CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

Bên kia, Dạ Khanh Tuyết tỉnh lại đầu tiên. Nàng ấy cúi đầu nhìn xiêm y ướt nhẹp dính không ít bùn đất, chau mày, không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Một hồi lâu sau, nàng mới nhớ tới Nam Cung Vũ Mặc.

Dạ Khanh Tuyết quay đầu tìm Nam Cung Vũ Mặc, khi thấy Nam Cung Vũ Mặc cách đó không xa thì nàng vội vàng đứng dậy, chạy đến đỡ hắn dậy.

"Vũ Mặc huynh không sao chứ? A! Huynh bị thương rồi!"

Dạ Khanh Tuyết che miệng kinh ngạc thốt lên, đôi mắt trong veo lập tức trào nước mắt.

Vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên Nam Cung Vũ Mặc làm chính là vội vã an ủi Dạ Khanh Tuyết: "Tuyết nhi đừng khóc, ta không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi."

Nói thì nói vậy, Nam Cung Vũ Mặc lại cảm thấy mình bị nội thương như là bị người ta đánh một chưởng. Thế nhưng trong ảo giác vừa rồi hắn đâu bị ai đánh!

Ngược lại, là hắn đánh người khác một chưởng!

Dạ Khanh Tuyết ừ một tiếng: "Ta không khóc!" Nói xong, nàng đưa tay lau nước mắt, sau đó đỡ Nam Cung Vũ Mặc đứng lên.

Lúc bấy giờ Nam Cung Vũ Mặc mới nhìn thấy Nam Cung Tử Hiên đang quỳ một chân xuống đất, ảo giác vừa nãy rất mơ hồ, hắn chỉ nhớ hình như mình đã đánh nhau với ai đó.

Lẽ nào... là đánh với Nam Cung Tử Hiên?

Nam Cung Tử Hiên ho nhẹ một tiếng sau đó đứng lên, xuyên thấu qua mặt nạ nhìn hai người trước mắt, vết máu kéo bên khóe miệng khiến nụ cười tà tứ nhiễm thêm phần càn rỡ.

"Nam Cung Vũ Mặc, ngươi không muốn biết tại sao ngươi vừa đánh ta một chưởng mà bản thân mình cũng bị nội thương không?"

Dù ảo giác vừa nãy khiến Nam Cung Tử Hiên không biết mình đánh nhau với ai, thế nhưng sau khi tỉnh lại thì đã nhìn thấy Nam Cung Vũ Mặc đang được Dạ Khanh Tuyết đỡ, không cần suy nghĩ cũng biết y vừa đánh với ai.

Nghe vậy, Nam Cung Vũ Mặc hơi ngẩn người: "Ngươi..."

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới điểm này, nhưng sau khi Nam Cung Tử Hiên nhắc đến, hắn mới cảm thấy có điểm không đúng.

Rốt cuộc thì... tại sao hắn đánh Nam Cung Tử Hiên một chưởng, bản thân cũng chịu phản phệ cơ chứ?!

Nam Cung Vũ Mặc cũng không phải kẻ ngu ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là lập tức có thể nghĩ ra ngay, nhưng Nam Cung Vũ Mặc không dám tin tưởng đáp án đó: "Ngươi... Ngươi cũng là huyết mạch Nam Cung gia!?"

Chẳng trách Nam Cung Vũ Mặc lại kinh ngạc như vậy, bởi vì ngoại trừ hắn và Nam Cung Diệp thì Nam Cung gia không có huyết thống khác.

Hiện tại Nam Cung Diệp chết rồi, hắn cho rằng Nam Cung gia cũng chỉ còn sót lại hắn.

Nam Cung Tử Hiên cười trào phúng: "Xùy ~ đâu chỉ..." Ta đâu chỉ là huyết mạch Nam Cung gia, ta còn là ca ca ruột của ngươi đây này!

Đương nhiên Nam Cung Tử Hiên sẽ không nói câu sau ra. Y giương mắt nhìn Dạ Khanh Tuyết, lúc này mới chống kiếm đứng dậy.

Lúc xoay người chuẩn bị đi, ánh mắt y chuyển tới bóng người ngoài rừng cây, thế rồi khựng lại.

Dưới mặt nạ, ánh mắt mất tự nhiên chợt hiện lên, Nam Cung Tử Hiên lập tức nhớ ra lúc này mình đang đeo mặt nạ nên Lăng Vu Đề không nhận ra.

Bước chân y hơi tập tễnh, thời điểm đi tới bên cạnh Lăng Vu Đề thì y không lộ dấu vết mà dừng lại một chút, tiếp theo đó đi về phía trước...

"Muốn vờ là người xa lạ?"

Sáu chữ hờ hững này khiến Nam Cung Tử Hiên ngừng bước.

Sự kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt, y kinh ngạc vì Lăng Vu Đề lại nhận ra mình. Có điều...

"Giả vờ? Cô nương, cô biết ta?" Nam Cung Tử Hiên đè thấp giọng nói.

Y không nhìn Lăng Vu Đề, thậm chí không quay đầu lại.

Lăng Vu Đề đi tới trước mặt Nam Cung Tử Hiên, sau đó nhìn vào mắt y: "Thí Hồn."

"Cô nương nhận lầm người, bổn giáo chủ là Phần Thiên Phần Nguyệt giáo." Nam Cung Tử Hiên còn phủ nhận.

Lăng Vu Đề mím môi, nghiêm mặt: "À, Phần Thiên."

Cô cứ vậy mà nhìn Nam Cung Tử Hiên, dù gọi y là Phần Thiên nhưng ánh mắt kia lại nói cho y rằng: Ta biết huynh là Phần Thiên, cũng là Thí Hồn, đúng hơn là Nam Cung Tử Hiên!

Ánh mắt Nam Cung Tử Hiên hơi lóe lên, y không để ý đến Lăng Vu Đề, lướt qua bên người cô.

Nhìn bóng lưng của Nam Cung Tử Hiên, Lăng Vu Đề hít sâu mấy cái điều chỉnh tâm trạng.

Cô đoán không sai mà! Độ hảo cảm... giảm rồi!

Ngay vừa rồi khi Nam Cung Tử Hiên đi qua bên người cô, chín mươi hai điểm giảm xuống còn chín mươi điểm!

(ㄒoㄒ) ~~

Lăng Vu Đề mờ mịt đứng yên tại chỗ thật lâu.

Giọng nói của Nam Cung Vũ Mặc truyền đến từ phía sau: "Cô là... Các chủ U Linh?"

Lăng Vu Đề quay đầu lại nhìn Nam Cung Vũ Mặc. Cô không đeo khăn che mặt, Nam Cung Vũ Mặc nhận ra cũng là điều dễ hiểu cho nên cô không phủ nhận.

Nam Cung Vũ Mặc tiếp theo mở miệng: "À thì... Cô biết Giáo chủ Phần Nguyệt?"

"Ngươi muốn hỏi gì?" Lăng Vu Đề nghiêm mặt, sắc mặt không đẹp cho lắm.

Nam Cung Vũ Mặc ho nhẹ một tiếng, sau đó lúng túng hỏi rằng: "À, ta muốn hỏi hắn tên là gì."

Tên là gì? Là Nam Cung Tử Hiên!

"Phần Thiên."

Lăng Vu Đề lạnh lùng phun ra hai chữ, thế rồi nhấc chân đuổi theo Nam Cung Tử Hiên.

Nam Cung Vũ Mặc được Dạ Khanh Tuyết đỡ, trông Lăng Vu Đề sử dụng khinh công rời đi, rõ ràng hắn hỏi tên thật mà...

Dạ Khanh Tuyết ở cạnh nhìn Nam Cung Vũ Mặc: "Vũ Mặc, chúng ta đi tìm một chỗ băng vết thương cho huynh trước được không?"

"Ừm, được." Nam Cung Vũ Mặc nghiêng đầu cười với Dạ Khanh Tuyết, trên gương mặt tuấn tú tái nhợt vẫn nở nụ cười ấm áp --

Lăng Vu Đề sử dụng khinh công nên nhanh chóng đuổi kịp Nam Cung Tử Hiên.

Nam Cung Tử Hiên đâm bị thương Nam Cung Vũ Mặc nên chịu phản phệ, sau đó lại hứng thêm một chưởng của Nam Cung Vũ Mặc. Lúc này tình trạng của y cũng không khá hơn chút nào.

Lúc Lăng Vu Đề đuổi kịp Nam Cung Tử Hiên, y đang tựa vào dưới một gốc cây lớn nghỉ ngơi.

Có vẻ như đi không đặng rồi.

Y lấy một bình thuốc nhỏ ra, đổ hai viên thuốc màu đen vào miệng, sau đó ngồi xếp bằng trị thương.

Lăng Vu Đề đi tới đối diện Nam Cung Tử Hiên, cũng ngồi xếp bằng.

Cô không nói gì, chỉ nhìn Nam Cung Tử Hiên.

Nam Cung Tử Hiên bị Lăng Vu Đề nhìn như vậy thì có cảm giác như có gai sau lưng, có điều biết Lăng Vu Đề sẽ không làm gì với mình nên y vẫn nhắm mắt chữa thương.

Lăng Vu Đề thấy Nam Cung Tử Hiên nghiêm túc trị thương, phỏng chừng trong một chốc sẽ không xong, thế cho nên cô nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy rời đi --

Lăng Vu Đề mới vừa đi, Nam Cung Tử Hiên đã giật lỗ tai, hàng mi rung động nhưng không mở mắt ra.

Trong lòng có cảm giác... rất phức tạp, khó nói là thở phào nhẹ nhõm hay là mất mát vì bị vứt bỏ.

Lăng Vu Đề không đi thật, cô chỉ đi tìm nguồn nước.

Lăng Vu Đề đã uống hết nước trong túi, hình như lúc mới tới cô nhìn thấy có nguồn suối. Đi lấy nước để đến lúc đi tìm lại không thấy đâu.

Về chỗ nguồn suối, Lăng Vu Đề lấy túi nước ra khỏi bao quần áo, sau đó đặt miệng bình ở nguồn suối để lấy nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi