm, đúng lúc có thể may cho ngươi vài bộ y phục mùa hè." Thân Đồ phu nhân bình tĩnh nói.
Quý Thính vội vàng từ chối: "Sao có thể như thế được, cơ thể người vừa mới khá lên thôi, người nhất định không được để mình bị mệt."
"Chỉ là may y phục mà thôi, có chỗ nào phải mệt chứ," Thân Đồ phu nhân cau mày, "Ngươi không cần khách khí như vậy."
"...!Ta không có khách khí, ta chỉ lo lắng cho thân thể của mẫu thân mà thôi." Quý Thính dở khóc dở cười.
Thân Đồ Sơn hừ lạnh: "Phu nhân, nàng cũng đừng quá bận tâm, dù sao người ta cũng là trưởng công chúa điện hạ, xiêm y đều làm từ vàng từ bạch, sao có thể để ý tới xiêm y bình thường của nàng được."
Quý Thính không nói gì liếc nhìn ông ấy một cái, vừa định tiếp tục từ chối, Thân Đồ Xuyên không nhanh không chậm nói: "Nếu đó là tâm ý của mẫu thân, nàng cũng không nên từ chối."
Thân Đồ Xuyên đã nói như vậy, Quý Thính cũng nhanh chóng đồng ý, ngoan ngoãn cảm ơn Thân Đồ phu nhân: "Cảm ơn nương."
"Không cần khách khí." Thân Đồ phu nhân nghiêm nghị đáp lại, sau đó khóe môi bà hơi nhếch lên.
Quý Thính không nhịn được mà cười theo.
Nàng ở phía sau viện đến trưa, sau khi dùng cơm xong mới cùng Thân Dồ Xuyên quay về phòng, vừa mới bước vào cửa liền chạy tới chỗ giường nằm sấp xuống.
"Mệt quá, sao ngày nào ta cũng thấy mệt như vậy." Quý Thính thở dài một tiếng.
Thân Đồ Xuyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa thắt lưng: "Mấy ngày nay nàng thường xuyên đi ra ngoài như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi."
Quý Thính dừng lại, trầm ngâm quay đầu nhìn hắn: "Gần đây ta thường xuyên đi ra ngoài, không quan tâm đến chàng, chàng có tức giận không?"
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: "Ngươi cũng có bằng hữu riêng, muốn nhân cơ hội này tụ tập nhiều một chút cũng là chuyện bình thường, tại sao ta phải tức giận?"
Quý Thính: "...!Cũng không ghen?"
"Nàng cũng không có ý nạp bọn họ làm thị phu, tại sao ta phải ghen?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.
Quý Thính trầm mặc một lát, mới lên tiếng: "Lúc trước ngay cả với Phù Tinh, Phù Nguyệt chàng cũng ghen."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Hiện tại ta đã thay đổi rồi."
"...!Tại sao chàng lại muốn thay đổi?" Quý Thính nhìn vào mắt hắn.
Thân Đồ Xuyên cúp mắt xuống cùng nhìn vào mắt nàng: "Ta chỉ cảm thấy nên để cho nàng một ít không gian riêng tư cũng không có gì sai."
Quý Thính nghe vậy trầm mặc một hồi lâu, trở mình một cái, bởi vì vùi mặt vào trên gối, ngay cả giọng nói cũng trở nên muộn phiền: "Ta có chút buồn ngủ."
"Ngủ một lát đi, ta quạt cho ngươi." Thân Đồ Xuyên dịu dàng nói.
Quý Thính không đáp mà chỉ nằm bất động trên gối, Thân Đồ Xuyên chạm vào người nàng một cái, chợt phát hiện vai nàng hơi run lên, một lát sau hắn xoa bả vai nàng: "Làm sao vậy?"
Quý Thính không nói lời nào nhưng bả vai càng ngày càng run lên.
Thân Đồ Xuyên cau mày lật người nàng lại, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đỏ bừng của nàng.
Toàn thân hắn cứng đờ, ngay cả giọng nói cũng trở nên căng thẳng: "Tại sao nàng lại khóc?"
"Cõ lẽ chàng không thích ta nữa?" Quý Thính rưng rưng nói.
Vốn dĩ muốn chất vấn nhưng giọng lại quá nặng, ngoạt trừ dáng vẻ ấm ức bên ngoài, cũng không biểu đạt được cảm xúc nào khác.
Thân Đồ Xuyên khó hiểu đỡ nàng ngồi dậy, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, kiên nhẫn hỏi: "Tại sao nàng lại nghĩ như vậy?"
"Chàng, gần đây chàng không quan tâm đến ta, ta không dẫn chàng ra ngoài chơi cũng không tức giận, bây giờ còn không thèm ghen, nhất định là chàng không còn thích ta nữa." Khi Quý Thính nhắc đến chuyện này với Phù Vân, nàng chỉ cảm thấy có chút buồn, nhưng đến khi thật sự chất vấn đương sự, nàng đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, một lúc sau đột nhiên bật cười thành tiếng.
Quý Thính cảm thấy giống như bị phản bội, nhìn hắn đầy hoài nghi: "...!Chàng quả nhiên không thích ta, thấy ta khóc chàng còn cười được?"
"Được rồi, để nàng phải chịu ấm ức," Thân Đồ Xuyên không chút lưu tình mà búng trán nàng, để lại một vết đỏ giữa trán, sau đó lại đau lòng xoa cho nàng: "Nàng suốt ngày chạy theo người khác, chẳng lẽ ta không cảm thấy ấm ức?"
"Nhưng chàng không ấm ức!" Quý Thính không vui.
Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn nàng một cái: "Làm sao nàng biết ta không cảm thấy ấm ức?"
"Nếu như ấm ức, chàng nhất định sẽ muốn giữ ta lại, hoặc muốn đi theo ta, nhưng hiện tại cái gì chàng cũng không làm, còn có thể bình tĩnh ở phía sau viện luyện chữ với phụ thân, rõ ràng là chàng không cần ta!" Quý Thính khịt mũi, cũng không còn một chút khí thế của trưởng công chúa mà nói, dáng vẻ của nàng lúc này thật sự rất giống một đứa nhóc ba tuổi.
Thân Đồ Xuyên dở khóc dở cười ôm nàng vào trong lòng: "Thật sự ta rất muốn làm những chuyện mà nàng nói, nhưng lúc trước mẫu thân đã nói cho ta biết, nếu như lúc nào ta cũng dính lấy nàng như vậy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ cảm thấy chán."
Hắn nói xong dừng lại một chút, "Ta cũng không muốn nàng cảm thấy chán ghét ta, cho nên mấy ngày nay, ta vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn."
Quý Thính nghe xong muốn vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhìn vào ánh mắt lên án của Thân Đồ Xuyên: "Vậy chàng có cảm thấy ta sẽ chán ghét chàng không?"
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu: "Ta không biết."
Quý Thính mở to mắt định giết hắn thì nghe thấy hắn chậm rãi nói: "Nếu như ta vẫn còn là trọng thần triều đình như trước, chẳng sợ đến một ngày nào đó nàng cảm thấy ta chán ghét, ta cũng sẽ có đủ lợi thế để ép nàng phải ở lại với ta, nhưng hiện tại ta chẳng có gì cả, không có lợi thế, không có gia thế, nếu như sau này tình cảm của nàng đối với ta cũng sẽ phai nhạt, ta thật sự không biết nên làm như thế nào bây giờ."
Quý Thính trầm mặc hồi lâu, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút mất mát: "Nếu như ta có thể sinh một đứa nhỏ thì tốt rồi, sinh cho ta và chàng một đứa nhỏ nối dòng, như vậy chàng cũng không cần phải lo được lo mất nữa."
"....!Sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?" Thân Đồ Xuyên cười nói.
Quý Thính không cười mà chỉ vòng tay qua cổ hắn, nghiêm túc nói: "Hay là ta đem Hổ Phù giao cho nàng, nếu như sau này ta thay lòng đổi dạ, chàng đem mười vạn đại quân san bằng phủ trưởng công chúa của ta."
".
Có phải ta nên nói cảm ơn?" Nỗi buồn trong lòng của Thân Đồ Xuyên bị những lời này của nàng làm cho tan biến.
Quý Thính bất mãn: "Ta nói thật đấy, nếu thật sự không được, về sau ta sẽ sửa đổi luật phò mã không được tham chính, cho chàng một chức vị, nhưng mà nếu chỉ cần một ngày hai ta vẫn là vợ chồng, Hoàng Thượng càng không thể hoàn toàn tín nhiệm chàng, nếu chàng vẫn muốn quay lại với vị trí như trước kia, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, nếu không...!"
"Nếu như nàng dám nói hòa ly, ta sẽ giết nàng." Thân Đồ Xuyên híp mắt nói.
Lời đã đến bên miệng Quý Thính đành phải nuốt xuống, trừng mắt nhìn hắn lẩm bẩm nói: "Lòng người dễ thay đổi, sau này có khi nào chàng muốn bỏ ta trước không?"
"Chẳng phải thử sẽ biết sao."
Quý Thính dừng lại một chút, vừa muốn hỏi thử xem thế nào, liền trực tiếp bị đẩy lên giường, tay nàng liền chống lên người hắn, cầu xin tha thứ: "Không được, thắt lưng đau."
"Dù sao thì cũng đã chua rồi, nói không chừng lấy độc trị lại có hiệu quả, nghe lời." Thân Đồ Xuyên nói xong, kê một cái gối dưới eo nàng.
Quý Thính: "..." Những lời Thính Thính nói dễ hiểu đúng không?
Cuối cùng cánh tay vẫn không có sức chống lại, tuy rằng không có chết ở trên giường nhưng cũng mất nửa cái mạng.
Sau đó, Quý Thính đẫm mồ hôi dựa vào trong lòng Thân Đồ Xuyên, đến khi lên tiếng giọng mũi ngày càng đặc: "Sớm biết chàng hung dữ với ta như vậy, ta đã đi ra ngoài chơi rồi."
Thân Đồ Xuyên dừng lại, cũng không phản bác lại lời của nàng.
Quý Thính im lặng một lúc, nhướng mày nhìn hắn: "Chàng còn muốn thực hiện bốn chữ hiền lương thục đức kia nữa không?"
Thân Đồ Xuyên: "..."
"Đừng giả vờ, thật sự rất giả, có phải chàng có thể làm mạnh hơn nữa, vừa rồi thiếu chút nữa bức chết ta," Quý Thính liếc hắn một cái, trầm mặc một lúc mới nhỏ giọng nói, "Hơn nữa, ta cũng không thích chàng mạnh bạo với ta như vậy."
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: "Không thích?"
"Đúng vậy, ta không thích chút nào.
Sau này chàng không được phép đối với ta như vậy nữa," Quý Thính ngạo nghễ nhìn hắn, "Nương nói rất có đạo lý, bình thường chàng cũng không chấp nhận được lúc nào cũng muốn theo sát ta, mà ta là người bình thường sao? Ta là công chúa duy nhất từ khi lập quốc đến nay, từ khi sinh ra ta đã không giống với những người bình thường khác, chàng dựa vào cái gì mà đối đãi với ta như người bình thường?"
"Nhưng..."
"Không cần nhưng, nhưng dân gian có câu, nồi nào úp vung nấy.
Thế mới là chuyện của hai chúng ta, ta thích chàng ghen, cũng thích bị chàng ghen, trời sinh một đôi, chàng còn phải giả vờ làm gì?" Quý Thính nói xong liền nheo mắt lại, "Hơn nữa, chàng không được phép tỏ ra đáng thương với ta, bây giờ chàng đúng là không quyền không thế, không tiền bạc, nếu ta thật sự thay lòng, chàng dám nói không trị được ta?"
Nói xong liền dừng lại một lát, sát lại gần bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Kiếp trước, đến thi thể chàng còn dám cướp, hoàng đế cũng bị chàng giết, có chuyện gì mà chàng không dám làm?"
Vẻ mặt Thần Tứ Xuyên khẽ nhúc nhích, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Điện hạ, nàng đừng nói ta giống như ác quỷ như vậy nữa."
"Chẳng lẽ chàng cảm thấy không đúng?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống, hôn lên môi nàng: "Nàng nói đúng, đời này của nàng nhất định là của ta."
"Vậy sau này chàng còn giả nhân đức không?" Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút: "Lấy lùi làm tiến vẫn còn dùng được."
Quý Thính: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Thân Đồ Xuyên nhịn không được khẽ cười một tiếng: "Không dám, ta sẽ không giả bộ nữa."
Lúc này Quý Thính mới hài lòng, ôm lấy thắt lưng hắn lầm bầm nói một câu: "Đừng mãi lo những chuyện không đâu, con người và trái tim của ta đều là của chàng, trốn cũng không thoát."
Thân Đồ Xuyên nhếch môi, ôm nàng thật lâu, mãi tới khi dùng bữa tối hai người mới rời giường.
Quý Thính vẫn muốn nằm trên giường, chớp mắt một cái phía trước đột nhiên tối sầm lại, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.
"Làm sao vậy?" Thân Đồ Xuyên cau mày ôm eo nàng.
Quý Thính cau mày: "Có vẻ đói rồi."
"Đi thôi, đi ăn tối." Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng.
Quý Thính mỉm cười gật đầu, có chút nghi hoặc nhìn hắn chải tóc.
Hai người nắm tay nhau đi tới nhà ăn, phụ mẫu và Phù Vân đã đợi sẵn ở đó, lúc này Thân Đồ Sơn đang thử Phù Vân, Phù Vân thấy hai người họ giống như thấy cứu tinh liền vội vàng chạy tới đón: "Điện hạ, phò mã, hai người tới rồi, mau ngồi xuống dùng bữa."
"Tiểu tử thối, ngươi chạy cái gì, lão phu có thể ăn thịt được ngươi sao?" Thân Đồ Sơn nhìn ra được đối phương có ý trốn tránh, trong lòng lập tức bất mãn.
Phù Vân cười khan: "Lão tiên sinh hiểu lầm rồi.
Ta, ta thấy điện hạ cùng phò mã tới, trong lòng có chút vui mừng mà thôi." Sau đó, y quay sang Quý Thính cầu cứu.
Quý Thính có chút buồn cười liếc y một cái: "Phụ thân là người có học vấn uyên thâm nhất, người cùng hắn lãnh giáo lâu như vậy, không mệt sao."
"...!Ồ." Phù Vân thấy nàng cũng không giúp được mình, đành phải rẫu rĩ đáp ứng.
Chử Yến vẫn luôn im lặng nhìn Thân Đồ Xuyên, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: "Buổi chiều hôm nay ta định tìm người luận bàn một chút."
"Đúng vậy, ta cũng muốn tới tìm người, nhưng người vẫn luôn ở trong phòng, ta cũng không dám làm phiền." Phù Vân cũng vội vàng nói.
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: "Ta cùng điện hạ luyện chữ."
"Sao đột nhiên điện hạ lại muốn luyện chữ?" Phù Vân khó hiểu nhìn Quý Thính.
Quý Thính ho khan một tiếng: "Chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi...!Mau ăn cơm đi."
Phù Vân còn nhiều chuyện, thấy nàng nói muốn ăn cơm, đành phải đem những lời này nuốt xuống, sau khi cả nhà động đũa thì Quý Thính gắp một miếng thịt kho tàu vừa đưa đến miệng liền cảm thấy buồn nôn.
Vì không muốn ảnh hưởng những người khác dùng bữa, nàng liền gắp nó cho Thân Đồ Xuyên, nàng múc một bát canh trứng để kìm chế cơn buồn nôn.
Thân Đồ Xuyên cau mày nhìn nàng: "Ta thấy sắc mặt cũng nàng không tốt, phải ăn nhiều thịt để bồi bổ."
"Mỡ quá, ta muốn dùng canh." Quý Thính buồn rầu xoa xoa bụng, "Nhưng ta rất đói, sợ ăn canh không no được."
"Vậy nàng nhúng thịt vào nước rồi mới ăn, như vậy sẽ nhạt hơn." Thân Đồ Xuyên gắp một miếng thịt nạc nhúng vào trong nước, rồi mới gắp vào chén của nàng.
Quý Thính miễn cưỡng cắn một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không thệ lắm, vì vậy nàng liền gắp thêm một miếng khác.
Mọi người trong bàn nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng cảm giác thèm ăn đều thở ra một hơi.
Thân Đồ Sơn lấy làm lạ hỏi: "Ta nhớ ngươi trước đây rất thích ăn thịt, sao bây giờ đột nhiên đổi khẩu vị?"
"Ta không biết nữa, có thể là sau khi bị nhiễm bệnh, khẩu bị cũng thay đổi theo." Quý Thính thở dài một tiếng vô cùng nhớ cảm giác của thể ăn uống thể ăn uống thỏa thích trước đây của mình.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng một cái: "Chính xác mà nói, sau khi bệnh dịch được chữa khỏi rất lâu rồi mới từ từ thay đổi khẩu vị."
"SCũng gần như vậy, đại phu cũng đã nói sẽ để lại di chứng, nghỉ ngơi một lát sẽ khác hơn." Quý Thính nói xong, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên muốn gắp cá cho mình, vội vàng ngăn lại, "Đừng gắp cho ta, ta cảm thấy nó có mùi rất kinh."
Thân Đồ Xuyên dừng lại, đem cá bỏ vào bát của mình, sau đó hỏi một câu: "Lúc trước cũng không cảm thấy kinh, hôm nay làm sao vậy?"
Nghe vậy vẻ mặt Thân Đồ phu nhân khẽ thay đổi, có chút đăm chiêu nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính buông một tiếng thở dài: "Có lẽ là quá đói, bây giờ đã khá hơn rồi."
"Vẫn nên gọi đại phu tới xem." Thân Đồ phu nhân nói.
Quý Thính ngoan ngoãn gật đầu, cả nhà tiếp tục dùng bữa.
Quý Thính cảm thấy có chút không được thoải mái, sau khi ăn xong liền quay về phòng nghỉ ngơi, vừa nằm xuống liền nghe gã sai vặt báo lại, nói Hoắc Kiêu đến.
"Chàng thay ta đi gặp hắn đi, ta không muốn đi." Quý Thính nói với Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên cầu còn không được, giúp nàng đắp chăn rồi mới đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hoắc Kiêu đang đứng dưới đèn lồng cầm trên tay vài bông hoa sen.
A.
"Hoắc thiếu gia." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói.
Hoắc Kiêu dừng lại, sau khi nhìn thấy hắn ánh mắt lập tức lạnh đi: "Điện hạ đâu?"
"Điện hạ không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một lát, muốn ta tới gặp ngươi." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt bình tĩnh.
Mắt Hoắc Kiêu hơi nheo lại: "Là nàng ấy muốn ngươi tới, hay ngươi cố tình tới?"
"Rất quan trọng?" Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
Hoắc Kiêu cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là quan trọng, nếu không làm sao ta biết được, có phải phò mã đang sợ hay không?"
"Ta sợ?" Thân Đồ Xuyên dường như nghe thấy một câu chuyện cười, khóe môi hiếm khi nhếch lên, "Nếu nàng chủ động muốn ta đến, chứng tỏ căn bản nàng không muốn tới gặp ngươi, nếu là ta, ta cũng sẽ không đến, chứng tỏ điện hạ đã thỏa hiệp, bất luận là đáp án nào, thì người nên sợ là ngươi chứ không phải ta."
Hiếm khi hắn mới nói ra một câu dài như vậy, cố tình dùng lời lẽ đau lòng như vậy, Hoắc Kiêu nghe xong sắc mặt trông vô cùng khó coi.
"Hoắc thiếu gia, vuốt mặt phải nể mũi." Thân Đồ Xuyên chậm rãi bổ sung một dao, nói xong xoay người quay về, cũng không muốn nhìn y thêm một phút nào nữa.
Hoắc Kiêu đứng đó hồi lâu, ném mạnh mấy bông hoa trên tay xuống dưới đất, hồi lâu mới xoay người rời đi vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, khi đi ngang qua sân, chợt nghe thấy cuộc nói chuyện của vợ chồng Thân Đồ Sơn.
"Phản ứng của Thính nhi giống với khi ta mang thai Xuyên nhi, chắc chắn là có thai rồi." Thân Đồ phu nhân chậm rãi nói.
Thân Đồ Sơn vui mừng: "Thật sao? Không ngờ chúng ta lại có cháu sớm như vậy!"
"Chàng gấp cái gì, bây giờ vẫn chưa xác định được." Thân Đồ phu nhân mắng ông, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vui vẻ.
Hoắc Kiêu cười lạnh một tiếng, rồi lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Quý Thính bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, liền bất mãn lẩm bẩm một câu: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
"Để ta đi xem." Thân Đồ Xuyên cũng bị đánh thức, an ủi nàng xong liền khoác áo đi ra ngoài.
Sau khi hắn đi ra ngoài, Quý Thính cũng thức dậy, muốn theo ra ngoài, vừa mở cửa đã nhìn thấy năm sáu đứa trẻ, đang chạy nhảy xung quanh phụ mẫu, hai người lúc quay sang bên này lúc quay sang bên kia, vui đến nỗi không khép miệng lại được.
Quý Thính hơi khó chịu trước khung cảnh gia đình hòa thuận trước mặt này, mãi cho đến khi Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng, Quý Thính mới hoàn hồn lại.
"...!Ở đâu nhiều trẻ con như vậy?" Nàng kìm nén cảm xúc, cười hỏi.
Khi hai vợ chồng Thân Đồ Sơn nhìn thấy họ, liền đi tới, hiếm khi Thân Đồ Sơn hiền lành nói: "Đều là mấy đứa nhỏ ở trong trạm dịch, hôm nay mới gặp, có phải làm phiền các ngươi rồi không?"
"Không có." Quý Thính cười.
"Thân thể đã khá hơn chưa?" Thân Đồ phu nhân lo lắng.
Quý Thính gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."
"Tốt hơn cũng phải tìm đại phụ kiểm tra một chút, đây là đứa nhỏ đầu tiên của nhà họ Thân Đồ, không thể qua loa được." Thân Đồ Sơn vội vàng khuyên nhủ.
Quý Thính sững sờ: "Đứa nhỏ nào?"
"Nha đầu ngốc, đến mình mang thai cũng không biết?" Thân Đồ Sơn cười.
Quý Thính đột nhiên sững người..