Trong tẩm điện, ánh nến le lói.
Quý Văn nhìn chằm chằm bát canh thuốc trên mặt đất, hồi lâu sau mới nở nụ cười: "...Trẫm chuyên sủng nàng nhiều năm như vậy, không ngờ lại sủng ra một kẻ thù."
"Thần thiếp, xin đa tạ Hoàng Thượng đã sủng ái bao năm qua." Trương quý phi vẻ mặt không thay đổi.
Quý Văn vươn tay cầm lấy chén thuốc, châm chọc nhìn về phía nàng: "Đó là cách nàng tạ ơn ta?"
Trương quý phi không nói gì.
Một lúc lâu sau, Quý Văn mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ chế giễu trên mặt trở thành hư không, chỉ thờ ơ nói: "Nàng đã làm cho trẫm quá thất vọng rồi, lúc trước trẫm vẫn luôn cảm thầy, mặc dù cả triều Lẫm không hướng về trẫm, ít nhất còn có nàng, quý phi của trẫm, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đứng về phía trẫm."
Sắc mặt Trương quý phi khẽ thay đổi, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Thần thiếp quả thật trước kia luôn hướng về Hoàng Thượng, nhưng trưởng công chúa điện hạ đối với thần thiếp có ơn cứu mạng, thần thiếp cũng tình nguyện lấy tính mạng để báo đáp, quả thật đoạn thời gian vừa mới vào vương phủ kia, thần thiếp luôn hướng về phía Hoàng Thượng, nếu trong hai người thần thiếp phải chọn một người, tất nhiên thần thiếp không chút do dự chọn Hoàng Thượng."
"Ồ? Vậy thì từ khi nào mà nàng lại thay đổi, không còn đặt trẫm lên trước nữa?" Quý Văn nhìn nàng chằm chằm.
Trương quý phi bình tĩnh nhìn y: "Thần thiếp cũng không rõ, có lẽ là từ khi Hoàng Thượng hứa hẹn với thần thiếp không hề nạp thiếp nhưng chớp mắt lại nạp thêm hai thiếp.
Cũng có thể là khi thần thiếp bị đám phi tần đó gây khó dễ, khi đó Hoàng Thượng bảo thần thiếp phải nhẫn nhịn, hoặc khi trong cung có thích khách, Hoàng Thượng chạy trốn bỏ mặc thần thiếp..."
Giọng của Trương quý phi đột nhiên nghẹn lại, một lúc sau mới cụp mắt xuống khẽ cười một tiếng: "Có quá nhiều chuyện như vậy, từng chuyện từng chuyện, thần thiếp không muốn nhắc lại."
"Cho nên ngươi mới oán hận trẫm, mặc dù trẫm đã cho ngươi vị trí quý phi, cho người nhà ngươi vinh sủng, ngươi vẫn oán hận trẫm." Quý Văn hô hấp có chút dồn dập.
Khóe môi Trương phi nhếch lên một đường vòng cung khó hiểu: "Hoàng Thượng cho thần thiếp ngôi vị quý phi, chẳng lẽ bởi vì sủng ái thần thiếp?"
Quý Văn nghiệm mặt lạnh lùng nói: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Sau khi thần thiếp được phong quý phi vẫn luôn nghĩ, mặc dù Hoàng Thượng sủng thần thiếp nhưng không hề yêu thần thiếp, tại sao chấp nhận bị triều thần phản đối, cũng muốn phong vị quý phi cho thần thiếp?" Trương quý phi mỉm cười, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ bi thương.
"Sau này thần thiếp suy nghĩ cẩn thẩn, bởi vì sự vụ trong hậu cung cần có người đứng ra quản lý, mà căn cơ của Hoàng Thượng vẫn còn chưa ổn, nếu giao quyền hành hậu cung cho phi tần có nhà mẹ đẻ lớn mạng, sợ ngày sau nhất định sẽ xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể chọn một người có thân thế tốt không tốt nhưng lại là người có năng lực."
Nàng lặng lẽ nhìn Quý Văn: "Quyết định của Hoàng Thượng thật sáng suốt, nhưng lúc đưa ra quyết định này có bao giờ nghĩ tới, thần thiếp tạm giữ Phượng Ấn giống như một đứa trẻ cầm theo bảo vật rêu rao chạy khắp nơi, bao nhiêu người muốn dồn thần thiếp vào chỗ chết, thần thiếp ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, nếu không phải được ông trời chiếu cố, nói không chừng sớm đã xuống dưới suối vàng."
"...!Trẫm che chở ngươi, ai dám động vào ngươi?" Giọng Quý Văn hơi khàn.
Trương quý phi khẽ cười một tiếng: "Hoàng Thượng có biết sau khi thần thiếp trở thành quý phi, đã bị người ta hãm hại bao nhiêu lần hay không? Còn bị hạ độc, bị ám sát, bị người ta uy hiếp, tất cả những việc này Hoàng Thượng có biết không?"
Quý Văn há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Hoàng Thượng cái gì cũng không biết Hoàng Thượng chỉ biết hậu cung được thần thiếp quản lý ổn thỏa, chỉ biết thần thiếp ngoan ngoãn nghe lời, đủ được Hoàng Thượng yêu thích, những chuyện khác cũng không còn quan trọng, chính là số mệnh của thần thiếp." Khi Trương quý phi nói ra những lời này, giống như đang nói chuyện của người khác, giọng nói không có bất cứ run rẩy nào.
Quý Văn dường như bị kéo tấm màn che lên, nhất thời có chút khó chịu: "Ngươi nói bậy! Chẳng qua hiện giờ chỉ đang tìm lấy một cái cớ, cho nên mới phủ nhận toàn bộ những gì trẫm đối xử tốt với ngươi, trẫm hỏi ngươi, nếu không phải trẫm thích ngươi, vì sao hôm nay lại chọn ngươi trở thành mẫu hậu của thái tử?"
Trương quý phi không nghĩ tới y còn có thể nhắc tới việc hôm nay, cảm giác nhục nhã này khiến nàng có thêm dũng khí, nàng phải hao phí tâm lực rất lớn mới khắc chế lại được.
Quý Văn thấy nàng không nói, tưởng nàng biết mình đuối lý, cười lạnh một tiếng nói: "Lúc trước trẫm nên sớm biết ngươi cùng Quý Thính đã liên thủ, còn tưởng rằng các ngươi thủy hỏa bất dung, trẫm tự biết mình sống không được bao lâu, sợ sau khi mình xảy ra chuyện nàng sẽ lấy mạng của ngươi, mới nghĩ đến một chuyện, có thể bảo vệ ngôi vị hoàng đế của trẫm, thứ hai chờ sau khi trẫm đi rồi, còn có thể đảm bảo cho ngươi trăm năm bình an..."
"Hoàng Thượng thật sự nghĩ như vậy sao?" Trương quý phi ngắt lời y, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Nếu chuyện này thật sự xảy ra, e rằng sau khi thần thiếp mang thai, phụ thân cửa đứa nhỏ sẽ lập tức bị xử tử, sợ rằng sau khi thần thiếp sinh xong, cũng sẽ bị Hoàng Thượng giết? Mặc dù đều không phải thần thiếp tình nguyện, nhưng thần thiếp cũng đã thất thần, liệu Hoàng Thượng còn có thể đối với thần thiếp sủng ái như trước?"
Trong giọng nói của nàng lộ ra nghiêm khắc, là điều mà Quý Văn từng gặp qua trước đây.
Quý Văn kinh ngạc nhìn nàng, cuối cùng khàn giọng hỏi: "Cho nên ngươi đã sớm hận trẫm, đúng không?"
"Thần thiếp chưa bao giờ hận Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cũng chẳng làm gì sai, chẳng qua là không đủ thích thần thiếp mà thôi, kể từ khi phụ mẫu qua đời, trên đời này vốn dĩ đã không có người thích thần thiếp, thần thiếp cũng đã sớm quen, đương nhiên cũng sẽ không vi vậy mà hận Hoàng Thượng." Trương quý phi mỉm cười, vẫn đẹp như hoa mẫu đơn.
Quý Văn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, trong cơn mê, y như trở lại lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
"Thần thiếp không những không hận Hoàng Thượng, ngược lại còn rất cảm kích ngài.
Nếu không có năm đó khi tuyển thị thiếp Hoàng Thượng chọn thần thiếp, có lẽ thần thiếp sẽ bị ca tẩu bán đi, là Hoàng Thượng cứu thần thiếp ra khỏi đống lửa, cho thần thiếp một thân phận cao quý," Trương quý phi nước mắt lưng tròng," Thần thiếp không hận Hoàng Thượng, chỉ là không muốn đi cùng Hoàng Thượng mà thôi.
"
Nàng nói xong liền đẩy chén thuốc trên mặt đất đến trước mặt y.
Quý Văn cụp mắt xuống nhìn chén thuốc, một lúc lâu sau y mới cầm lên uống một hơi cạn sạch: "Ta muốn gặp Quý Thính."
Trương quý phi cúi đầu: "Ta không biết nàng có muốn gặp ngươi hay không."
"Nàng sẽ gặp ta, ngươi đi gọi nàng đi." Sau khi Quý Văn uống thuốc xong, đột nhiên bình tĩnh.
Trương quý phi mím môi, rốt cuộc cũng thuận theo đứng dậy đi ra ngoài, Quý Văn lặng lẽ nhìn bóng lưng của nàng, nghĩ đến những gì mọi người nói về nàng...
Kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì.
Mỗi lần nghe thấy, y cũng đều không để ý, bởi vì chỉ có chính y biết, nàng ở trước mặt y có bao nhiêu ngoan ngoãn nghe lời.
Cả đời này của y, chỉ mong có thể thiên vị một cách đơn giả như vậy, chỉ khi ở bên cạnh nàng, y mới cảm nhận được thứ tình yêu này.
Mà sau này, e rằng không còn nữa.
"Yên nhi." Y đột nhiên gọi nàng lại.
Trương quý phi đột ngột dừng lại.
"Ta là một kẻ cặn bã, không xứng được nàng đối xử tốt, chờ sau khi ta chết, ngươi nhất định phải sống thật tốt." Y nói, khóe miệng chảy ra một dòng máu ấm.
Trương quý phi cũng không quay đầu lại, nàng nhẹ giọng đáp rồi rời đi.
Ngay sau khi bóng dáng của nàng vừa biến mất, Quý Văn phun ra một vũng máu lớn đen đặc, nằm trên mặt đất cố gắng kéo dài hơi tàn.
Khi Quý Thính bước vào, liền thấy y nằm trên vũng máu, trông như một con chó nhà có tang.
Nàng yên lặng một lúc rồi điềm nhiên đi tới trước mặt y: "Ta đến rồi."
Quý Văn nghe thấy giọng nói của nàng khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái rồi mỉm cười: "Cuối cùng thì ngươi vẫn thắng."
Quý Thính lặng lẽ nhìn y, một câu cũng không nói.
"Tại sao, vì cái gì mà có lời tiên đoán hoàng thất đến đời thứ tư không có nữ tử sẽ lụi tàn, vì sao ngươi lại cố tình sinh ra, vì sao sau khi sinh ngươi ra, phụ hoàng còn muốn sinh ta ra," Máu từ khóe miệng Quý Văn không ngừng trào ra, giọng nói cũng trở nên có chút mơ hồ, "Vì sao, vì sao sinh ra ta, lại không thương yêu ta, bất cứ lúc nào cũng thiên vị cho ngươi?"
Móng tay Quý Thính đâm sâu vào lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn y: "Phụ hoàng cũng chưa từng thiên vị cho ta."
Quý Văn khẽ cười một tiếng: "Hắn cho ngươi binh quyền, trở thành một vị quan trong triều.
Cho dù ta trở thành hoàng đế, ta cũng sẽ bị ngươi hạn chế, chẳng lẽ đây không phải là thiên vị sao?"
"Không phải, người không hề thiên vị," Quý Thính quay mặt đi, nhìn vào khoảng trống trên sàn nhà bên cạnh chậm rãi nói, "Người cho ta bình quyền, cho ta trở thành quan trong triều, chẳng qua cũng vì không yên tâm về ngươi, người biết ngươi không thể đảm đương trọng trách làm vua của một nước, lại lo lắng tới chuyện để người bên ngoài phụ tá ngươi, cho nên trước khi đi mới cho ta nhiều như vậy, thứ nhất muốn ta cả đời được tôn trọng, thứ hai là muốn bảo vệ ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế vô ưu vô lo"
Sau khi nói một lúc lâu, nàng lại nhìn Quý Văn, nhìn thấy sự khó tin trong đáy mắt y dừng lại một chút: "Ta biết ngươi không tin ta, nhưng điều ta muốn nói chính là, nếu không phải bất cứ lúc nào cũng muốn dồn ép ta, có lẽ ta sẽ chờ tới khi ngôi vị hoàng đế của ngươi được củng cổ, liền giao nộp lại bình quyền, từ quan đi thăm thú tứ hải."
Quý Văn sững sờ một lúc, rồi kinh ngạc nhìn về nàng.
Quý Thính ngồi xổm xuống đỡ y ngồi dậy, lấy khăn tay ra lau vết máu trên khóe môi, hai mắt Quý Văn đã sớm mờ đi, miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của nàng.
"Ngươi không tin ta sao? Nhưng nghĩ xem, trước khi ngươi ra tay với ta, ta đối với ngươi có một chút tâm tư nào khác không?" Quý Thính nghẹn giọng hỏi.
Quý Văn nắm chặt tay không nói lời nào.
"Quý Văn, không ai có lỗi với ngươi, phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tỷ của ngươi, yêu ngươi coi như sinh mệnh của chính mình, chính là ngươi không chịu buông tha cho chính bản thân mình," Quý Thính giúp y lau máu ở khóe miệng, nhưng dường như máu không bao giờ ngừng lại, vừa mới lau khô lại không ngừng trào ra.
Ngón tay của nàng dần dần run lên, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, "Lúc nhỏ ngươi đi học trong phủ, lại lười biếng không chịu đến sớm, phụ hoàng đã thỉnh cầu Chu lão tướng quân dạy chúng ta binh pháo, ngươi lại cảm thấy nó nhàm chán không đọc nổi, sau này biên quan xảy ra chiến loạn, ta dẫn binh xuất chinh, trong mắt ngươi chỉ thèm chiến tích của ta, cũng muốn xông pha trận mạc giết địch, thiếu chút nữa mất mạng.
Ngươi không muốn thừa nhận bản thân mình không có thiên phú nhưng cũng không chịu cố gắng, lại trách tội ta, chỉ là Quý Văn, sự thật như thế nào, ngươi thật sự không biết sao?"
Quý Văn sớm đã không nói nên lời, trong cổ họng phát ra tiếng nuốt máu.
Bàn tay Quý Thính đã bị máu của y nhuộm đỏ, nắm tay y, cụp mắt xuống: "Ngươi oán hận phụ hoàng mẫu hậu thiên vị sủng ái ta, chỉ vì bọn họ lấy bát nước quá phẳng, ngươi muốn được thiên vị, muốn trong mắt mọi người chỉ có ngươi, nhưng không nghĩ tới ta cũng là cốt nhục của phụ hoàng mẫu hậu, là nữ nhân mà bọn họ sinh ra, ngươi quá mức cố chấp, một mặt phủ nhận mọi người, mới khiến cho mọi người càng ngày càng xa cách ngươi."
Lồng ngực Quý Văn lên xuống kịch liệt, hô hấp trở nên khó khăn, chỉ biết ngây người nhìn Quý Thính.
Quý Thính mắt đỏ bừng, đột nhiên không đành lòng nói y nữa.
Nàng nắm tay y, Quý Văn sững sờ một lúc rồi đột nhiên siết chặt tay nàng.
"Quên đi, sau khi ngươi rời đi, chúng ta coi như đã thanh toán xong," Quý Thính hai mắt rưng rưng, "Sau khi gặp lại phụ hoàng mẫu hậu, đừng nhắc tới những chuyện này nữa, mấy chục năm sau, ta cũng đi, chúng ta sẽ khấu đầu tạ tội với bọn họ."
Quý Văn nắm chặt tay nàng, như muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ thốt ra được vài âm tiết cùng máu không ngừng trào ra khóe miệng.
Quý Thính nghiêng người sát lại gần nhưng chỉ mơ hồ nghe thấy y nói, "Có...!không..."
Y miễn cưỡng nói được hai chữ, phần còn lại rất mơ hồ, lông mi của Quý Thính khẽ run lên, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Đừng xin lỗi, đừng hối hận, đều đã đi đến ngày hôm nay, yên tâm ra đi, lúc cuối cùng cũng đừng cảm thấy tiếc nuối."
"Yên...!Yên nhi..." Quý Văn mở to mắt, run rẩy nhìn về phía nàng.
Quý Thính im lặng một lúc: "Ta sẽ dốc toàn lực để bảo vệ nàng."
Quý Văn há miệng thở dốc, còn muốn nói lại thôi, chỉ đáng tiếc y chưa kịp nói được lời nào, đột nhiên tắt thở, hai mắt vẫn mở to.
Mặt trời nơi phía Đông dần dần ló dạng, ánh sáng đầu tiên chiếu vào trong đại điện, Quý Thính lặng lẽ ngồi bên cạnh Quý Văn.
Khi Thân Đồ Xuyên bước vào, hắn nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh Quý Văn, khuôn mặt đã xám xịt, chăm chú nhìn những vết nứt trên gạch trên mặt đất.
"Thính nhi." Hắn khẽ gọi một tiếng.
Quý Thính không nhúc nhích mà nhẹ nhàng nói: "Tẩm cung này trước kia từng là nơi ở của phụ hoàng.
Lúc nhỏ ta và Quý Văn thường đến đây.
Khi đó, chúng ta còn quá nhỏm rất thích dùng kéo chọc vào những vết nứt trên mặt đất, nhiều viên gạch bị chúng ta chọc nứt, mỗi lần bị phụ hoàng mắng, hắn liền chủ động là một mình hắn làm."
Thân Đồ Xuyên yên lặng lắng nghe.
"Trước đây hắn thực sự rất ngoan, không có bất cứ suy nghĩ khác, bất cứ lúc nào ta bảo hắn làm gì hắn cùng đều làm theo, đến khi bị mắng cũng không giận dỗi, lúc nào cũng thích cười hì hì chạy theo ta, còn khen ta là tỷ tỷ tốt nhất trên đời, chàng nói xem tại sao khi hắn trưởng thành lại trở thành như vậy?" Quý Thính nhìn hắn đầy khó hiểu.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Mọi người đều có thể thay đổi."
"Có lẽ là như vậy, cho dù nói như thế nào, hắn cũng đã phải trả một cái giá khá đắt, có nhiều hận thù như vậy, cuối cùng cũng có thể báo." Quý Thính bình tĩnh nhìn Quý Văn vẫn đang mở to mắt.
Thân Đồ Xuyên nắm lấy tay nàng từng chút một lau đi vết máu khô trên đó: "Cũng không còn sớm nữa, Thính nhi, chúng ta nhanh lên một chút."
Quý Thính cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, Thân Đồ Xuyên nói chuyện phiếm với nàng: "Hắn nói gì với nàng?"
"Có thể là muốn xin lỗi, cũng có thể là không phải," Quý Thính nhớ lại, "Cũng nhắc tới Yên nhi, hẳn là muốn ta chăm sóc cho nàng."
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: "Thế nhưng hắn lại nhắc tới Trương quý phi."
"Ừm, có nhắc tới," Quý Thính gật đầu, "Hắn thích Yên nhi, nhiều hơn những gì hắn nghĩ, chỉ tiếc rằng đến cuối cùng mới hiểu được."
Thân Đồ Xuyên vỗ vai nàng an ủi: "Đi thôi, tẩm điện phải thu dọn sạch sẽ, còn phải thông báo tin tức hắn băng hà."
Quý Thính im lặng một lúc, sau đó đưa tay ra che mắt Quý Văn: "Kiếp sau, mong hắn được sinh ra trong một gia đình phú quý bình thường, có huynh đệ tỷ muội khác, có quyền thế đấu tranh, làm công tử quần áo lụa là cũng được, trở thành một người có công danh cũng tốt, mong hắn cả đời bình an thuận lợi là được."
Dứt lời, nàng liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, tiếng chuông tang thương trong hoàng cung vang lên, cả kinh đô đều hướng về phía hoàng cung quỳ lạy.
Trương quý phi trông vô cùng tiều tụy, cùng Lý Toàn mở chiếu thư được niêm phong trong hòm ra, văn võ bá quan đều có mặt.
"Lý Toàn, đọc đi." Trương quý phi tiều tụy nói.
Lý Toàn đáp một tiếng, mở hộp trước mặt mọi người, lấy chiếu thư bên trong ra: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm thân bệnh tật, lực bất tòng tâm, cảm giác được không lâu nữa sẽ rời xa nhân thế, vì xã tắc thái bình, dân chúng an khang, đặc biệt viết chiếu thư lập truyền ngôi vị bất cứ tình huống nào, trưởng công chúa Lẫm Khánh vì nước nguyện trung thành, cung cúc tận tụy..."
Lúc đầu, Quý Thính lắng nghe với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng dần dần nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn, biểu hiện trên mặt cũng trở nên kỳ quái, quay sang nhìn Thân Đồ Xuyên, vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên hắn biết chuyện gì đang xảy ra.
"Do đó hạ chiếu, truyền ngôi cho Lẫm Khánh, quốc thái dân an, tứ hải thanh bình, khâm thử."
Sau khi chữ cuối cùng được đọc lên, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, thậm chí triều thần trong triều cũng bắt đầu bàn tán, Trương quý phi sửng sốt đến mức không nói nên lời, nhìn vẻ mặt của Quý Thính, so với nàng ấy thì cũng chẳng khá hơn là bao.
Giữa những tiếng thảo luận, Lý Toàn bình tĩnh cầm chiếu thư mời các đại thần truyền đọc, khi nhìn thấy đó là chữ viết tay của chính Quý Văn, mọi người càng kinh ngạc hơn.
Trương quý phi còn đang mờ mịt, chợt bắt gặp ánh mắt của Thân Đồ Xuyên, nàng sững sờ một lúc, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Quý Thính: "Thần thiếp tham kiến tân hoàng."
Quý Thính sững sờ một lúc, muốn đỡ nàng dậy nhưng không nói nên lời, còn chưa kịp động đậy, Chu lão tướng quân liền quỳ xuống: "Vi thần tham kiến tân hoàng."
Chu lão tướng quân dẫn đầu, nhóm võ tướng vốn đang mừng thầm, lập tức quỳ xuống: "Vi thần tham kiến tân hoàng."
Nhóm văn thần lập tức nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, muốn xem hắn dự tính cái gì.
Quý Thính nheo mắt lại, lặng lẽ chờ đợi động thái tiếp theo của hắn.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đón nhận ánh mắt của nàng, quỳ xuống: "Vi thần tham kiến tân hoàng."
Chúng văn thần: "..."
Tuy rằng hiện tại tiểu điện hạ là con của hắn, hiện tại Quý Thính đã là hoàng đế, tương lai con trai của hắn có thể sẽ kế vị...!Nhưng nếu Quý Thính có thêm một đứa con khác thì sao? Đám văn thần cảm thấy Thân Đồ Xuyên đúng là điên rồ, vì vậy mới không tranh thủ vì con trai mình, nhưng bọn họ cũng cảm thấy bội phục, một người tài năng như hắn vào thời điểm này lại từ bỏ chuyện tranh quyền, quả là người không màng tới danh lợi chân chính.
Bất luận như thế nào, bọn họ đều theo Thân Đồ Xuyên chẳng khác nào Thiên Lôi sai đâu đánh đó, khi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên quỳ xuống, bọn họ đương nhiên cũng quỳ theo.
Khi tất cả các văn võ bá quan đều quỳ xuống, Quý Thính ngay lập tức tuyệt vọng, chỉ có thể cắn răng nhận chiếu thư.
Sau khi ứng phủ với đủ loại quan lại, nàng trực tiếp gọi Thân Đồ Xuyên vào ngự thư phòng, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ta đã nhờ Quý Văn làm việc này, A Giản còn quá nhỏ, việc trên triều vẫn còn cần tới nàng.
Thay vì làm nhiếp chính, tốt hơn nên trực tiếp làm hoàng đế, cũng có thể chờ A Giản lớn hơn một chút, nếu không có người nói xấu nó." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính hít sâu một hơi: "Ai dám nói xấu nó?"
"Nguyên triều, hậu cung, ta không thể nói chắc chắn.
Nếu hắn là hoàng đế, nàng nhiếp chính là vi phạm quyền lực của hắn.
Nếu hắn là thái tử, nàng nhiếp chính là chuyện đương nhiên, thân phân hoàn toàn rõ ràng, suy nghĩ đương nhiên cũng sẽ tách biệt, nàng làm hoàng đế là quyết định tốt nhất." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói.
Quý Thính tỏ ra khó chịu: "Vậy thì chàng cũng nên bàn bạc trước với ta!"
"Đó là trường hợp khẩn cấp, ta không có thời gian."
"Cái rắm! Chàng rõ ràng không muốn cho ta biết!" Quý Thính tức giận, "Chàng muốn tiền trảm hậu tấu!"
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Điện hạ, lần này ta không phải tiền trảm hậu tấu."
"...!Chàng đẩy ta ngồi lên hoàng vị, còn nói không phải tiền trảm hậu tấu?" Quý Thính tức giận, "Lúc trước chàng nói với ta như thế nào?!"
Thân Đồ Xuyên: "Ta nói để A Giản làm thái tử."
"Đúng vậy, để A Giản làm..." Quý Thính đột nhiên không nói nữa.
Thân Đồ Xuyên trở nên nghiêm túc: "Nàng làm hoàng đế, hắn chính là thái tử."
Quý Thính: "..."
Thân Đồ Xuyên thừa dịp nàng không nói gì, yên lặng quỳ xuống, Quý Thính cau mày: "Chàng làm gì vậy?"
"Tham kiến tân hoàng." Thân Đồ Xuyên đáp.
Quý Thính không nói nên lời: "Vừa rồi chàng đã hành lễ rồi."
"Khác giống nhau," Thân Đồ Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng, trong con ngươi đen của hắn chỉ có hình ảnh phản chiếu của nàng, "Lúc này thần quỳ xuống, là quân vương của một mình thần."
Quý Thính sửng sốt.
"Thần tình nguyện quỳ dưới váy của Thính nhỉ, cả một đời, duy chỉ có một người." Thân Đồ Xuyên nói, trịnh trọng hướng về phía nàng dập đầu.
Quý Thính lặng lẽ nhìn hắn, đợi sau khi hắn hành lễ xong liền giơ tay về phía hắn, môi Thân Đồ Xuyên khẽ cong lên, định nắm tay nàng.
Quý Thính thu tay về ngay lập tức, cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng trách ta phải làm hoàng đế, không ngờ chàng lại mơ ước vị trí hoàng hậu, chàng nằm mơ đi! Trẫm sẽ không cưới chàng đâu!"
Thân Đồ Xuyên: "..." Hình như hắn đã tự bê đá đập vào chân mình rồi..