CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

"Chị, cứ yên tâm đi, em sẽ không để cho ông ta làm như thế! Chiều hôm nay em trở về L thị tìm ông ta, tiện thể trả lại một vạn tệ tiền giải phẫu trước đó cho ông ta luôn."

Lăng Vu Đề khiến Trương Cầm Kính an tâm đôi chút, thế nhưng: "Em định làm gì?"

Lăng Vu Đề cười cười, đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó vào phòng chuẩn bị đổi quần áo, cô cũng không thể mặc áo ngủ mà đi chứ nhỉ?

"Chị, ông ta là ba ruột của chúng ta là sự thực chúng ta không cách nào thay đổi, việc của ông ta sớm muộn cũng sẽ bị bên phía truyền thông đào được rồi tuôn ra thôi. Như vậy tại sao chúng ta lại phải bị động?" Cô muốn cho Trương Cầm Kính chủ động phát phát ngôn, công bố thân thế của mình, công bố việc người cha kia cặn bã thế nào!

Như vậy, coi như Trương tra nam muốn chửi bới Trương Cầm Kính làm sao đi chăng nữa, đều sẽ không có người lại tin tưởng hắn!

Trương Cầm Kính cũng không phải đồ ngốc, Lăng Vu Đề vừa nói như vậy thì cô ấy liền phản ứng lại.

Trạng thái thấp thỏm luôn treo lơ lửng, cuối cùng cũng coi như hạ xuống được: "Vậy thì phiền Tiểu Vu đi một chuyến tới L thị!"

"Phiền phức cái gì!? Chị em với nhau mà nói những lời này?! Đúng rồi chị, camera mini lúc trước chị để chỗ nào thế? Sao em không tìm được?" Lăng Vu Đề tìm tới tìm lui trong tủ quần áo.

"Trong hộp đồ trang sức ở ngăn kéo thứ ba."

Theo lời Trương Cầm Kính, Lăng Vu Đề tìm được camera mini mà Trương Cầm Kính mua vào quãng thời gian trước, dự định đặt ở trong phòng khách.

Cái camera này có hình thể rất nhỏ, còn có một điểm đặc biệt thuận tiện, chính là cô có thể cài nó vào vị trí loa của điện thoại. Không nổi bật, hoàn toàn sẽ khiến người cho rằng đây chỉ là nút chống bụi.

Cô cong môi cười cười: "Chị, chờ tin tức tốt của em!"

"Được!"

Cúp điện thoại của Trương Cầm Kính, Lăng Vu Đề gọi điện thoại cho Dao Dao, nhờ cô ấy giúp cô xin nghỉ.

Từ Kinh Thị về L thị bằng máy bay sẽ khá nhanh, khoảng hai giờ thì đến. Lăng Vu Đề lại ra ngoài đặt vé máy bay trước, cũng không có thu dọn đồ đạc, lấy một vạn tệ khỏi két sắt rồi xách túi ra cửa ——

——L thị ——

Lăng Vu Đề vừa xuống máy bay thì cô gọi điện thoại cho Trương tra nam trước: "Ba ở đâu?"

"Làm sao?!"

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng của Trương tra nam từ khi cô tới thế giới này. Hơi khàn, không phải quá khó nghe, thế nhưng giọng điệu lại chẳng hay ho gì.

"Không thế nào cả, chỉ là đưa tiền tới cho ba mà thôi, nếu ba không muốn gặp con, vậy cứ như thế đi." Dửng dưng như không nói xong câu này, Lăng Vu Đề làm dáng muốn cúp điện thoại.

Bên kia truyền đến tiếng nói gấp gáp của Trương tra nam: "Ai —— từ từ!"

"Địa chỉ!" Lăng Vu Đề lạnh lùng phun ra hai chữ.

Trương tra nam nói địa chỉ nhà ông ta, Lăng Vu Đề trực tiếp gọi xe đi tới tiểu khu nơi Trương tra nam sống.

Đi tới tòa nhà ông ta nói, nhấn thang máy.

Trương tra nam ở lầu tám, người đến mở cửa cho Lăng Vu Đề, là bà vợ chanh chua của Trương tra nam.

Bà vợ kia nhìn thấy Lăng Vu Đề, bày ra dáng vẻ xem thường trợn tròn mắt với cô, sau đó hai tay ôm ngực xoay người đi vào bên trong, trong miệng còn không quên nói rằng: "Đi vào phải cởi giày, cùng đừng đi dép vào nhà bọn tao, miễn bẩn dép nhà bọn tao!"

Lăng Vu Đề ở cửa hơi dừng một chút, sau đó nở một nụ cười lạnh. Cô trực tiếp nhấc chân, không cởi giày, không đổi dép, cứ như thế mà đi giày cao tám centimet vào ngồi trên sô pha.

Giày Lăng Vu Đề không phải bẩn, chỉ là đạp ở trên sàn nhà màu trắng thì dấu vết đặc biệt rõ ràng mà thôi.

Hành động của Lăng Vu Đề khiến mụ tức giận đến mức thân thể đều run rẩy, mụ chỉ ngón tay vào Lăng Vu Đề mà mắng: "M -- mày -- đồ con hoang không có giáo dưỡng!"

Lăng Vu Đề nhếch môi cười run cả người, cô nhìn người đàn ông kia đang ôm một đứa bé trai tầm bốn, năm tuổi trên ghế sô pha.

Bé trai rất dễ thương đáng yêu, giống Lăng Vu Đề, Trương Cầm đến mấy phần.

Có điều, nó con trai của tra nam với mụ đanh đá, Lăng Vu Đề cũng không thích được!

Tuy Trương tra nam đã bốn mươi, nhưng đàn ông bốn mươi chính lúc có mị lực nhất. Bề ngoài của Lăng mẫu chỉ tính là thanh tú, Lăng Vu Đề cùng Trương Cầm Kính có thể có ngoại hình xuất sắc như vậy cũng là do kế thừa gen của Trương tra nam.

Về điểm này, đúng là phải cảm kích Trương tra nam, cho cô cùng Trương Cầm Kính túi da tốt!

"Tôi là con hoang, vậy một lớn một nhỏ trong nhà bà, không phải là con hoang già cùng con hoang nhỏ?! Bà cũng là nữ nhân của con hoang đấy!" Lăng Vu Đề cười híp mắt nói.

Thấy mụ tức đỏ mặt, hận không thể tới đánh lộn với mình, Lăng Vu Đề cười cười ngồi ở trên ghế sô pha đơn đối diện với Trương tra nam: "Hôm nay tôi là thần tài, doạ tôi chạy thì không có ai đưa tiền cho mấy người!"

Nghe Lăng Vu Đề nói thế, mụ cứng còng, sau đó đè ép tức giận xuống. Xem ở phần tiền Lăng Vu Đề đưa đến!

Trương tra nam nãy giờ vẫn ngồi trên ghế không nói một câu, lúc này mới mới thả đứa con trai xuống, nhìn Lăng Vu Đề, mở miệng nói: "Tiền đâu?"

Từ lúc mới bước chân vào nhà thì Lăng Vu Đề đã cầm di động trong tay, camera vẫn ở trạng thái mở ra, ghi lại toàn bộ những việc đã, đang và sẽ xảy ra.

Lăng Vu Đề nhíu nhíu mày, người ba ruột này, cũng thật là thờ ơ đấy.

Lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt ở trên khay trà, sau đó mở miệng nói rằng: "Chị gái hai mươi tuổi, con cũng sắp mười chín tuổi. Những năm này, ngoại trừ một canh tệ phí giải phẫu mà ba cho con khi xảy ra tai nạn vào hơn một năm trước thì chúng con cũng không hề dùng tiền của ba. Một vạn tệ trả lại ba, cũng coi như là thanh toán xong."

Nhìn thấy cấp tiền chẳng hề có chút phân lượng nào được đặt trên khay trà, sắc mặt Trương tra nam liền xụ xuống: "Tao tìm chị mày muốn năm mươi vạn, không phải là một vạn tệ để cho ăn mày!"

Trương tra nam cầm lấy xấp tiền kia, trực tiếp ném xuống đất.

Lăng Vu Đề cười, đưa tay vén tóc ra sau vành tai: "Ba à, hoá ra dưới cái nhìn của ba, một vạn tệ, chỉ để cho ăn mày đấy!? Cho nên mới nói, lúc trước ba cho một vạn tệ này, chính là căn cứ vào "tấm lòng" bố thí ăn mày a!"

Trương tra nam nghẹn họng, lập tức trừng Lăng Vu Đề: "Mày đã đến đưa tiền, thì nên biết tao đã nói với Cầm Cầm thế nào, không có năm mươi vạn, chớ có trách tao tung ra chuyện gièm pha của nó!"

"Chuyện gièm pha?! Tuôn ra?!" Lăng Vu Đề giả vờ kinh ngạc nói, sau đó cô nháy mắt, cầm điện thoại di động, duỗi ngón trỏ chỉ thẳng chỉ vào Trương tra nam cùng bà vợ kia.

Sau đó mới nói: "Ba à, cái gọi là gièm pha của ba ấy, chính là ba, đã từng bị phán tám năm tù có thời hạn bởi vì buôn ma túy? Hay là sau khi ra tù mà ba vẫn dựa vào mẹ con nuôi đến ba năm, còn trộm tiền mẹ đi mua ma tuý, đi mượn tiền của người khác mua ma tuý?!"

Nói xong, cô gật gù, không để ý tới bản mặt đen xì của Trương tra nam, nói tiếp: "Đúng vậy, cũng thật là chuyện gièm pha đó! Có điều, hình như là chuyện gièm pha của ba mà, đúng chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi