CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 166: Cô ta không muốn sống, tôi giúp cô ta

Nhưng không phải chứ, dáng vẻ của “Lâm Tâm Ngôn” đến cô cũng không phân biệt được thật giả, làm sao trong một ngày anh có thể phát hiện được?

Không thể nào! Hà Thụy Lâm không tin Tông Cảnh Hạo nhanh như vậy đã biết sự thật.

Miệng cô ta đầy máu: “Anh đừng mơ ép được tôi”

Cô vẫn chắc chắn anh vẫn chưa phát hiện.

Ít nhất cũng không nhanh như vậy.

Tông Cảnh Hạo vô cùng trầm mặc, mỗi bước tiến đến gần cô ta lại run lên, anh giống như một ác ma ẩn giấu sự kinh hoàng và Sợ hãi ớn lạnh.

Hà Thụy Lâm muốn động đậy tránh xa anh ra, nhưng vừa mới cựa mình thì từng tế bào nhỏ đã run lên đau đớn.

Cô run lên bần bật. “Anh muốn như thế nào?”

Tông Cảnh Hạo quỳ một chân xuống, vuốt từng sợi tóc chắn trước mắt cô ta: “Thành thực khai ra chỗ của Lâm Tận Ngôn, có khi cô còn được một con đường sống”

Hà Thụy Lâm không muốn thừa nhận, anh đã biết người mình tìm thấy không phải Lâm Tân Ngôn, nhưng lời anh nói ra đã thể hiện rõ ràng người bên cạnh mình không phải Lâm Tâm Ngôn thật.

Nước mắt cô ta lã chã rơi, thống khổ bất cam: “Rốt cuộc Lâm Tâm Ngôn có chỗ nào tốt? Tại sao lại chú ý cô ta như vậy? Là vì cô ta cho anh hai đứa con à? Nhưng không có cô ấy thì tôi cũng có thể, thậm chí Lâm Tâm Ngôn giả bên cạnh anh cũng có thể sinh con cho anh”

Tông Cảnh Hạo cau mày, không thể nhịn nổi nữa, giọng nói càng ngày càng lạnh lùng: “Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?!”

Hà Thụy Lâm nhìn anh rất lâu, đột nhiên mỉm cười.

“Nếu anh đã biết thì tôi cũng không giấu nữa, là tên Lâm Vũ Hàm đó bên cạnh anh, vốn không phải là Lâm Tân Ngôn, người thật giờ đã cùng anh tôi rời khỏi đây rồi?”

Nụ cười của cô ta ngày càng điên rồ, nét mặt hung dữ: “Tôi biết, lần này anh chắc chắn sẽ không tha cho tôi, tôi chết rồi cũng hết cách, chính là tôi có thể khiến anh mãi mãi không tìm thấy cô ta, tôi cũng không thiệt, ha ha-”

Tông Cảnh Hạo véo cổ cô ta, tiếng cười điên cuồng lập tức biến thành tiếng nghẹn đau đớn.

Ánh mắt anh hung bạo: “Có phải tôi quá nhân từ với cô không?”

Hà Thụy Lâm hoảng sợ.

Cái cổ mảnh khảnh trong tay Tông Cảnh Hạo dường như là chỗ yếu hiểm, khẽ dùng lực liền có thể đứt đoạn.

Lực ngón tay dọa người, trước đây Thẩm Bồi Xuyên từng nói, Tông Cảnh Hạo từng luyện võ, kỹ năng nào cũng hơn anh ấy, vì phải tiếp tục kế nghiệp nhà họ Tông, anh mới không ở lại, nếu ở lại thì thành tựu hiện giờ cũng không thể kể xiết.

Cô ta thấy rõ sát khí trong mắt Tông Cảnh Hạo, lưng dựa vào bức tường cứng lạnh lẽo, lạnh thấu thương, đau muốn chết.

Anh yêu Lâm Tâm Ngôn như vậy sao? Hà Thụy Lâm cảm thấy đau lòng, đau đớn đến mức miệng chỉ thốt ra được hai chữ: “Tôi nói…”

Tay Tông Cảnh Hạo buông ra.

Khi hít thở được tự do, cô ta nằm trên mặt đất hít một hơi thật sâu, cổ họng khô ngứa khiến cô ta họ dữ dội, rồi nhổ ra một ngụm máu, mười ngón tay quờ quạng trên mặt đất nằm lại thành quyền. .

“Dù anh biết thì cũng muộn rồi, trong kế hoạch của chúng tôi, khi anh phát hiện ra Lâm Tân Ngôn giả thì Lâm Tân Ngôn thật đã bị tiêm một loại thuốc làm thần kinh cô ta hoảng loạn, mất đi kí ức, bị anh tôi đưa đi khỏi thành phố B, lúc này e là họ đã đi rồi.” Cô ta ngẩng đầu, nhìn Tông Cảnh Hạo qua những sợi tóc che trước mặt: “Mục đích chúng tôi làm cô ta mất đi kí ức chính là muốn cô ta quên đi mọi việc đã xảy ra, cô ta sinh con, anh xuất hiện, sau khi mất kí ức, thế giới của cô ta chỉ có một người đó là anh tôi, bọn họ có thể tới một nơi yên tĩnh, trải qua những ngày tháng bình yên như một cặp vợ chồng bình thường, nói không chừng hiện giờ cô ta đang nằm dưới anh tôi, mây mưa triền miền, yêu tới chết đi sống lại.”

Cô ta chưa nói hết câu đã bị Tông Cảnh Hạo đấm cho choáng váng.

Đồng tử của anh như khát máu, mỗi lời cô ta nói ra đều kích thích thần kinh của anh.

Trên tay anh dính máu tươi, nhưng anh lại không biết, tay không ngừng run rẩy.

Qua một hồi anh mới lí trí trở lại, đứng dậy đi khỏi phòng.

Tiểu Lưu lập tức đi tới: “Đội trưởng Thẩm ở phòng làm việc”

Sắc mặt anh tối sầm: “Không cho ai gặp người phụ nữ đó, chăm sóc cẩn thận, không được để vết thương lộ liễu, giữ lại một mạng”

“Tôi hiểu rồi.” Tiểu Lưu rất hiểu chuyện, hơn nữa còn là người của Thẩm Bồi Xuyên, rất có năng lực: “Giám đốc Tông yên tâm, tôi sẽ xử lí tốt, đảm bảo không tìm được dấu vết nào”

Tông Cảnh Hạo gật đầu rời đi.

Phòng làm việc.

Cho dù Thẩm Bồi Xuyên có dỗ dành, làm trò thế nào thì Lâm Hi Thần vẫn không cười chút nào, đứng trước chiếc bàn bày những đồ trang trí và lá cờ đỏ năm sao làm trò cười, anh giữ những ngón tay ra không ngừng nghịch ngợm.

Thẩm Bồi Xuyên ngồi trên sofa, tra baidu làm sao để làm trẻ nhỏ vui, kết quả đều là mua đồ chơi hoặc đồ ăn, đi khu vui chơi…

Nhưng Lâm Hi Thần so với những đứa trẻ năm tuổi khác trưởng thành hơn nhiều.

Những thứ này rõ ràng không dự được cậu. “Tiểu Thần à, cháu đừng lo lắng, các chú nhất định sẽ tìm được mami cháu”

Lâm Hi Thần nghịch lá cờ đỏ, những giọt nước mắt rơi xuống, nhịn mãi cuối cùng vẫn không chịu được.

Không thấy mẹ đâu, cậu lo lắng, sợ hãi.

“Cảnh Hạo”

Tông Cảnh Hạo bước vào, Thẩm Bồi Xuyên từ sofa đứng lên thở dài: “Tâm tư cậu bé này quá trưởng thành rồi.”

Không biết đây là tốt hay xấu nữa.

Ánh mắt Tông Cảnh Hạo hướng về thân hình nhỏ bé đang đứng trước bàn.

Dường như biết anh tới, cậu lặng lẽ lau nước mắt rồi giả vờ quay lại: “Chú về rồi à?”

“Ừm” Tông Cảnh Hạo đáp.

“Cảng, nhà ga, sân bay, cậu cử người theo dõi những nơi này”

Chỉ cần chưa ra nước ngoài thì anh vẫn còn thời gian. Thẩm Bồi Xuyên hiểu ý anh, gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không để hắn thoát, Hà Thụy Lâm đó cậu định làm gì?”

“Cô ta không muốn sống thì tôi cho cô ta như mong muốn” Anh nhẹ nhàng thờ ơ nói, giống như cái mạng này không đáng để anh nhắc tới.

Thẩm Bồi Xuyên hít một hơi kinh ngạc: “Tôi biết rồi”

“Tôi sẽ để Tô Trạm tìm” Hiện giờ Tô Trạm và Vu Đậu Đậu đang đưa người ra sân bay.

Nói xong anh vẫy tay với Lâm Hi Thần: “Chúng ta phải đi rồi” Cậu bé bước tới chủ động nắm tay anh.

Thẩm Bồi Xuyên nhìn bóng lớn bóng nhỏ biến mất khỏi cửa, bước tới bàn làm việc gọi điện, sắp xếp người điều tra những nơi xuất cảnh.

Lâm Hi Thần trèo lên xe, tự thắt dây an toàn: “Chúng ta chưa về nhà có được không?”

Anh không hỏi tại sao mà đáp: “Được.”

Chiếc xe rời khỏi trại giam, chậm rãi vô định đi qua những con đường, và cuối cùng dừng lại bên một khu rừng yên tĩnh.

Xe chết máy rồi.

“Từ nhỏ cháu đã là người đàn ông duy nhất trong nhà, cháu muốn bảo vệ mẹ, yêu thương mẹ để mẹ không bị thương nữa, không phải chịu đau khổ nữa” Cậu khịt mũi: “Cho dù người sau này chăm sóc mẹ có phải ba ruột của cháu hay không, chỉ cần yêu thương mami, chăm sóc, lo lắng, bảo vệ, che chở cho bà ấy, thì cháu đều chấp nhận, thậm chí gọi người đó là bao Lâm Hi Thần biết thái độ của mình, bất luận sau này Lâm Tận Ngôn lựa chọn như thế nào cậu sẽ đều thấu hiểu và chấp nhận.

Cho dù là ba ruột của cậu, Tông Cảnh Hạo không làm được những điều cậu nói thì cậu sẽ không chấp nhận. Mami của cậu nhất định phải được một người rất tốt rất tốt chăm sóc mới được.

Một tay Tông Cảnh Hạo gác lên cửa kính xe, cúi đầu xuống, bóng cây tràn ngập che phủ sắc mặt của anh, chỉ để lại một đường viền mơ hồ, nhìn kĩ sẽ phát hiện toàn thân anh đang khẽ run lên.

Không có câu từ nào có thể miêu ta nối cảm xúc trong lòng anh lúc này. Loại chấn động đó, loại đau khổ không có cách nào kể xiết đó…

Không biết mất bao lâu anh mới bình tĩnh nói chuyện với cậu, âm thanh khàn khàn: “Chúng ta nên về thôi”

Nói xong anh khởi động lại xe.

“Đợi chút.” Lâm Hi Thần nhìn vết máu trên tay anh: “Chủ bị thương rồi?”

“Không phải” Vết máu đó không phải của anh.

Lâm Hi Thần bất giác thở phào, rút một chiếc khăn ướt ra khỏi hộp: “Cháu lau cho chú nhé”

Tông Cảnh Hạo đưa tay ra, Lâm Hi Thần cúi đầu, một tay giữ bàn tay anh, một tay cẩn thận lau vết máu trên mu bàn tay anh.

Cậu rất hiểu chuyện, không hỏi tại sao lại xuất hiện thứ đó.

Tông Cảnh Hạo nhìn cậu, khuôn mặt non nớt, nhưng không non nớt chút nào.

Trưởng thành tới mức khiến anh đau lòng, loại đau đớn này, gặm nhấm con tim…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi