Vậy mà đã...!mang thai rồi?
Trương Yên Nhi thấy vô cùng thần kỳ, sau đó nhận ra điều không đúng: "Không đúng, đại phu, sao sớm thế đã khám ra được rồi?"
Lúc trước Quý Thính kể chuyện mang thai A Giản, nàng nhớ ra mang thai mấy tháng mới khám ra được mà, nàng thì...!cùng lắm mới hơn một tháng, sao có thể xác định sớm như vậy được, hay là chẩn mạch nhầm rồi?
"Lão phu hành nghề ba mươi lăm, từng bắt mạch cho không một nghìn thì cũng mất trăm người, chắc chắn sẽ không sai." Đại phu khá là tự tin.
Trương Yên Nhi suy tư chốc lát, cuối cùng thưởng cho đại phu mấy lượng bạc rồi bão ám vệ tiễn ông ấy đi.
Nàng nghỉ ở nhà trọ một ngày rồi tiếp tục lên đường, rất nhanh sau đó đã về đến kinh thành.
Khi bước vào hoàng cung một lần nữa, nàng thở phào một hơi, bỗng nhận ra mặc dù nơi đây không để lại cho nàng hồi ức tốt đẹp gì nhưng nàng vẫn thích nơi này, chắc là vì bây giờ người ở đây đều là bạn bè nàng đặt trong tim.
"Dì!"
Giọng nói non nớt vang lên, Trương Yên Nhi sốc lại tinh thần, mỉm cười nhìn cậu nhóc chạy về phía mình, đợi người tới gần thì bế lên: "Có nhớ dì không nào?"
"Vô cùng nhớ, dì ơi quà đâu rồi ạ?" A Giản nhìn nàng với đôi mắt sáng lấp lánh.
Trương Yên Nhi hờn giận lườm cậu nhóc: "Xem ra là không nhớ gì mà nhớ quà của dì."
"Ta cũng muốn có quà của dì A Giản." Quý Thính cười tươi ra đón.
Trương Yên Nhi nhướng mày đánh giá nàng ấy: "Ôi, mập lên rồi đó, xem ra Thân Đồ Xuyên tiến cung khiến tâm tình ngươi rất tốt nhỉ?" Nàng về trễ quá, không kịp đại lễ phong hậu nhưng không ngăn nổi nàng ghen.
"Chủ yếu là nghe muội muội ta trở về nên mấy ngày này ta ăn nhiều một chút ấy mà." Thính cười hì hì vỗ nàng.
Trương Yên Nhi hừ nhẹ một tiếng, được dỗ thành công một cách dễ dàng.
Mấy người cùng nhau đi đến Ngự Hoa Viên, trên đường gặp Thân Đồ Xuyên đang đi về phía bên này, nàng không nhịn được cạnh khóe một câu: "Thân Đồ đại nhân vội vàng như vậy, không phải vì muốn trốn tránh ta đó chứ?"
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, liếc nàng một cái nhẹ như mây gió: "Nếu muốn tránh ngươi thì không cần để ngươi nhìn thấy ta."
"Chàng ấy còn nhiều việc bận lắm, để chàng ấy đi trước đi." Quý Thính vội nói đỡ.
Trương Yên Nhi lập tức không vui: "Bây giờ ngươi đúng là bênh hắn chằm chặp."
"Không thì sao, chàng ấy là phu quân của ta, ta không bênh hắn thì bênh ai?" Quý Thính nói xong thì lén lút khều lòng bàn tay Thân Đồ Xuyên, khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên, siết tay nàng một cái rồi lại buông ra.
Trương Yên Nhi ghét hai bọn họ cứ sến sẩm như vậy nhất, thấy thế thì hừ nhẹ một tiếng ôm A Giản không buông: "Vẫn là A Giản tốt, chúng ta không quan tâm tới bọn họ."
"Dì, quà tặng?" A Giản đang trong độ tuổi hiếu động, giờ đã sắp ngồi không yên nổi nữa, chỉ dựa vào hai chữ quà tặng để ở lại.
Trương Yên Nhi lườm nhóc: "Không có! Nếu cháu muốn đi chơi thì đi đi."
"Vậy A Giản đi chơi đây." A Giản dễ tính, nghe nàng bảo không có quà cũng không giận, nói xong thì giãy khỏi lòng nàng, quay đầu đi tìm đám bạn của nhóc, còn Thân Đồ Xuyên cũng ra hiệu cái rồi đi mất.
Trương Yên Nhi nhìn một lớn một nhỏ mất hút chỉ trong nháy mắt, không hài lòng nhìn Quý Thính: "Hai tên này đúng là cha con, đáng ghét y như nhau."
"Ngươi đừng nói với ta." Quý Thính nhướng mày, nói xong nở nụ cười, "Ta thích bọn họ."
Trương Yên Nhi không nhịn được nguýt nàng ấy một cái, sau đó lại tò mò: "Ta không gặp nhiều trẻ con lắm, A Giản thế này có tình là ngoan ngoãn không?"
Quý Thính đi về tẩm điện cùng nàng, vừa đi vừa nói: "Đúng là dễ tính, không quậy phá người khác, nhưng so với con gái thì vẫn kém một chút."
"Là sao?" Trương Yên Nhi càng tò mò hơn.
Quý Thính nhún vai: "Bé trai chính là như vậy, đều rất cứng rắn, càng lớn càng không thích sán lại với cha mẹ nữa, mấy ngày trước ta gặp được con gái nhà Lý Tráng, ôi, đúng là một cục bột, sắp gả ra ngoài rồi mà vẫn dính lấy Lý phu nhân, khiến người ta hâm mộ chết đi được."
"Nói thế thì con gái tốt hơn, lúc nương ta còn trên đời, ca ca ta không thích ở nhà, ta luôn ở cạnh nương." Trương Yên Nhi phụ họa, nói xong thì cứ như hạ quyết tâm gì đó, "Vậy thì xem ra ta phải đến Nam Sơn thắp hương, xin đứa nhóc trong bụng ta là bé gái."
Quý Thính gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, con gái mới tốt..." Nàng ấy đột nhiên dừng lại, nhìn Trương Yên Nhi với gương mặt khiếp sợ, "Ngươi nói gì?!"
Trương Yên Nhi ho một tiếng, ngại ngùng mở miệng: "Ta có thai rồi."
Quý Thính há miệng, bỗng nổi giận: "Tên khốn kiếp nào? Là cái người lần trước cứ bám lấy ngươi?"
"Ngươi nhỏ giọng một chút." Trương Yên Nhi hơi mất tự nhiên, liếc nhìn xung quanh mới một lượt mới thong thả lên tiếng, "Chuyện này không liên quan đến hắn, là ta muốn vậy."
"...Có ý gì?" Quý Thính nhíu mày.
Ánh mắt Trương Yên Nhi như lên mây, chột dạ nói: "Ta...!Ta chỉ muốn một đứa con của chính mình."
Quý Thính sững sờ nhìn nàng, một lúc sau vẫn không thấy nàng nói gì nữa thì không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Gì mà sau đó? Ta mang thai thôi chứ sao." Trương Yên Nhi xấu hổ sờ cái bụng, "Nhưng mà không chắc được, đại phu nói ta có rồi nhưng tính thời gian, mặc dù mới mang thai lần đầu thì đứa trẻ này mới hơn một tháng, có khi lại chẩn mạch sai."
"...Chờ lát nữa ta gọi thái y bắt mạch cho ngươi." Quý Thính mím môi, lại hỏi tiếp: "Cha đứa bé đâu?"
Trương Yên Nhi dừng một chút, có chút không dám nói chuyện.
Quý Thính nhận ra điều không đúng, nhíu mày sâu hơn: "Sao không nói gì?"
"Cái đó...!Chia tay rồi." Trương Yên Nhi ậm ờ nói.
Quý Thính trầm mặc, hồi lâu sau nhàn nhạt mở miệng: "Người đó tên họ là gì, ta phái đại quân đi giết cả nhà hắn."
Trương Yên Nhi: "..."
"Ngươi không nói, tưởng ta không điều tra ra à?" Quý Thính nheo mắt lại.
Cuối cùng Trương Yên Nhi xin thua, kể lại một lượt chuyện giữa nàng và Tiêu Thịnh.
Quý Thính nghe xong một lúc lâu sau cũng không nói gì cả, Trương Yên Nhi ngỡ mình sắp bị mắng thì đột nhiên nàng ấy cảm khái một câu: "Ngươi đúng là kẻ tệ bạc..."
"...Ta tệ gì chứ, hắn đâu chịu thiệt." Trương Yên Nhi nói mà chẳng đủ tự tin.
Quý Thính liếc nàng: "Lừa tiền lừa sắc, còn chưa đủ đểu à?"
"Ai bảo, ta chỉ lừa sắc." Trương Yên Nhi nói xong thì ngay tức khắc nhìn nàng ấy: "Hơn nữa, vẻ ngoài của ta cũng đâu có kém, lần đầu tiên trải đời của hắn gặp được ta, đó là phúc của hắn."
Quý Thính bị công lực nói bậy bạ của nàng chọc cười, sau đó không nói về chuyện này nữa, chỉ cùng nàng dùng một bữa cơm, chờ nàng đi ngủ thì đi về.
Quý Thính vừa về tới Ngự Thư Phòng, gọi ngay mấy ám vệ bảo vệ Trương Yên Nhi tới, hỏi thẳng: "Nhân phẩm cái tên Tiêu Thịnh kia thế nào?"
Mấy ám vệ liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu kể lại, Quý Thính cứ nghe, cảm thấy có vẻ khá thành thật nên bỏ suy nghĩ một tìm đối phương gây sự đi.
Trương Yên Nhi trở về nhưng Trương thái phi đã theo tiên hoàng rồi, vì thế phải cho nàng một thân phận mới, để nàng có thể tiếp tục sống một cách quang minh chính đại.
Quý Thính nghĩ hai ngày, quyết định phong nàng làm quận chúa, còn đích thân nghĩ phong hào.
"Tân Khánh, ngươi biết cái danh này nặng cỡ nào không?" Trương Yên Nhi cau mày.
Quý Thính không coi đó là việc to tát: "Sao ta lại không biết, cứ theo phong hào lúc trước của ta thôi."
"Ngươi biết rồi thì không nên dùng chữ Khánh này cho ta nữa." Trương Yên Nhi buông tiếng thở dài, "Thực sự quá lớn, ta sợ không gánh nổi."
"Có gì mà không gánh nổi? Ta chỉ muốn cả thiên hạ biết ta quan tâm tới vị tỷ muội là ngươi nhường nào, sau này mới không có ai dám coi thường ngươi." Quý Thính lạnh nhạt nói.
Con ngươi Trương Yên Nhi khẽ chuyển động, một dòng nước ấm nóng xông lên não, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Nếu tên gọi đã xịn như vậy, có phải đại lễ sắc phong cũng sẽ tưng bừng hoành tráng không?"
Quý Thính mỉm cười: "Ngươi đúng là được voi đòi tiên."
"Ngươi không sợ thì ta sợ gì chứ, làm lớn một chút cũng tốt, để huynh trưởng ta tự biết tính toán, sau này gặp ta cũng không dám bám lấy làm thân nữa." Trương Yên Nhi hừ nhẹ một tiếng.
Quý Thính khẽ gật đầu, coi như đồng ý, sau đại điển phong hậu, kinh thành lại nghênh đón náo nhiệt mới, phố lớn ngõ nhỏ đều thảo luận về thân phận của Tân Khánh quận chúa, có người nói là nha hoàn ngày xưa của Quý Thính, có người nói là ân nhân cứu mạng của nàng ấy, nói chung cái gì cũng có, nhất thời bàn tán vô số.
Lúc Tiêu Thịnh vào kinh, đại lễ sắc phong đã kết thúc nhưng dân chúng trong kinh thành vẫn còn bàn tán, hắn chẳng quan tâm chuyện đó chút nào, hắn không tìm được Trương Yên Nhi nhưng lại động đến quan phủ.
Hôm quan phủ tới bắt hắn, đúng lúc Chử Yến và Thân Đồ Xuyên đang uống trà ở gần đó, nhìn thấy hắn lao ra khỏi vòng vây của quan binh thì liếc mắt nhìn nhau, ngăn trước mặt hắn.
"Tránh ra." Tiêu Thịnh lạnh mặt nói.
Chử Yến còn lạnh hơn hắn: "Khuyên ngươi một câu, chịu trói đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
"Ta không phải kẻ gian, dựa vào đâu phải chịu trói?" Ánh mắt Tiêu Thịnh u ám.
Quan binh đuổi theo nhìn thấy Chử Yến và Thân Đồ Xuyên thì vội hành lễ: "Thân Đồ đại nhân, Chử đại nhân, chớ nghe tên này nói bậy, bọn ta đã để ý hắn lâu rồi, hắn cứ đi thăm dò từng nhà một, chắc chắn là phường trộm cắp."
"Ta đang tìm người." Tiêu Thịnh nắm chặt đao.
Thân Đồ Xuyên vẫn không lên tiếng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, bỗng mở miệng hỏi: "Tìm ai?"
"Trương Yên Nhi." Tiêu Thịnh vốn không muốn trả lời nhưng thấy hai người đối diện có thân phận hơn người, lại nghĩ thân thủ thị vệ của Trương Yên Nhi rất mạnh, bản thân nàng không giàu cũng quý, có khi bọn họ quen biết nhau thì sao?
Chử Yến bỗng khựng người, bình tĩnh nhìn sang Thân Đồ Xuyên: "Người có cảm thấy cái tên này khá quen tai không?"
"Đâu chỉ quen tai." Thân Đồ Xuyên cong khóe môi, nhìn Tiêu Thịnh đầy hàm ý, "Mặc dù họ Trương là họ lớn nhưng ở kinh thành thì họ này không nhiều, tên là Trương Yên Nhi...!Thì càng ít."
Chử Yến dừng một chút, đột nhiên nhớ ra Trương Yên Nhi là ai..