CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 212: Để hai đứa không thể liên lạc với nhau

Một người đàn ông ngồi trên ghế sofa đối diện, anh mặc vest mang giày da, mặt mày tươi tắn, cơ thể anh vẫn tràn ngập mùi thơm mát thoang thoảng sau khi tắm, hoàn toàn mất hết vẻ điêu tàn của ngày hôm qua.

Thần kinh của Trình Dục Tú thắt lại. Mặc dù cô biết đối phương có thân phận gì, nhưng cô vẫn chưa đối mặt với đối phương trong trạng thái tỉnh táo này.

Cô không biết phải đặt ánh mắt ở đâu, hơn nữa không dám nhìn anh. Cô ngồi dậy từ ghế sofa mới phát hiện tấm chăn đắp cho anh tối qua đang đắp trên người mình.

Trình Dục Tú cúi đầu: “Anh, anh tỉnh rượu rồi à.”

Tông Khải Phong hờ hững “ừ” một tiếng.

Trình Dục Tú vội vàng đứng dậy, nhưng vì đứng dậy quá nhông, cô vấp phải chân côn rồi lại ngã xuống ghế sofa, cô lúng ta lúng túng: “Tôi sẽ thu dọn ngay lập tức.”

“Đừng sợ tôi.” Tông Khải Phong đứng lên, anh có thể cảm giác được Trình Dục Tú rất lo lắng khi nhìn thấy anh. Mối quan hệ khó xử này thực sự làm cho người ta rất không thoải mái, anh cũng không quen có một người phụ nữ như vậy trong nhà mình.

“Cô được cô ấy đưa đến nên cứ yên tâm ở lại, cần gì thì cũng có thể nói với tôi. Cô cảm thấy khó chịu khi ở đây thì cũng có thể ra ngoài, nhưng tôi không muốn có người biết mối quan hệ của chúng ta.”

Trình Dục Tú rũ mắt: “Tôi biết rồi.”

Tông Khải Phong nói xong là rời đi ngay, cũng không ở lại ăn sáng.

Từ hôm đó, Tông Khải Phong sẽ luôn về vào mỗi tối, nhưng cũng không ngủ cùng phòng với cô, mà là nghỉ ngơi trong phòng khách ở tầng dưới.

Sau đó Trình Dục Tú mới biết được rằng anh trở về mỗi ngày là để làm cho Văn Nhàn xem.

Có điều cô được tự do vào ban ngày. Để không lãng phí thời gian, Trình Dục Tú quyết định đi ra ngoài tìm việc làm, thế thì sẽ không cảm thấy thời gian trôi qua quá gian nan.

Cô có trình độ học vấn nhưng không có kinh nghiệm làm việc, tìm một công việc nhân viên văn phòng vẫn rất dễ dàng.

Sau khi thông qua phỏng vấn, cô đã có thể đi làm, cứ như thế hai tháng trôi qua.

Tông Khải Phong về muộn, hơn nữa còn nghỉ ngơi ở tầng dưới, cả hai hầu như sẽ không chạm mặt nhau.

Cuộc sống của cô rất phong phú, lúc làm việc sẽ rất bận rộn, tan ca sẽ về nhà học tập, sau khi ăn cơm xong, cô sẽ kiểm tra tài liệu trong phòng, cô sẽ ghi chú lại những điều cô không hiểu trong công ty, rồi về nhà học tập.

Hôm nay vẫn như mọi khi, sau khi tan làm, ăn tối, tắm rửa, cô lên giường nằm tìm tài liệu.

Trong lúc xem mê mẩn, cô nhận được cuộc gọi từ Trình Dục Ôn, đây là người duy nhất cô liên lạc và cũng là người duy nhất biết nơi cô ở.

Ba đã qua đời, đây cũng là người thân duy nhất của cô.

“Hồng Phi muốn gặp em.”

Bạch Hồng Phi đang đi công tác ở nước ngoài. Công ty đang mở rộng một dự án và cần nhập một số thiết bị, những thiết bị này không có trong nước, anh ấy chỉ có thể mua nó ở nước ngoài.

Bởi vì không được suôn sẻ nên bị trì hoãn một thời gian, đến khi anh ấy trở về mới biết nhà họ Trình đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Quan trọng nhất là anh ấy không thể tìm thấy bạn gái của mình, người phụ nữ anh ấy yêu, Trình Dục Tú.

Anh ấy đã đến nhà họ Trình mấy lần, nhưng Trình Dục Ôn đều nói mình không biết Trình Dục Tú ở đâu, rồi lấy lý do đùn đẩy.

Cho đến khi anh ấy sắp xếp xong dự án mới phát triển trong công ty và tới nhà họ Trình một lần nữa, lần này thái độ của anh cực kỳ kiên quyết. Nếu Trình Dục Ôn không nói cho anh biết Trình Dục Tú đang ở đâu, anh ấy sẽ không đi. Trình Dục Ôn đi đâu, anh ấy sẽ theo tới đó.

Ngay cả khi Trình Dục Ôn đi vệ sinh, Bạch Hồng Phi cũng muốn đi theo.

Trình Dục Ôn bị buộc tới mức bó tay, chỉ có thể gọi điện cho em gái mình.

Khi nghe thấy cái tên Bạch Hồng Phi, Trình Dục Tú đã sững người một lúc lâu, sau đó không kìm được mà bật khóc.

Cô không thể khống chế bản thân mình, cô tủi thân, cô đau lòng.

“Anh thấy cậu ta như vẫn còn tình cảm với em…”

“Anh ta có tình cảm gì với em chứ?” Trình Dục Tú ngắt lời anh trai mình. Nếu quan tâm cô, yêu cô, thì tại sao anh ấy lại biến mất khi cô cần, thậm chí làm cô không thể liên lạc với anh ấy?

“Em không muốn gặp anh ta, anh cũng đừng qua lại với anh ta, nhà họ Trình chúng ta và nhà họ Bạch không liên quan gì đến nhau.”

Dứt lời, Trình Dục Tú cúp máy.

Cô vùi đầu vào chăn và khóc to: “Chính anh là người đã phá vỡ ước hẹn của chúng ta, chính anh…”

“Cậu thấy chưa, em ấy không muốn gặp cậu.” Trình Dục Ôn nhìn Bạch Hồng Phi ngày càng gầy hơn.

“Tại sao các anh không đến gặp mẹ tôi khi gặp khó khăn? Mặc dù tôi không ở trong nước, nhưng bà ấy thì có…”

“Cậu đừng nói nữa!” Trình Dục Ôn cười khẩy, không nhắc tới bà Bạch thì Trình Dục Ôn không quá chán ghét Bạch Hồng Phi, vừa nhắc đến bà ta là anh ấy cảm thấy chán ghét Bạch Hồng Phi trước mặt mình cực kỳ: “Dục Tú đã đến gặp, nhưng mẹ cậu không đồng ý…”

“Không thể nào!” Trình Dục Ôn chưa nói xong thì đã bị Bạch Hồng Phi cắt ngang. Mẹ anh ấy rất thích Trình Dục Tú, lúc đó bà ấy cũng rất tán thành cuộc hôn nhân này, cũng biết anh ấy thích Trình Dục Tú đến mức nào. Làm sao bà ấy có thể không muốn giúp khi Trình Dục Tú đến nhờ cậy chứ?

“Không tin thì về hỏi mẹ cậu, chuyện hủy đính hôn trước đó là do chính mẹ cậu đã tuyên bố trong buổi họp báo!” Trình Dục Ôn cũng tức giận và vô cùng chán ghét hành vi của bà Bạch.

“Mẹ cậu thấy nhà họ Trình chúng tôi lụn bại, không còn giá trị lợi dụng là lập tức muốn lấy công nghệ sản xuất vải của nhà họ Trình tôi. Dục Tú không đồng ý, mẹ cậu lập tức trở mặt, chẳng những không muốn trợ giúp mà còn tuyên bố cắt đứt quan hệ với chúng tôi khi nhà họ Trình gặp khó khăn nhất, khiến cho hoàn cảnh của nhà họ Trình khó chất chồng khó. Cậu tốt với em gái tôi không phải chỉ vì nhìn trúng công nghệ sản xuất vải của nhà chúng tôi à?! Em gái tôi không muốn cho, các cậu lập tức trở mặt!”

“Không có! Tôi yêu Dục Tú, tôi thích cô ấy!” Bạch Hồng Phi ngắt lời Trình Dục Ôn: “Tôi sẽ về nhà hỏi bà ấy ngay bây giờ, nếu không phải vấn đề ở mẹ tôi…”

“Nếu không phải vấn đề nằm ở mẹ cậu, tôi sẽ chặt đầu mình làm ghế cho cậu ngồi, cậu nên hỏi bà ta từ sớm. Dục Tú nhà tôi bây giờ không xứng với cậu, câu là cậu cả nhà họ Bạch, Dục Tú nhà tôi chỉ là ‘chó nhà có tang’ vì cứu nhà họ Trình, cứu tôi…”

Trình Dục Ôn càng nói, giọng anh ấy càng nhỏ, cuối cùng che mặt khóc nức nở.

Người ta nói rằng đàn ông không dễ rơi nước mắt chỉ vì chưa đụng đến chỗ đau lòng của họ mà thôi.

Nhà họ Trình bị lụn bại chỉ sau một đêm, không có em gái thì anh ấy đã rời bỏ trước, không có em gái thì bây giờ cũng không có nhà họ Trình, công nghệ sản xuất vải cũng đã bị cướp từ lâu.

Anh ấy là một người đàn ông mà lại để em gái mình cứu.

Anh ấy hổ thẹn.

Bạch Hồng Phi xoay người chạy ra khỏi nhà họ Trình, sau đó lái xe thẳng đến nhà họ Bạch.

Trong nhà, bà Bạch vừa đi làm đẹp về. Mặc dù hơi có tuổi, nhưng bà ta chăm sóc mình cực kỳ tốt, trông như đang ở tuổi ba mươi. Khi thấy con trai mình vội vội vàng vàng, bà ta cau mày: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn hấp ta hấp tấp vậy hả?”

“Lúc nhà họ Trình gặp khó khăn, Dục Tú đến gặp mẹ, mẹ không giúp đỡ cô ấy phải không?” Bạch Hồng Phi đỏ mắt chất vấn.

Bà Bạch ngẩn ra, sau đó không vui nhìn anh ấy: “Con lại đến nhà họ Trình à?”

“Con hỏi mẹ có phải hay không!” Bạch Hồng Phi chưa bao giờ lớn tiếng với mẹ mình như vậy, lần này cũng do anh ấy gấp gáp.

Anh ấy không tin mẹ mình là loại người mà Trình Dục Ôn nói.

Bà Bạch ngồi trên ghế sofa và ngước nhìn con trai: “Ba con qua đời sớm, một mình mẹ gồng gánh nhà họ Bạch đi đến ngày hôm nay đã khó khăn biết bao? Trong lúc khó khăn này…”

“Con đang hỏi mẹ, Dục Tú có đến gặp mẹ hay không!” Bạch Hồng Phi ngắt lời bà ta.

“Có!” Bà Bạch cũng tức giận. Một người phụ nữ mà thôi, xem thằng bé gấp thế kìa.

“Con có còn là một người đàn ông, còn là con của mẹ hay không? Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Thế mà con lại đến chất vấn mẹ!”

Bạch Hồng Phi như bị sét đánh mà đánh im tại chỗ, không thể nào hoàn hồn lại được. Một lúc lâu sau, anh ấy mới hiểu ra: “Mẹ đã cố tình bảo con ra nước ngoài nhập thiết bị phải không?”

Bà Bạch không đáp.

“Điện thoại con bị rớt xuống nước cũng là mưu kế của mẹ phải không?”

“Con ra nước ngoài gặp phải chuyện như thế này cũng do mẹ cho người gây rắc rối, cố tình kéo dài thời gian con trở về phải không?”

Bạch Hồng Phi chất vấn từng câu một.

Bà Bạch cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, hôm đó sau khi Dục Tú ăn sinh nhật xong và con trở về, mẹ đã nhận được cuộc gọi từ Trình Dục Ôn. Cậu ta nói ba cậu ta đã qua đời, nhà họ Trình chỉ có một mình ông Trình có chút năng lực, ông ấy chết thì nhà họ Trình sẽ ra sao, điều này không ai biết được. Vì vậy mẹ cố tình bắt con ra nước ngoài, để ngăn Dục Tú liên lạc với con, mẹ đã giả vờ vô tình làm rơi điện thoại của con xuống nước và để con dùng điện thoại của mẹ. Khi con đổi sim, mẹ đã lén đổi sim của con thành của mẹ. Sau khi ra nước ngoài, con phát hiện số điện thoại không phải của mình, mẹ nói là lúc ấy đổi nhầm. Cùng lúc đó, mẹ cũng đến nhà họ Trình để thăm ba Trình đã mất, nhưng thật ra là nhân lúc Trình Dục Tú cực kỳ đau buồn, mẹ lấy điện thoại của cô ấy tắt máy và vứt nó đi, để hai đứa không thể liên lạc với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi