CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

* Tựa đề ở bản gốc có từ thiết huyết, chỉ sự sắt đá kiên cường, có tinh thần thép và giàu lòng hi sinh, mình không lấy được từ nào bao hàm toàn bộ ý nghĩa đó nên mạn phép lấy từ quả cảm. Nếu bạn nào có từ thích hợp hơn thì có thể bình luận cho mình biết, mình cảm ơn.

_______

Thời điểm Lăng Vu Đề tới thế giới nhiệm vụ, mở mắt ra thì nhìn thấy một màu đen kịt.

Cô không biết lúc này bản thân đang ở thế giới hiện đại hay cổ đại, có điều dựa theo quy luật, cô mới trở về từ thế giới cổ đại, vậy lần này là thế giới hiện đại đúng chứ?

Lăng Vu Đề cau mày ngồi dậy trên thứ giống như cái giường, chân đạp trên đất...

Σ(°△°)︴ Đây là nền gì thế này?! Lồi lõm, hơn nữa rất cộm chân.

Hai chân lò mò dưới đất một phen, không có tìm được giày...

Hết cách rồi, Lăng Vu Đề chỉ đành nhịn đau, để chân trần đi mò bên tường.

Dò dẫm nửa ngày trên tường. cô mới tìm thấy một thứ được treo lên... có khả năng là công tắc đèn.

Tách.

Tách.

Lăng Vu Đề:...

Vậy mà không có điện?! Hay đây căn bản không phải công tắc đèn?

Không bật đèn lên được, chung quanh đen kịt hơn nữa còn rất yên tĩnh... À, cũng không tính là yên tĩnh, bởi vì cô nghe thấy tiếng côn trùng ở bên ngoài.

Lăng Vu Đề hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.

Có điều chắc là an toàn đúng chứ?

Được rồi, nếu đã không nhìn thấy gì, vậy cô lên giường tiếp thu nội dung tình tiết và ký ức trước --

Đến khi Lăng Vu Đề tiếp thu nội dung tình tiết và ký ức xong, còn chưa kịp biểu đạt tâm trạng vào lúc này...

"Lăng Vu Đề, hôm này mày bị gì thế?! Trời sáng bảnh mắt còn chưa chịu dậy nấu đồ ăn sáng, có phải là hai ngày nữa phải lập gia đình nên mày lười biếng trốn việc rồi!? Dậy ngay cho bà!"

Chăn bị người ta xốc lên, tai thì bị véo.

Lăng Vu Đề cau mày, tiếng la ó kia sắp xuyên thủng màng nhĩ của cô rồi!

Cảm giác đau đớn ở lỗ tai suýt nữa khiến cô cho rằng chỉ sau khắc nữa tai mình sẽ rớt xuống!

Lăng Vu Đề vội vã nắm lấy cái tay đang véo tai mình, sau đó ngồi dậy.

"Mẹ, mẹ, con sai rồi! Con sai rồi!"

Cô không muốn ăn thiệt trước mắt, thân thể này yếu cực kỳ, hoàn toàn không phải đối thủ của người phụ nữ trung niên nhà nông tai to mặt lớn, quen làm những việc cần thể lực trước mắt.

Người phụ nữ được Lăng Vu Đề gọi là mẹ - Tào Mỹ Hồng hừ một tiếng, buông tay ra: "Mau đứng lên! Em trai mày sắp đi học, hôm nay mà em trai mày không ăn sáng được... cả ngày nay mày đừng có hòng ăn cơm!"

Nói xong, Tào Mỹ Hồng liền xoay người đi ra khỏi phòng Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nhe răng trợn mắt giơ tay xoa tai, đưa mắt nhìn trong phòng.

Căn phòng rất đơn sơ, chừng mười mét vuông, tùy tiện dùng tấm ván gỗ làm thành giường.

Mặc dù là phòng xây bằng gạch nhưng còn chẳng có quét vôi.

Trong phòng có một cánh cửa sổ dùng vải bố rách nát làm rèm, một miếng vải bố che chắn lối ra vào, còn có ngăn tủ, đó là nơi nguyên thân cất quần áo cùng những vật khác.

Nguyên thân là người rất sạch sẽ, tuy phòng ở đơn sơ nhưng được cô ấy thu dọn tinh tươm

Cô rời giường, tìm được đôi giày vải đen đã cũ ở dưới gầm giường ra mang.

Còn muốn cảm thán một hồi thì tiếng gào của Tào Mỹ Hồng đã truyền từ ngoài vào.

"Lăng Vu Đề! Mày da dày đúng không!?"

"Đến ngay!"

Tạm thời thu tâm tư về, hiện tại quan trọng nhất chính là đi làm bữa sáng trước, còn chuyện sau đó... để sau đi.

Vội vàng tới nhà bếp làm bốn phần đồ ăn sáng cho cả nhà, Lăng Thủ Nghiệp, Tào Mỹ Hồng cùng với con trai của họ ngồi ở trên bàn ăn cơm.

Lăng Vu Đề lại ăn ở trong bếp.

Khi ăn, Lăng Vu Đề mới có thời gian ngẫm nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của bản thân.

Thanh niên đeo kính kia... Rốt cuộc thì cô đắc tội anh ta ở đâu!?

Giờ cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài: "Tại sao?! Tại-- sao -- "

Tại sao lại làm thế với tôi!

Sinh ra ở trong sơn thôn bần cùng không sao, cha không đau mẹ không yêu cũng không sao nốt!

Thế nhưng --

Tuy nguyên thân không tính là tiểu thư nhà giàu, thế nhưng cũng thiên kim thế gia quân phiệt!

Không nên ở nơi như thế này!

Tình tiết máu chó này!

Đúng, nguyên thân là thiên kim thế gia quân phiệt, nhưng tại sao cô ấy phải ở trong chốn thâm sơn cùng cốc bị người ta ngược đãi đây?!

Chuyện này... phải bắt đầu từ nữ chính.

Quả thực Lăng Vu Đề không có chút thiện cảm nào với nữ chính ở thế giới này.

Lăng Thủ Nghiệp và Tào Mỹ Hồng đang dùng bữa sáng trong nhà tính ra chính là bác trai và bác gái của nguyên thân.

Mười chín năm trước, người cha làm lính của nguyên thân - Lăng Thủ Thành dẫn vợ có mang chín tháng tới sơn thôn nhỏ này thăm người thân.

Vừa vặn vào lúc ấy, Tào Mỹ Hồng cũng mang thai hơn chín tháng.

Trùng hợp gặp phải Tào Mỹ Hồng sắp sinh nên mấy người cả vội chạy tới bệnh viện trong trấn.

Trong phòng sinh, có lẽ tiếng kêu la của Tào Mỹ Hồng kinh động đến mẹ Lăng nên khiến bà ấy cũng muốn sinh trong khi còn chưa tới ngày!

Mẹ Lăng và Tào Mỹ Hồng sinh cách nhau mười phút, đều sinh ra con gái.

Nhà mẹ đẻ của mẹ Lăng là thế gia quân phiệt, rất giàu có!

Trước đó khi tán gẫu thì nghe Lăng Thủ Thành nói với mẹ Lăng là bởi vì trong nhà đều là bé trai nên rất muốn có con gái.

Lần này mẹ Lăng sinh đứa con gái, chẳng phải sẽ được bên nhà đó nâng niu yêu chiều hay sao!

Thế là Lăng Thủ Nghiệp và Tào Mỹ Hồng lòng sinh tà niệm, tráo đổi hai đứa bé!

Sau đó... vốn nên ở trong biệt thự thành phố được yêu thương, nguyên thân lại trở thành một thôn cô trong sơn thôn nhỏ này.

Mà cô gái vốn dĩ là thôn cô lại trở thành thiên kim tiểu thư được cưng chiều.

Nghe tới đây, nguyên thân hẳn là nữ chính mới đúng. Nhưng thực tế, nguyên thân là một tấm bia đỡ đạn không lên nổi hàng nữ phụ.

Cô gái vốn dĩ nên là thôn cô mới thật sự là nữ chính!

Tại sao?!

Bởi vì nữ chính sống lại!

Từ ký ức của nguyên thân, chắc chắn Lăng Vu Đề sẽ không biết nữ chính sống lại.

Trong kịch tình có đề cập rằng vào kiếp trước, nữ chính là người khá điêu ngoa tùy hứng không nói lý, tính cách gần như nguyên thân ở thế giới trước của Lăng Vu Đề.

Mà nguyên thân đây là một cô gái kiên cường thiện lương.

Mười chín tuổi, nguyên thân thi đậu vào đại học số một thủ đô dựa vào thành tích ưu việt của bản thân, mà điều trùng hợp chính là nữ chính và nguyên thân trở thành bạn cùng lớp.

Nguyên thân có dung mạo xinh đẹp, đẹp hơn nữ chính chỉ có thể coi là thanh tú rất nhiều.

Có thể là lòng đố kỵ trời sinh nên nữ chính đã không có thiện cảm với nguyên thân ngay từ lúc đầu.

Hơn nữa lúc đó chàng trai nữ chính thích lại thích nguyên thân, nữ chính càng muốn làm khó nguyên thân. Có điều nguyên thân hoàn toàn không để tâm, cô ấy cảm thấy đây chỉ là trò đùa dai giữa các cô gái mà thôi.

Sau đó bởi một vài chuyện dẫn đến việc Lăng Thủ Thành biết nguyên thân mới là con gái ruột của ông!

Tuy rằng ông rất oán giận hành động của Lăng Thủ Nghiệp, nhưng ông vẫn có tình cảm đối với "con gái" mình đã thương yêu mười chín năm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi