CÔNG CHÚA UY QUYỀN (ĐÀO YÊN THIÊN NGUYỆT)


Thanh Nghi nghe nàng nói thế thì vui vẻ gật đầu.

Con bé nhìn con vẹt sau đó lên tiếng hỏi nàng "tỷ tỷ, con vẹt này có phải gất khó tìm hay không?"
Nàng nghe hỏi thế thì lắc đầu trả lời "không phải"
Sợ con bé không tin nàng nói thêm "vẹt vốn là loài được nuôi người dân nuôi khá nhiều, nên chỉ cần một chút thời gian là sẽ tìm được con mà bản thân ưng ý"
Nghe thế con bé nhìn nàng hỏi "tỷ nói thật không?"
Nàng gật đầu đáp.

———————
Ngự thư phòng.

Quách Ôn nói "khởi bẩm bệ hạ, việc danh sách của cuộc thi võ đã được chốt danh sách, gồm có năm mươi người"
Trác Quân nghe thế thì nhíu mài hỏi lại "sao chỉ có năm mươi người?"
"Thưa bệ hạ, đây là năm đầu tiên tổ chức cuộc thi này nên người dân vẫn chưa có ý thức về cuộc thi này.

" Quách Ôn từ tốn mà trả lời.

"Vậy xem như cũng ổn rồi, đúng rồi ái khanh trẫm nghe nói dạo gần khanh quá lao lực về việc này ngày ăn không ngon, tối ngủ không yên" Trác Quân tróng tay lên mặt nhìn Quý Ôn mà nói.

Bộ dạng này của Trác Quân chẳng hề giống một bật đế vương mà lại giống như một hoa hoa công tử.


Quý Ôn nghe thế cung kính đáp "khởi bẩm bệ hạ, thần được giúp sức cho người đó là vinh hạnh của thần, thần vẫn rất tự hào về điều đó nên hoàng toàn khônv thấy vất vã.

"
"Ái khanh lao tâm khổ lực vì trẫm như thế trẫm rất cảm động.

Hay như này đi, trẫm ban cho khanh linh sâm ngàn năm đễ bồi bổ lại sức khỏe của bản thân" Trác Quân nói.

Quách Ôn nghe thế thì lên tiếng nói "ta ơn bệ hạ đã lo lắng cho thần nhưng linh sâm ngàn năm quá quý giá thần không giám nhận"
Trác Quân nghe thế thì cười nói "Ai khanh đừng từ chối, dù sao cũng là tâm ý của trẫm nếu khanh không đồng ý chẳng khác nào không xem trẫm là quân vương, chỉ xem trẫm là hôn quân chỉ biết bốc lột sức lao động của kẻ khác"
Quách Ôn nghe đến chữ xem trẫm là hôn quân thì lập tức sợ hãi mà vội vàng quỳ xuống dập đầu nói "Bệ hạ minh giám, thần không có ý đó " lưng của Quý Ôn lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Trác Quân thấy hắn đột nhiên quỳ xuống như thế cũng vội vàng bước đến đỡ hắn dậy "Ái khanh không cần như thế lời của trẫm lúc nãi chỉ là đua"
Quách Ôn được đỡ dậy trong lòng cũng vơi đi vài phần lo lắng mà nhỏ giọng lên tiếng nói "Bệ hạ, thần đã có tuổi thật sự không thể chiệu được lời đùa giỡn này của người đâu"
Thấy hắn nói Quách Ôn nói thế Trác Quân lại cười nói "Được được sao này trẫm sẽ không đùa vậy nữa, thế ái khanh có chịu nhận quà của trẫm chưa?"
Quách Ôn nghe nói thế thì đành đáp "Nếu bệ hạ đã thưởng thì thần nhất định sẽ nhận"
"Được, vậy thì tốt"
"Lý Ngọc, mau mang linh sâm đ ến đây cho Quách ái khanh" Thái giám tổng quản nghe Trác Quân nói thế thì đem đến một cái khay bên trên có chứa linh sâm đưa cho Quách Ôn.

Sau khi ông ta nhận lấy thì lập tức tạ ơn "tạ ơn ân điển của bệ hạ"
Trác Quân nghe thế thì gật đầu nói " trẫm còn có việc để làm, khanh có thể lui xuống "
Nghe hắn nói thế Quách Ôn lên tiếng nói "Vậy thần xin cáo lui trước"

Sau khi nói xong ông ta lùi về sau ba bước rồi mới quay người rời đi.

———————
Chu phủ.

Phòng luyến võ của huynh đệ Chu gia.

Ba người Chu Thương, Bạch Quyết, Chu Quốc đang ngồi nghĩ ngơi còn về phần Chu Tuấn vẫn đang luyện võ vô cùng chăm chú.

Bạch Quyết hắn là con của Bạch Cẩn, nhưng mẫu thân hắn lại là con gái của Chu gia nên việc Bạch Quyết ở lại Chu gia cũng không phải là chuyện khó hiểu, dù sau đây cũng là nhà của ngoại tổ phụ hắn.

Bạch Quyết thấy Chu Tuấn luyện từ nãi giờ mà không dừng lại để nghỉ ngơi thì hắn mới lên tiếng nói "Biểu ca, huynh không mệt sau? Hay là nghĩ ngơi chút đi không thì ngất xỉu mất "
Chu Tuấn nghe hắn hỏi thì không trả lời nhưng Chu Quốc ngồi bên cạnh lại lên tiếng "Đệ không thấy huynh ấy thở như thế hay sao?không mệt mới là lạ đó"
Chu Bình cũng bồi tặng thêm một câu " Được rồi huynh ấy đây là đang bán mạng để luyện tập, chúng ta dù sao cũng đang ngồi đây bất quá nếu huynh ấy có mệt quá mà ngất xỉu thì vẫn còn có chúng ta đi gọi đại phu cho huynh ấy, hai người không cần lo lắng " lời nói này vô cùng là bình thản.

Ba người bọn họ ngồi bàng luận nhân sinh một lúc thì Chu Tuấn cũng ngừng lại động tác luyện tập của mình mà bước lại chổ của bọn họ ngồi xuống.

Bạch Quyết thấy thế liền tiện tai gót một tách trà đẫy đến trước mặt hắn.

Chu Thương nhìn Chu Tuấn rồi lên tiếng "Huynh không cần tập luyện quá sức thế đâu dù sao với võ công của huynh nhất định sẽ nhận được một chức tướng quân.


"
Chu Tuấn nghe nói thế thì tay đang cầm tách trà bỗng nhiên dừng lại "Ta không muốn dừng lại ở một vị trí quá thấp, ta muốn lên cao hơn".

Ta muốn lên cao hơn để có thể sứng với nàng nhưng những lời này hắn chỉ để trong lòng không nói ra.

Bạch Quyết nhớ ra gì đó vội vàng nói "đúng rồi, võ công của điện hạ hình như rất cao không biết chúng ta có thể thỉnh giáo ngày ấy hay không"
Hai chữ điện hạ vừa nói ra làm ba người còn lại nghĩ ngay đến nàng.

Chu Quốc nghe Bạch Quyết nói thế thì phủ phàng tặng hắn một câu "điện hạ trăm công nghìn việc làm gì có thời gian mà đến đây".

Chu Thương nghe thế lại lên tiếng nói" chúng ta có thể đi mời thử mà"
Bạch Quyết nghe nói đến việc có thể đi mời thì vô cùng hào hứng nói "Vậy ai sẽ đi?"
Lúc này ba người còn lại rơi vào im lặng.

Chu Tuấn lúc này đang thả hồn theo gió nhưng tầm mắt lài nhìn vào tách tra trước mặt.

Cảm nhận được có ánh mắt nhìn trầm trầm vào mình hắn lập tức kéo hồn đang ngao du quay về rồi đưa mắt nhìn lên, không ngoài dự đoán ánh mắt của Chu Thương, Chu Quốc và Bạch Quyết đang dáng chặt vào hắn.

Thầy thế hắn đành bất đắc dĩ lên tiếng "nhìn ta làm gì? đừng bảo là các người có ý muốn ta đi mời điện hạ đấy nhé?"
Nghe thấy hắn nói ba người kia đồng loạt gật đầu lên tiếng nói" huynh đón đúng rồi đấy "
Nghe được lời này Chu Tuấn bất đắc dĩ thở dài đứng dậy, ba người kia thấy thế thì liền vui vẻ không thôi.

Còn về phần Chu Tuấn tuy thấy hắn thở dài chán nãng như thế nhưng thật ra trong lòng hắn vô cùng vui vẻ vì đã có lý do để gặp nàng.


———————
Ngọc Hàn cung
Nàng đang tựa người trên ghế quý phi ngoài đình nhìn trời nhìn đất nhìn cây cùng với bạch ưng thì nghe có tiếng cung nữ chạy vào báo.

"Khởi bẩm điện hạ, côn tử Chu Phủ Chu Tuấn xin gặp "
Nghe người đến là Chu phủ thì nàng liền lên tiếng nói " Đưa vào đi"
Nghe hiểu ý cung nữ kia lập tức lui ra ngoài, một lúc sau thì cung nữ đó quay lại, phía sau nàng ta còn có Chu Tuấn đi theo.

Nàng lên tiếng hỏi "Binh pháp đã đọc hết chưa"
Nghe nàng hỏi thế hắn lập tức lên tiếng nói " thần ngu muội đến giờ vẫn đọc chưa xong"
"Chưa xong cũng chẳng sau, quan trọng là ngươi đọc có hiểu hay không, nếu đọc mà không hiểu thì có đọc xong cũng vô dụng " nàng vừa vuốt lông bạch ưng vừa nói.

Chu Tuấn nghe thế thì nói "Điện hạ dại chí phải, thần nhất định sẽ ghi nhớ"
Từ lúc vào đến giờ hắn vẫn luôn cuối mặt xuống, lúc này hắn mới ngẩn mật lên, do lúc này hắn đang đứng đối diện nàng nên khi ngẩn mặt lên hình ảnh yêu mị của nàng ngay lập tức ập vào mắt hắn.

Váy dài của nàng phủ đất, nước da trắng như bạch ngọc, môi đỏ má hồng, mũi cao mắt phượng vô cùng tinh sảo, đôi mài có độ dài phù hợp với mắt, đôi mi của nàng công công, thêm với việc lúc này trên môi nàng đang nhoẻn cười đùa với bạch ưng, tuy điệu bộ này có phần ngã nghến nhưng cũng vô cùng thanh tao, cùng với việc nàng đang ngồi nghiên người nên đường công trên cơ thể ẫn ẫn hiện ra.

Nàng hoàng toàn không biết rằng bản thân mình hiện tại câu nhân đến mức nào, còn tên Chu Tuấn thấy được hình ảnh này của nàng thì đơ người vài giây sau đó ý thức được rằng mình không nên thất thố như thế nên ngay lập tức cuối mặt xuống mai mắn là hắn cuối mặt kịp thời nên không ai hay biết mặt hắn lúc này đã đỏ hơn trái cà chua, tim hắn cũng đang đập liên hồi.

Lúc này nàng vẫn vô từ không biết mình vừa bày ra bộ dạng câu nhân người khác, mà vẫn bình thản hỏi hắn " ngươi đế đây có việc gì?"
Lúc này Chu Tuấn đã lấy lại bình tĩnh mà lên tiếng "khởi bẩm điện hạ, thần thấy võ công của người cao cường nên muốn mời người đến Chu Phủ để chỉ giáo thần cùng ba người kia.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi