CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 184: Nguồn gốc của Bạch Thành.

Tông Cảnh Hạo một tay xách túi đồ, một tay bế con gái, họ đi ra khỏi siêu thị, vừa lúc có một chiếc xe khách lớn đi tới, hai mẹ con khi nãy vào siêu thị mua đồ cũng đang ngồi trên chiếc xe đó.
Lúc cậu bé đó lên xe, có quay đầu lại nhìn một cái, cô bé nhỏ được người ta bế, trong lòng nghĩ, thực sự là một đứa trẻ ngây thơ, nhưng rất đáng yêu.
“Đi thôi.” Mẹ cậu thúc giục một tiếng.
Cậu bé đành phải lên xe.
“Anh trai đâu ạ?” Lâm Nhụy Hi nhìn ngang nhìn dọc, khắp nơi đều là xe, khắp nơi đều là người, cô bé cơ bản không phát hiện ra trên kính cửa sổ của chiếc xe khách lớn đó, phản chiếu một đôi mắt đen sáng, đang nhìn cô bé.
Rất nhanh sau đó chiếc xe khách đã rời xa, cắt đứt tầm nhìn của cậu bé.
“Ba, chỗ đó đang làm gì vậy ạ?” Lâm Nhụy Hi chỉ vào chỗ bán kẹo hồ lô cách đó không xa, phía sau có một đám người vây quanh xem rất náo nhiệt.
Cô bé ôm lấy cổ Tông Cảnh Hạo: “Ba ơi, con muốn ăn kẹo hồ lô.”
Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn vào túi đồ lớn đang xách trên tay, ừm, con gái muốn, vậy chỉ có một chữ, mua!
“Ba thật là tốt.” Lâm Nhụy Hi ôm lấy mặt Tông Cảnh Hạo, lại hôn, lại cọ sát, thậm chí đến một núi băng cũng có thể tan chảy ngay lập tức.
Kẹo hồ lô trước đây, chỉ có quả sơn tra bọc đường, nhưng bây giờ, có rất nhiều loại quả khác nhau được xiên thành từng xiên rồi phủ lên một lớp đường, Lâm Nhụy Hi muốn một xiên sơn tra nguyên bản, những quả sơn tra đỏ đỏ bọc đường óng ánh, nhìn trông vô cùng ngon miệng.
Cô bé liếm miệng: “Chắc chắn là rất ngon đây.”
Tông Cảnh Hạo trả tiền xong: “Chúng ta phải đi thôi.”
Cô bé liền gật đầu, những thứ muốn đều có được rồi, cô bé thấy rất thỏa mãn.
Trở lại xe, bình dầu đã được đổ đầy rồi, Thẩm Bồi Xuyên cũng đã mang Lâm Hi Thần trở về, trên tay cậu bé cũng cầm một xiên kẹo hồ lô.
“Hai người sao lại chậm chạp như vậy, con với chú Bồi Xuyên đã về được một lúc rồi.” Lâm Hi Thần nhìn đống đồ mà Tông Cảnh Hạo xách lên xe, rồi lại nhìn em gái, trong lòng hiểu rõ, khẽ thở dài.
Thẩm Bồi Xuyên nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Mới có tí tuổi, thở dài cái gì?”
Lâm Hi Thần cong môi, ngồi lên ghế sofa ăn kẹo hồ lô.
Thẩm Bồi Xuyên theo Tông Cảnh Hạo ra phía sau: “Tô Trạm giải quyết việc của Hà Thụy Lâm rồi…”
“Đợi chút nữa nói.” Tông Cảnh Hạo ngắt lời anh ấy, anh không muốn con gái nghe được mấy chuyện ô uế đó.
Thẩm Bồi Xuyên lập tức ngậm miệng lại: “Tôi xuống xe đợi cậu.”
“Ừm.” Tông Cảnh Hạo đặt con gái vào chỗ ngồi, sau đó đặt đồ ăn lên bàn: “Con với anh trai ở trong xe, ba và chú Thẩm có chuyện cần nói.”
“Con biết rồi.” Lâm Nhụy Hi lúc này rất hiểu chuyện, vô cùng ngoan ngoãn.
Tông Cảnh Hạo xoa đầu cô bé.
Cô bé túm lấy đầu nói: “Tóc đã rối rồi, ba còn xoa như vậy làm nó càng rối hơn, chút nữa xấu quá, tìm được mami rồi, mami lại không nhận ra con đâu.”
Tông Cảnh Hạo khẽ cười, véo má cô bé: “Ai dám nói con gái của ba xấu?”
Lâm Nhụy Hi phấn khích, cười toe toét, để lộ ra một hàm răng nhỏ trắng tinh.
Tông Cảnh Hạo xuống xe, Thẩm Bồi Xuyên đã đứng ở trước cửa xe, thấy anh bước xuống, liền lùi về phía sau hai bước, nhường chỗ cho anh.
Họ tiến lên phía trước vài bước, nhưng cách chỗ xe không xa.
“Lâm Vũ Hàm chết rồi.”
Nét mặt Tông Cảnh Hạo ngơ ra, sao người chết lại là cô ta?
Lúc đó trên người Lâm Vũ Hàm không bị thương, còn Hà Thụy Lâm lại bị tra tấn không nhẹ, cố ý để hai bọn họ ở trong đó, chính là muốn họ tự giết lẫn nhau, cái chết của Lâm Vũ Hàm nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh cứ nghĩ người chết sẽ là Hà Thụy Lâm, thực ra ai chết đối với anh mà nói đều như nhau, người không chết thì cũng phạm phải tội giết người, chắc chắn phải ngồi tù, đến lúc tình tiết nghiêm trọng hơn, thì có thể phải chịu án tử hình.
“Tôi trước đây thực sự không nhìn ra được, Hà Thụy Lâm ….” Suy nghĩ của Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo rất giống nhau, cứ nghĩ người chết sẽ là Hà Thụy Lâm, nhưng không ngờ rằng kẻ không bị thương như Lâm Vũ Hàm lại chết.
Thật không ngờ rằng Hà Thụy Lâm lại mạnh đến như vậy.
Trong tình trạng bị thương nặng đến như vậy, mà vẫn có thể giết chết Lâm Vũ Hầm.
“Bằng chứng cho việc cô ta giết chết Lâm Vũ Hàm vô cùng rõ ràng, cô ta không dễ dàng chối bỏ, thêm vụ án cũ thuê kẻ giết người của anh Vu Đậu Đậu, cô ta bị kết án tử hình, hoãn lại thời gian thi hành một năm, lần này những người coi giữ cô ta, đều là người của tôi, sẽ không để xảy ra chuyện giống như của Hà Thụy Trạch lần trước đâu.”
Lúc đó họ để Hà Thụy Lâm và Lâm Vũ Hàm ở trong phòng thẩm vấn là có chủ ý, trong đó có camera, Hà Thụy Lâm giết Lâm Vũ Hàm như thế nào đều được quay lại rõ ràng, khả năng lật án của cô ta một chút cũng không có, hơn nữa cộng thêm việc thuê kẻ giết người, thì việc cô ta phải chết không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Sắc mặt của Tông Cảnh Hạo vô cùng bình thản, như thể cô gái bị kết án tử hình với anh không hề có chút liên quan nào.
Đi đến bước đường ngày hôm nay đều do bản thân cô ta tự chuốc lấy, không thể trách ai được.
Trước đó anh vì cô ta đã từng cứu anh, nên mới khoan dung, không truy cứu những nhỏ nhen ích kỷ của cô ta, chính vì như vậy, nên anh mới hiểu nhầm Lâm Tân Ngôn, những hiểu nhầm đó đã kéo dài biết bao nhiêu năm.
Anh không biết tâm địa của Hà Thụy Lâm không đơn giản sao?
Anh biết, chỉ là niệm chút ân tình đó, nhưng là cô ta đã lãng phí đi sự kiên nhẫn cuối cùng của anh dành cho cô ta như một lời cảm ơn.
“Đi thôi.”
Anh bước lên xe.
Thẩm Bồi Xuyên theo lên sau: “Tô Trạm cũng đến rồi, đoán không chừng không lâu nữa sẽ đuổi kịp chúng ta.”
Tông Cảnh Hạo quay đầu lại.
Tẩm Bồi Xuyên dang hai tay ra: “Lúc cậu ấy nói với tôi là cậu ấy muốn đến, thì đã xuất phát rồi, hơn nữa tôi cũng không quản nổi cậu ấy, cậu ấy có chân tự đi, tôi cũng không thể chặt chân cậu ấy được.”
Lúc này điện thoại trong túi của Tông Cảnh Hạo reo lên, anh rút điện thoại ra, là Quan Kình gọi đến.
Anh không truy cứu việc Tô Trạm đến nữa, mà liền bắt máy, Quan Kình vừa định thông báo về việc liên quan đến Hà Thụy Lâm, Tông Cảnh Hạo đứng trước cửa sổ xe, bình thản nói: “Việc này, tôi đã biết rồi.”
Quan Kình thông báo về việc ở công ty, anh mở máy tính lên, xem qua một vài tài liệu mà Quan Kình gửi đến cho anh, anh xem xong không hỏi thêm gì nữa liền ký tên rồi gửi lại, dặn dò một vài việc rồi mới ngắt máy.
Bầu trời dần chập tối, họ đã đến Bạch Thành.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Chúng ta hôm nay ở lại khách sạn nhé, mấy ngày này ở trong xe chưa được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa cũng là để cho hai đứa trẻ được thư giãn một chút.”
Tông Cảnh Hạo như thể không nghe thấy, vẫn đang lướt web, Thẩm Bồi Xuyên cau mày nghiêng người qua: “Xem cái gì đấy…..”
Lời chưa kịp nói xong anh ấy đã nhìn thấy thông tin hiển thị trên màn hình máy tính, Tông Cảnh Hạo đang xem thông tin liên quan đến Bạch Thành.
Đầu tiên là nguồn gốc của Bạch Thành.
Chỗ này trước đây không gọi là Bạch Thành, mà gọi là huyện Mông Thành.
Ở đây có một doanh nhân tên Bạch Hồng Phi, ông ấy đã giải quyết được vấn đề việc làm cho người dân địa phương, nên để tưởng nhớ ông ấy, về sau này khi đổi tên, Bạch Thành chính là được đặt theo họ của ông ấy.
Dân số ở Bạch Thành không nhiều, nhưng hiện tại phát triển rất mạnh, người dân ở đây cơ bản đều làm việc trong doanh nghiệp của Bạch Thị.

Tông Cảnh Hạo tiếp tục tìm: “Bộ này?”
“Để con tự tìm.” Lâm Nhụy Hi đã vô cùng thất vọng với Tông Cảnh Hạo, từ trên giường trượt xuống, lôi đồ ở trong tủ ra, cầm lấy một chiếc váy màu xanh: “Bộ này, sinh nhật lần trước mami đã mua cho con.”
Không nhắc đến sinh nhật, Tông Cảnh Hạo cũng vẫn chưa biết hai đứa trẻ được sinh ra lúc nào.
Tông Cảnh Hạo giúp cô bé cởi bộ đồ bị rơi mất cúc ra, mặc chiếc váy màu xanh mà cô bé thích lên, thêm một chiếc áo len dệt kim, trông rất xinh đẹp, Lâm Tân Ngôn rất biết chăm chuốt cho con gái, biết con bé hợp với kiểu quần áo như nào.
Nhìn con gái trái tim Tông Cảnh Hạo khẽ rung động, hỏi: “Tiểu Nhụy, sinh nhật của con vào lúc nào?”
“Tháng 5 ạ.” Cô bé bĩu môi: “Sinh nhật năm nay đã qua lâu rồi, chỉ có thể đợi đến sinh nhật năm sau thôi.”
Tông Cảnh Hạo đưa tay ra xoa đầu cô bé.
Lúc này xe đã dừng lại, Thẩm Bồi Xuyên bước vào: “Tìm được khách sạn rồi, đây là khách sạn tốt nhất ở Bạch Thành.”
Anh ấy dang hai tay ra: “Thuộc sự sở hữu của doanh nghiệp Bạch Thị.”
Không quá bất ngờ vì đại đa số các doanh nghiệp ở Bạch Thành đều thuộc sự sở hữu của Bạch Thị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi