CÔNG CHÚA TRÊN CAO


Quý Thính quả thật là không biết nên nói gì với hắn ta mới tốt, kìm nén nửa ngày mới nói được một câu: "Ngươi đi gọi Phù Vân quay về cho ta."
"Hiện tại chỉ sợ hắn đã trên đường trở về rồi." Mục Dự Chi bất đắc dĩ nói.
Tại sao đã trên đường về, dĩ nhiên là mua xong rồi.

Quý Thính hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau một lát phát hiện vẫn không thể bình tĩnh được, vì thế lập tức đã bùng nổ: "Vậy thì không cho phép hắn vào cửa, đám người hắn dẫn về cũng không cho phép vào cửa! Bản cung khó khăn lắm mới lấy xuống được cái mũ phong lưu phóng đãng, nếu ai dám mang về lại cho bản cung thì bản cung cho người đó đẹp mặt!"
"Không thể đâu điện hạ, nếu như ngăn người ở ngoài cửa, vậy thì thật sự là không thể nói rõ được nữa." Mục Dự Chi nhíu mày khuyên giải.
Sau khi Quý Thính gào thét khản cả cuống họng thì mới bình tĩnh được một chút, nhưng vẫn như cũ không giảm được buồn bực: "Bây giờ thì có thể nói rõ sao? Nếu là trước hôm qua, ta có thể nói vì Thân Đồ Xuyên cau có, ta quá thất vọng nên mới nạp thị phu, hiện tại tất cả đều biết hắn đem toàn bộ gia sản cho ta, kết quả ta nữ phiếu xong liền nạp thị phu, ngươi bảo dân chúng khắp thiên hạ sẽ nhìn ta như thế nào đây?"
"Điện hạ an tâm một chút chớ nóng nảy, việc này vẫn còn đường cứu vãn." Mục Dự Chi thấy nàng thật sự tức giận, vội vàng an ủi nói.
Quý Thính dừng lại một chút, vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn ta: "Đường cứu vãn gì?"
"Ta biết điện hạ gần đây để ý tới thanh danh, cho nên đã đặc biệt dặn dò Phù Vân, yêu cầu hắn không được rêu rao ra ngoài, chỉ cần điện hạ không chặn người ngoài cửa, việc này chắc chắn sẽ không ai biết được." Mục Dự Chi chậm rãi nói.
Quý Thính: "...!Cũng chính là cho dù có thế nào, ta cũng đều phải nhận người?"
"Nếu điện hạ thật sự không muốn, trước hết hãy sắp xếp vào sau hậu viện, không cần cho danh phận thị phu gì hết, coi như là cho quý phủ thêm mấy nô tài cũng được." Mục Dự Chi từ từ khuyên nhủ.
Quý Thính cau mày, vốn đang định phản đối nhưng chợt nghe thấy Mục Dự Chi buông tiếng thở dài: "Điện hạ."
Quý Thính không thể nhìn được nhất chính là bộ dạng này của hắn ta, rốt cuộc đành phải không kiên nhẫn mà đồng ý: "Vậy giữ lại làm nô tài đi, nếu như làm được việc thì cho bạc dựa theo phần của những nô tài khác, nếu như không làm được việc, lập tức cho một khoản bạc rồi đuổi ra ngoài."
"Đa tạ điện hạ." Dưới đáy mắt Mục Dự Chi hiện lên một tia vui vẻ.
Thật ra chuyện thêm thị phu cho điện hạ là lúc hắn trên đường từ kinh đô trở về nghĩ đến, hiện giờ điện hạ đã tới độ tuổi đào mận, cũng nên hiểu rõ việc đời rồi.

Tuy rằng hắn ta trên danh nghĩa là thị phu của điện hạ nhưng lại không có tình cảm nam nữ với điện hạ, càng không cần phải nói tới Phù Vân, điện hạ sắp đem y nuôi thành con trai mình rồi, dĩ nhiên cũng không thể sinh ra được tình cảm nào khác.
Nếu trong phủ đã không có người nào dùng được, vậy phải tìm từ bên ngoài.

Hắn ta phái Phù Vân đi chọn người ở nơi đứng đầu thiên hạ về việc biết phục vụ người khác, người từ đó ra ai cũng hiểu chuyện săn sóc, cho dù điện hạ không định gọi bọn họ thị tẩm, nhưng chung sống với nhau thời gian lâu dài rồi cũng sẽ cảm nhận được cái tốt của bọn họ.
Tới lúc đó tiểu ý ôn nhu hay sự đối đãi lạnh nhạt cái nào sẽ khiến người ta vui vẻ hơn, trong lòng điện hạ tự nhiên sẽ có sự so sánh.

Sống lưng Mục Dự Chi thẳng tắp, đáy mắt lộ ra vẻ chắc chắn.
Quý Thính không biết những tính toán này trong lòng hắn ta, chỉ là có chút buồn bực, âm thầm khuyên nhủ bản thân nửa ngày trời, cuối cùng tâm tình mới tốt lên một chút, chỉ tiếc là còn chưa tốt được bao lâu thì đã nghe thấy âm thanh vui vẻ của Phù Vân từ xa vọng lại: "Điện hạ! Điện hạ mau tới đây, mau tới xem Phù Vân chuẩn bị niềm vui gì cho người này!"
Quý Thính: "..."
Nàng không nói gì, Phù Vân đã chạy vào, mặt mày vì vui sướng mà sinh động hẳn lên: "Điện hạ!"
"...!Đừng gọi ta, không muốn nhìn thấy ngươi." Quý Thính đau đầu.
Mục Dự Chi dở khóc dở cười hướng về phía Phù Vân nháy mắt, ý bảo y không cần làm om sòm, nhưng mà Phù Vân có thể hiểu được ánh mắt thì đã không phải Phù Vân rồi, y trực tiếp không nhìn biểu cảm của Mục Dự Chi, bắt lấy tay áo của Quý Thính, cười thần bí nói: "Điện hạ, mau đi theo ta, nếu như người nhìn thấy, sợ là sẽ cảm động mà khóc mất."
Khóe miệng Quý Thính giật giật, vẻ mặt sống không luyến tiếc nhìn y, thầm nghĩ y mà nói thêm gì nữa, bản thân mình cũng thật sự khóc mất.

"Phù Vân, không được quấy nhiễu điện hạ." Sợ chút nữa điện hạ sẽ thật sự khóc nên Mục Dự Chi buộc lòng phải nhắc nhở.
Phù Vân cuối cùng cũng chịu nhìn về phía hắn ta: "Mục ca ca cũng tới xem đi, Phù Vân ra ngoài nửa ngày trời, cũng coi như không tay không trở về, bảo đảm mọi người ai cũng hài lòng."
Mục Dự Chi nghe vậy trong lòng khẽ động, tiểu gia hỏa Phù Vân này tuy rằng cực kì không đáng tin, nhưng vì ở cùng điện hạ đã lâu nên ánh mắt cũng trở nên kén chọn giống như điện hạ, nếu y cảm thấy rất tốt thì có lẽ điện hạ cũng không cảm thấy kém được.
Tuy rằng muốn điện hạ bình tĩnh hai ngày rồi mới gọi đám người kia tới, nhưng hiện giờ gặp mặt để lưu lại chút ấn tượng cũng tốt.

Nghĩ vậy, Mục Dự Chi nhìn về phía Quý Thính: "Nếu đã như vậy, điện hạ hãy đi gặp một chút đi."
"Đúng vậy điện hạ, người mau tới xem một chút đi, Phù Vân thực sự rất khó khăn mới cướp được về đó!" Phù Vân cũng làm nũng theo.
Hai người bên trái một câu bên phải một câu khuyên nhủ, tuy rằng Quý Thính không có hứng thú nhưng vẫn đành thỏa hiệp: "Đi thôi."
Phù Vân hoan hô một tiếng, vội vàng đỡ nàng đi ra ngoài, Quý Thính không chút hứng thú đi theo y, trên đường đi ngay cả một chút sắc mặt vui vẻ cũng không thấy có.
Ba người cùng nhau tới tiền viện, chỉ nhìn thấy xe ngựa lẳng lặng đứng trên những phiến đá trên đường trong viện, màn xe che kín cảnh tượng bên trong.
Mục Dự Chi thấy thế chân mày cau lại: "Sao lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy, đã tiến vào phủ trưởng công chúa, lại còn không mau xuống xe ngựa."
"Mục ca ca thứ lỗi, lần đầu tới phủ công chúa, nhút nhát không dám xuống xe cũng là bình thường." Phù Vân vội vàng nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Quý Thính thấy y bảo vệ người ngoài như vậy, không khỏi nhướng mày hỏi: "Đám người trong này rốt cuộc đã cho ngươi uống loại thuốc quái quỷ gì, ngươi mới quen biết người ta chưa được nửa ngày mà đã bắt đầu bảo vệ người ta?"
Phù Vân nghe vậy vẻ mặt vô tội: "Không phải người."
Quý Thính: "?"
"Phù Vân, cho dù bọn hắn vô lễ, ngươi cũng không được mắng người khác." Mục Dự Chi dạy dỗ.
Phù Vân vô tội mang theo chút mờ mịt: "Nhưng thật sự là không phải người."
Trong lòng Quý Thính khẽ động: "Mau kéo màn ra, để ta xem không phải người thì có thể là cái gì."
Phù Vân nghe vậy lập tức đi kéo màn xe: "Là chó!" Vừa dứt lời thì kéo thật mạnh màn xe ra, ở bên trong là hai chú chó con màu vàng, đang dựa vào nhau ngủ rất say sưa.
Mục Dự Chi: "......"
Quý Thính: "......!Phụt."
"Điện hạ, đây là Phù Vân vất vả lắm mới tìm được, nghe nói là đời sau của Hạo Thiên Khuyển, ngài đừng nhìn bây giờ chúng nhỏ con, đợi sau này lớn rồi nhất định sẽ cực kỳ dũng mãnh, tới lúc đó ngài mang ra ngoài, sẽ không cần mang theo Chử Yến nữa!" Phù Vân giống như tranh công nhìn về phía nàng: "Có rất nhiều người muốn cướp, may mà Phù Vân mang theo đủ bạc nên mới không bị người khác cướp mất."
"...!Phù Vân, người ta bảo ngươi đi mua đâu?" Mục Dự Chi mỉm cười, chỉ đáng tiếc nụ cười của hắn ta giống như tảng băng vỡ.
Phù Vân buông tiếng thở dài: "Đừng nhắc nữa Mục ca ca, huynh nói muốn tướng mạo đẹp, ta tìm một vòng nhưng không có một người nào có tướng mạo đẹp cả, thế nên ta mới trở về."
"Không phải ta nói với ngươi, bộ dạng đoan chính là có thể được rồi sao?" Mục Dự Chi gằn từng chữ hỏi.
Phù Vân nhíu mày: "Như vậy sao được, điện hạ dung mạo như tiên nữ, thị phu dĩ nhiên cũng phải có bộ dạng tuyệt đẹp thì mới được." Nói xong y còn quay đầu nhìn Quý Thính: "Có phải không điện hạ?"
"Đúng, ngươi nói rất đúng, lần này Phù Vân làm cực kì tốt." Quý Thính nói xong, ánh mắt sâu xa quét nhìn Mục Dự Chi một cái: "Mới vừa rồi không phải còn đau đầu nên xử trí như thế nào sao, như này quá tốt, Phù Vân căn bản là không mua, ngay cả xử trí cũng không cần dùng nữa."
"Điện hạ nói phải." Mục Dự Chi miễn cưỡng duy trì nụ cười.
Quý Thính mỉm cười xoa xoa đầu Phù Vân: "Được rồi, nếu đã mua về rồi, vậy cũng đừng quan tâm có phải đời sau của Hạo Thiên Khuyển hay không, chỉ cần nuôi dưỡng cho tốt là được."
"Phù Vân sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ." Ánh mắt Phù Vân như sao sáng nói.

Quý Thính liếc mắt một cái thưởng thức bộ dạng câm điếc như ăn hoàng liên của Mục Dự Chi, sau đó mới duỗi người nói: "Ta mệt rồi, về phòng ngủ chút đây, nếu ngọ thiện còn chưa tỉnh, các ngươi cứ ăn trước đi, không cần đợi ta."
Nói xong thì cười vui vẻ nhẹ nhàng rời đi.
Nàng vừa đi, Mục Dự Chi liền vươn tay về phía Phù Vân: "Ngân phiếu."
"Ngân phiếu nào?" Phù Vân nghi hoặc.
Mục Dự Chi: "Ngân phiếu mua người, nếu đã không mua thì giao ra đây."
"Tuy không mua được người nhưng ta đã mua chó cho ngài mà." Phù Vân trợn to hai mắt vô tội.
Mục Dự Chi phút chốc trầm mặc: "Hình như ta đưa ngươi hai vạn lượng."
"Đúng, mua chó rồi." Phù Vân nghiêm túc gật đầu.
Mục Dự Chi: "..."
Một khắc sau, tiền viện vang lên tiếng kêu rên của Phù Vân, chỉ tiếc Quý Thính đã vào tẩm phòng để ngủ rồi, hoàn toàn bỏ lỡ trận gà bay chó sủa này.
Nàng ngủ thẳng qua giờ ngọ, sau đó mới lười biếng rời giường dùng bữa, tiếp theo liền đi đến viện của Phù Vân xem chó.

Phù Vân nhìn thấy nàng tới, vội vàng bế hai con chó nhỏ lên cho nàng, Quý Thính hứng thú quan sát, một lúc lâu sau thì hỏi một câu: "Đặt tên chưa?"
"Đặt rồi, giữa trán có chấm trắng là Phù Tinh, trên người có sọc trắng là Phù Nguyệt." Phù Vân trả lời.
Quý Thính nhìn hai con chó nhỏ với cái bụng căng phình, biểu cảm có chút vi diệu: "...!Sao lại đặt giống tên người vậy?"
"Là dựa theo tên của Phù Vân để đặt đó." Phù Vân vui vẻ nói.
Quý Thính nhìn dáng vẻ vô lo vô nghĩ của y, không khỏi có một trận buồn cười: "Đã là người mười bảy tuổi rồi, vẫn còn giống như một đứa trẻ."
"Điện hạ đây là đang nói Phù Vân không hiểu chuyện sao? Phù Vân cảm thấy bản thân vẫn khá là nghe lời đó, điện hạ, người nói có phải hay không." Phù Vân lập tức làm nũng.
Quý Thính cười nhéo nhéo mặt y, tiếp tục chơi cùng Phù Tinh, Phù Nguyệt.

Nàng dậy muộn, dùng bữa cũng muộn, chơi cùng Phù Vân chưa được bao lâu thì trời đã trở tối.

Nhìn thấy đèn lồng trong phủ sáng lên là biết đã đến lúc phải tới Phong Nguyệt Lâu rồi, nhưng mà hôm nay nàng chỉ muốn chơi với Phù Vân, Phù Tinh, Phù Nguyệt, một chút cũng không muốn tới Phong Nguyệt Lâu.
Nhưng cuối cùng vẫn phải đi, chỉ là khi ngồi trong tẩm phòng của Thân Đồ Xuyên, thoạt nhìn có chút không tập trung.
"Sau tối hôm qua thì tú bà đã đổi lại quy định, Thân Đồ không cần đứng cả ngày trên sân khấu nữa, mỗi tối chỉ cần đợi điện hạ ở tẩm phòng, điện hạ cũng không cần đợi ở lầu hai." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính hoàn toàn không nghe vào tai: "Rất tốt."
"Hôm nay điện hạ đau đầu sao?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính thuận miệng qua loa: "Ừ..."
"Ta gọi phòng bếp nấu canh giải rượu, tuy rằng có hơi chậm chút, nhưng uống xong đi ngủ sẽ dễ chịu hơn." Thân Đồ Xuyên tiếp tục nói.

Ánh mắt Quý Thính rời rạc: "Ừ..."
Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm nàng một lát, sau đó đi tới cửa, nhận lấy canh giải rượu trong tay tú bà, khi quay người đi về phía nàng thì nhìn thấy khóe môi nàng khẽ khàng nhếch lên, hiển nhiên là đang nghĩ tới chuyện thú vị nào đó...!hoặc là người nào đó.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi trầm đi, đến bên cạnh nàng ngồi xuống: "Điện hạ."
"Ừ?" Quý Thính giống như trong mộng mới tỉnh nhìn về phía hắn.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: "Hôm nay tâm tình điện hạ rất tốt?"
Quý Thính nghe thấy câu hỏi này của hắn, ý cười dưới đáy mắt càng đậm hơn, ngoài miệng lại nói: "Không có."
Thân Đồ Xuyên không tin, đang định truy hỏi thì nàng đã đứng dậy: "Bản cung còn có việc, đi trước đây."
"Đêm nay điện hạ không ở lại sao?" Thân Đồ Xuyên đứng dậy ngăn trước mặt nàng.
Quý Thính dừng một chút, sau khi nghĩ tới gì đó thì nhìn về phía hắn: "Đúng rồi, Phong Nguyệt Lâu có loại sữa bò nào thượng hạng không?"
"Có, điện hạ muốn uống sao?" Thân Đồ Xuyên vẻ mặt ôn hòa.
Quý Thính lắc đầu: "Không phải ta uống, là Phù Tinh, Phù Nguyệt muốn uống."
Thân Đồ Xuyên nghe thấy cái tên xa lạ, ánh mắt trong nháy mắt đã lạnh hẳn đi: "Thân Đồ chỉ biết bên cạnh điện hạ có một Phù Vân, từ khi nào lại có thêm Phù Tinh, Phù Nguyệt? Mới vừa rồi là vì bọn họ nên điện hạ mới không tập trung?"
"À, hôm nay mới tới đó, ngươi gọi người đi sắp xếp sữa bò, nhớ đừng có cho thêm gia vị, bọn nó không thể ăn được." Quý Thính vội vàng trở về, chỉ là bảo hắn mau nhanh chóng đi chuẩn bị đồ mình cần, về phần câu hỏi hắn, một câu nàng cũng không nghe vào.
Thân Đồ Xuyên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Quý Thính nhíu mày: "Sao ngươi còn chưa đi?"
"Điện hạ sáng nay mới từ chỗ ta rời đi, giờ đã thêm người mới rồi sao?" Thân Đồ Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cơn tức giận được đè nén chỉ vì không được chú ý đang không ngừng cuộn trào: "Chẳng lẽ là vì bận tâm đến việc đêm qua điện hạ uống say nhưng ta lại không hầu hạ, cho nên điện hạ tức giận rồi?"
Quý Thính ngẩn ra một chút: "Người mới nào?"
"Phù Tinh Phù Nguyệt." Gân xanh trên thái dương Thân Đồ Xuyên nổi lên, lòng ghen tị dường như đã khiến lý trí của hắn biến mất hoàn toàn.
Quý Thính càng không hiểu ra làm sao: "Bọn nó là chó, sao lại thành người mới được?"
Thân Đồ Xuyên ngừng lại: "Chó gì?"
"Chó vàng nhỏ, hai con, thoạt nhìn có vẻ chưa tới hai tháng" Quý Thính nói xong thì cau mày: "Bản cung nói với ngươi mấy chuyện này làm gì, còn không mau đi chuẩn bị sữa bò."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lúc, cơn tức giận ban nãy đột nhiên biến mất không còn nữa, biểu cảm cũng có chút vi diệu: "Nếu là chó, sao lại muốn lấy tên như vậy?"
"Phù Vân đặt đó, sao ngươi có nhiều câu hỏi vậy?" Quý Thính nhíu mày.
Bên tai Thân Đồ Xuyên ửng đỏ, trên mặt vẫn luôn bình tĩnh: "Ta chưa nuôi chó bao giờ, cho nên muốn hỏi thêm vài câu."
Quý Thính nghi ngờ nheo mắt lại đánh giá hắn, sau một lúc lâu thì đột nhiên hiểu ra: "Ngươi cho rằng Phù Tinh Phù Nguyệt là hai nam nhân?"
"...Ta không hề nghĩ như vậy." Bên tai Thân Đồ Xuyên càng đỏ hơn.
Quý Thính khẽ xùy một tiếng, không chút khách khí cười nhạo hắn: "Uổng cho nhà ngươi cái gì mà đệ nhất tài tử kinh đô, ta thấy cũng chỉ có như vậy, ngay cả người và chó cũng không phân biệt nổi, cũng không biết có đầu óc dùng để làm gì nữa."
"Ta đi chuẩn bị sữa bò cho điện hạ." Hiểu nhầm hôm nay thật sự là quá lớn, vốn dĩ Thân Đồ Xuyên đã cảm thấy xấu hổ, bị nàng nói vậy lại càng không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng Quý Thính lại không chịu buông tha, đuổi đến cạnh hắn chế giễu: "Cái khác thì không nói, nhưng ngươi đã nhìn thấy ai lấy lòng nam nhân bằng sữa bò chưa?"
Thân Đồ Xuyên dứt khoát dừng lại, Quý Thính bất ngờ không kịp phòng bị đụng vào người hắn, dừng bước liền đứng không vững, may mắn có Thân Đồ Xuyên kịp thời đỡ lại.
Nói là đỡ, nhưng lại càng giống ôm hơn, Quý Thính ngửi thấy hơi thở mạnh mẽ cây tùng nơi núi tuyết trên người hắn, không được tự nhiên muốn lùi ra đằng sau, nhưng lại bị hắn giam ở trong lòng: "Điện hạ không dùng sữa bò, vậy dùng cái gì để lấy lòng nam nhân?"
Quý Thính bị hơi thở trên người hắn làm loạn tới nỗi mất tập trung, nghe vậy thuận miệng đáp lấy lệ: "Dù thế nào thì cũng phải dùng táo chứ."
Thân Đồ Xuyên sau khi nghe thấy câu trả lời của nàng, ánh mắt vốn dĩ vì một câu nói của nàng mà lạnh đi lại sinh ra một chút giật mình, sau đó lại như băng tuyết tan rã.

Lực đạo trên tay hắn giảm xuống, Quý Thính sau khi đứng vững thì lui ra khỏi lòng hắn, liếc mắt một cái liền thấy được lỗ tai phiếm hồng của hắn: "Sao lại đỏ như vậy?"

"Điện hạ đã từng tặng táo cho người khác chưa?" Thân Đồ Xuyên nghiêm túc hỏi.
Quý Thính không còn nhớ rõ lúc nãy mình đã nói cái gì: "...!Bản cung sao phải tặng táo cho người khác?"
Vừa dứt lời, lỗ tai Thân Đồ Xuyên càng đỏ hơn.
Quý Thính nhìn tai của hắn thì thật tâm đề nghị: "Bản cung cảm thấy ngày mai ngươi nên đi tìm đại phu, trị cho khỏi bệnh về tai của ngươi đi."
Khóe miệng Thân Đồ Xuyên hiện lên một độ cong: "Ừm."
Quý Thính nhìn thấy đáy mắt hắn hiện lên ý cười, càng không hiểu ra làm sao, một mình quay người đi ra ngoài cửa, lúc đi tới trước cánh cửa thì nghĩ tới gì đó, suy tư một lát thì lại quay về ngồi xuống lần nữa: "Gọi người khác đi lấy sữa bò, ngươi qua đây, bản cung có chuyện muốn nói với ngươi."
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, thuận theo đem chuyện sữa bò giao cho người khác, bản thân thì đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Quý Thính ngồi xuống.
"Bản cung muốn nhờ ngươi giúp một chuyện." Quý Thính mở miệng.
Đôi mắt Thân Đồ Xuyên trong veo nhìn nàng: "Điện hạ cứ nói đừng ngại."
"Từ ngày mai bản cung sẽ phái người đi loan một tin đồn, nói đêm qua ngươi thay bản cung ra năm mươi vạn lượng bạc, là vì muốn dùng toàn bộ gia sản và bản thân mong bản cung tha cho ngươi một con đường sống." Quý Thính khó có được vẻ mặt ôn hòa.
Thân Đồ Xuyên nghe tới đây thì dừng lại một chút, ban đầu bởi vì nàng mà sinh ra những vui mừng này, giờ lại giống như thủy triều dần dần rút đi.

Thủy triều rút rồi thì sẽ chỉ còn lại một mảng vết thương, đập vào mắt chỉ là vắng lạnh.
Quý Thính vẫn đang nói kế hoạch của mình: "Việc ngươi phải làm rất đơn giản, đó là khi có người hiểu chuyện tới hỏi ngươi, ngươi không phủ nhận là được..."
"Điện hạ định sau này không tới nữa sao?" Thân Đồ Xuyên lãnh đạm cắt ngang lời của nàng.
Quý Thính ngừng lại một chút, thời điểm nhìn vào đôi mắt đen trầm của hắn không hiểu sao vậy mà lại có chút chột dạ: "Sao ngươi lại nghĩ vậy?"
"Lẽ nào không phải?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại, bàn tay trong tay áo dần dần nắm lại thành nắm đấm, nhưng giọng nói thì vẫn bình tĩnh, cũng không để lộ ra nửa phần tâm tình nào: "Điện hạ có dám nói những ngày này tới Phong Nguyệt Lâu, là vì ta mà tới, chứ không phải vì muốn để người ngoài thấy không? Bây giờ muốn làm ra lời đồn như vậy, chẳng lẽ không phải vì giả vờ như đau thương quá lớn dẫn đến chết tâm, từ đó thuận lý thành chương không gặp lại ta nữa?"
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, lát sau thì hài lòng nói: "Thân Đồ công tử quả nhiên là thông minh, bản cung thích nhất là nói chuyện với người thông minh, nếu ngươi đã đoán ra rồi thì bản cung cũng nói thẳng luôn, nghĩ tới những ngày này bản cung đối đãi với ngươi cùng trước kia có gì khác nhau, trong lòng ngươi chắc cũng rõ ràng rồi, bản cung quả thật là đã hết hứng thú với ngươi, chỉ là có lòng tham muốn một cái thanh danh tốt, nên mới ngày ngày đến đây."
Thân Đồ Xuyên nghe thấy chính miệng nàng thừa nhận, rũ đôi mắt xuống không muốn nói nữa.
"Mỗi ngày phải ở lại đây nghỉ ngơi hai canh giờ, quả thật là còn mệt hơn lên triều, hiện tại cũng đã đến giờ phút mấu chốt, bản cung đúng là không muốn tới đây nữa, cho nên mới muốn Thân Đồ công tử có thể giúp bản cung một lần." Quý Thính hiểu chuyện mà cầu tình.
"Hóa ra điện hạ ở Phong Nguyệt Lâu lại bị dày vò như vậy, Thân Đồ đúng là không biết, nhìn thấy điện hạ mỗi ngày uống rượu nghe nhạc, còn tưởng là thích nơi đây." Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia châm chọc.
Quý Thính trách một tiếng: "Ngươi không phải dùng lời nói kích động bản cung, giống như bản cung làm rất nhiều chuyện sai trái vậy, ngươi yên tâm, lần này ngươi giúp bản cung, bản cung dĩ nhiên sẽ không để thiếu công lao của ngươi, từ ngày mai tuy rằng bản cung không tới, nhưng bạc trong phủ trưởng công chúa vẫn sẽ đưa tới, đảm bảo dù ngươi ở chỗ này nhưng mỗi ngày bên tai đều thanh tịnh, không cần phải đối đáp với những vị khách ô uế kia nữa."
"Điện hạ cảm thấy ta quan tâm tới bạc sao?" Thân Đồ Xuyên thản nhiên hỏi lại.
Quý Thính có chút mất kiên nhẫn: "Dù sao cũng không thể quan tâm tới bản cung chứ?"
"Đúng."
Quý Thính nháy mắt giật mình.
"Điều ta quan tâm, vẫn luôn là điện hạ." Thân Đồ Xuyên nhìn vào con mắt của nàng, giống như đang nhìn nàng, lại giống như đang nhìn chính mình trước kia: "Từ rất lâu đã như vậy rồi."
Quý Thính kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau vẻ mặt thành thật hỏi lại: "Ngay cả lời nói dối này cũng nói ra được, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?"
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, đầu ngón tay nắm chặt trong lòng bàn tay có chút đau, sau một hồi trầm mặc thì thản nhiên nói: "Muốn điện hạ phải tới mỗi ngày."
"...!Cái này thì không có khả năng đâu." Quý Thính hơi ngồi thẳng lại: "Bản cung đã chán ghét rồi, Phong Nguyệt Lâu này một ngày bản cung cũng không muốn tới."
"Vậy thì xin điện hạ hãy mang ta đi." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên trong sáng.
Quý Thính dừng lại: "Đi đâu?"
"Phủ trưởng công chúa." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi