CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

"Như vậy đi, từ ngày mai, khi cô nương rảnh rỗi thì đến sân thuốc đi. Mấy tháng tới, Hoa Giác sẽ không ra khỏi phủ."

"Đa tạ Hoa tiên sinh!"

Lăng Vu Đề vui vẻ đến mức có chút không ngậm miệng vào được, Hoa Giác này cũng rất dễ nói chuyện đấy chứ?!

Tại sao trong kịch tình chưa từng đề cập tới "người tốt" Hoa Giác này thế?!

Hoa Giác không có ở trong viện của Lăng Vu Đề quá lâu, sau khi y rời đi thì Lăng Vu Đề mới tưng bừng ngã vào trên giường lăn mấy vòng.

Vũ Trúc ở một bên có chút bất đắc dĩ nhìn Lăng Vu Đề trẻ con mười phần lúc này: "Cô nương không khỏi vui mừng hơi sớm, muốn đến giúp đỡ trong sân thuốc của Hoa tiên sinh là chuyện không phải dễ dàng như vậy đâu."

Lăng Vu Đề hơi khựng lại một chút, cô vươn mình bò lên nhìn Vũ Trúc.

Tóc của cô vì nãy giờ lăn lộn mà trở nên rối bù, phối hợp với gương mặt này nữa, có vẻ vô cùng buồn cười.

"Làm sao? Hoa tiên sinh yêu cầu rất cao sao?" Lăng Vu Đề tò mò hỏi.

Vũ Trúc cúi đầu, vừa thêu hoa sen trên khăn che mặt, vừa nói: "Không cao đâu, là vô cùng cao! Không phải chủ nhân không có an bài người đến giúp trong sân thuốc của Hoa tiên sinh đâu, hạ nhân được phái đi cũng đếm không xuể! Nhưng tất cả đều ở đó không tới hai ngày thì đã bị Hoa tiên sinh đuổi ra! Sau đó, Hoa tiên sinh đi cầu chủ nhân, để chủ nhân đừng có tiếp tục tặng người đến cho hắn nữa. Những năm này, ngoại trừ một mình Hoa tiên sinh ở lại quản lý thì không có ai vào đó cả. Những hạ nhân kia vốn cảm thấy Hoa tiên sinh là người vô cùng dễ sống chung, chỉ là khi vào sân thuốc thì mới biết, Hoa tiên sinh không dễ sống chung chút nào cả! Hiện tại những hạ nhân vào sân thuốc mà thấy Hoa tiên sinh đều phải căng chặt tinh thần, chỉ lo Hoa tiên sinh nói bọn họ sai!"

Lăng Vu Đề hơi ngoẹo cổ, thật sự có làm quá như vậy không?!

Lẽ nào cô cũng ở trong sân thuốc không được mấy ngày?!

Vậy cái tính toán kia làm sao thực hiện được đây?!

Hừ hừ ~ chắc chắn cô sẽ khác với những hạ nhân kia, mặc kệ như thế nào, cũng phải thử rồi mới biết chứ!

"Được rồi, ta biết rồi, sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt!"

Nói xong, lại tới lui trên giường...

Vũ Trúc nhìn Lăng Vu Đề một chút rồi nói tiếp: "Cô nương vào sân thuốc nhưng Vũ Trúc không dám đi theo. Hoa tiên sinh cũng chỉ đồng ý để cô nương ngài vào sân thuốc thôi."

Lăng Vu Đề vung vung tay: "Ừm, đến lúc đó ta tự mình đi là được rồi! Vũ Trúc ngoan ngoãn chờ ở trong viện thêu hoa!"

Bởi vì cô chờ mong thế nên khi trời tối, Lăng Vu Đề đã lên giường ngủ rồi.

Cô cảm thấy lúc ngủ thì thời gian đều sẽ trôi qua rất nhanh, cho nên khi cô chờ mong đến thời điểm nào, cô sẽ theo thói quen dùng giấc ngủ để vượt qua thời gian đó.

Vừa nhắm mắt lại, Lăng Vu Đề liền cảm ứng được Đoan Mộc Thanh Duyệt thêm cho cô mười điểm hảo cảm.

Cô kinh ngạc trợn mắt lên, sao, sao mà cô cũng không có nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Duyệt, độ hảo cảm lại vô duyên vô cớ tăng lên mười điểm chứ?

Là cô cảm ứng sai rồi?!

Lăng Vu Đề kiểm tra độ hảo cảm của Đoan Mộc Thanh Duyệt lần nữa, hiện tại đúng là có mười lăm điểm hảo cảm.

Mặc dù có chút nghi hoặc, thế nhưng, tăng hảo cảm là chuyện tốt mà!

Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề cười híp mắt, nhắm hai mắt lại ngủ.

Mà Thanh Cư bên kia, vì Đoan Mộc Thanh Duyệt nghe Hoa Giác nói, mới thêm cho Lăng Vu Đề mười điểm hảo cảm.

Mười lăm điểm hảo cảm thật không coi là nhiều, nhiều lắm là Đoan Mộc Thanh Duyệt thoáng đổi mới về Lăng Vu Đề một chút mà thôi.

Hơn nữa, Đoan Mộc Thanh Duyệt cũng đang nghĩ, Lăng Vu Đề có chỗ nào để hắn sử dụng được hay không——

Ngày thứ hai, bởi vì đã dặn Vũ Trúc gọi cô rời giường sớm một chút, thế nên Lăng Vu Đề dậy rất sớm.

Sau khi dùng đồ ăn sáng, Lăng Vu Đề tự mình đến sân thuốc.

Phủ Tả tướng không phải quá lớn, mỗi ngày cô đi ra đi vào thì cũng nhớ rõ vị trí từng viện trong phủ Tả tướng từ lâu.

Tên của sân thuốc rất đơn giản, gọi là "Dược viện".

Mỗi lần khi Lăng Vu Đề đi ngang qua sân thuốc, đều sẽ bị mùi thuốc bên trong hấp dẫn.

Nếu không phải Vũ Trúc nói rằng không thể tùy tiện đi vào sân thuốc thì cô đã sớm muốn vào xem rồi!

Đi tới cửa viện, Lăng Vu Đề nhẹ nhàng gõ cửa.

Chỉ trong chốc lát, Hoa Giác đã mở cửa cho cô rồi.

"Cô nương tới thật sớm!"

Hoa Giác còn nhớ rằng ngày hôm qua khi y đến trong viện của Lăng Vu Đề để tìm cô, nhưng y nghe Vũ Trúc nói là ngày nào Lăng Vu Đề cũng sẽ ngủ thẳng đến muộn mới dậy.

Không nghĩ tới, ngày hôm nay nàng ấy đến dược viện sớm như vậy!

Ngày hôm nay Hoa Giác vẫn bận một thân áo màu xanh lá trúc, chỉ là cẩm bào đổi thành ma bào, ống tay áo được thu gọn, như vậy sẽ không gây trở ngại đến y khi làm việc!

Lăng Vu Đề cười cười với Hoa Giác: "Đúng thế, đã nói muốn tới dược viện hỗ trợ thì tất nhiên phải sớm một chút!"

Hiện tại trời sáng chưa bao lâu, nhiệt độ vẫn không có cao bao nhiêu, còn có gió mát thi thoảng thổi qua, vẫn tính là nhẹ nhàng khoan khoái!

Hoa Giác gật đầu: "Vậy cô nương vào đi, có điều Hoa Giác phải nói rõ, mất lòng trước được lòng sau. Vào dược viện này thì tất cả phải nghe Hoa Giác. Nếu có chỗ nào làm không được, tính khí của Hoa Giác cũng sẽ không quá tốt!"

"Không thành vấn đề! Nếu như vậy, Hoa tiên sinh có thể không cần gọi Vu Đề cô nương nữa, trực tiếp gọi tên là được rồi!"

Hôm qua Vũ Trúc cũng đã nói cho cô, trong lòng cô đã có chuẩn bị, khi được nghe Hoa Giác tự mình nói tính khí y không tốt thì Lăng Vu Đề cũng không có kinh ngạc.

Lăng Vu Đề thoải mái như vậy nên Hoa Giác cũng rất thoải mái, y gật đầu: "Ừm, Vu Đề vào đi!" Nói xong, Hoa Giác nghiêng người sang để Lăng Vu Đề đi vào.

Sân thuốc rất lớn, bố cục gần như một mảnh ruộng.

Giữa tiền viện là một khu vực được lát bằng những phiến đá bằng phẳng xe, trong sân bày ra rất nhiều cái giá bằng gỗ để đặt những cái sàng hình tròn, trong sàng đều là thảo dược được phơi khô.

Hoa Giác nói: "Những thảo dược này sẽ phơi thêm ba, năm ngày là được. Vu Đề, ngươi theo ta đến hậu viện đi xem vườn thuốc."

Lăng Vu Đề gật đầu, theo Hoa Giác đi qua hậu viện.

Hậu viện cũng không nhỏ, khai khẩn được bốn mảnh ruộng thảo dược, mỗi mảnh ruộng khoảng chừng năm mươi mét vuông.

Vườn thuốc được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn những thảo dược kia đều rất đẹp đẽ khỏe mạnh.

Kỳ thực, những thảo dược này cũng gần như những loại rau xanh ở nông thôn.

Thế nhưng, Lăng Vu Đề lại không biết những dược thảo này là giống gì...

"Những thảo dược này đều là thảo dược quý giá ta cấy ghép được từ nơi khác, hầu như đều là dược thảo có ích đối với thân thể chủ nhân, thế nên nhất định phải dốc lòng chăm sóc."

"Há, làm sao để chăm sóc đây?" Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Hoa Giác.

"Vu Đề chưa thành thạo gì cả, nên ta sẽ giao cho ngươi nhiệm vụ đơn giản nhất đi!" Hoa Giác cười nói, xem ra vẫn là một bộ dạng hiền lành.

Aya: Oáp~ Giờ mới thấy cái đồng nhân khó viết cỡ nào... Mình vẫn chưa xử lý nhân vật xong nữa. Thật là lỡ lại T^T...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi