CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 325: Sao lại ở trong tay anh chứ?.

Lâm Tân Ngôn chạy băng băng trong những đốm lửa nhỏ đầy trời. Đây là một năm đầy biến động, xảy ra rất nhiều chuyện. Chuyện nào cũng nằm ngoài dự đoán của cô. Một năm này, có thể gặp may mắn, có thể gặp điều tồi tệ, đầy những bất ngờ, đầy sự ngạc nhiên!
Cô dắt tay hai đứa trẻ, giữa sắc trắng đầy trời, ngẩng đầu hướng nhìn bầu trời rực rỡ.
Chiếc áo khoác của Tông Cảnh Hạo bị dính rất nhiều tuyết. Anh đứng đó, nhìn vào bóng ba người cách đó không xa, một lớn và hai nhỏ.
Năm nay, đối với anh mà nói, chẳng phải nằm ngoài dự đoán ư?
Chẳng phải là đầy bất ngờ ư?
Đêm giao thừa phải thức nên họ ở bên ngoài chơi rất lâu sau mới trở về. Vừa mở cửa ra, cảm giác ấm áp liền phả vào mặt, Tông Khải Phong và Trình Dục Tú đang ngồi trên ghế sofa xem TV. Trên TV lúc này đang chiếu đêm hội liên hoan mùa xuân. Vú Vu và một người làm khác đã chuẩn bị rất nhiều hoa quả tươi, hoa quả khô bày biện trên bàn.
Không biết có phải là đã chơi quá lâu nên bữa tối đã bị tiêu hóa hết. Hai đứa trẻ vào trong phòng, vừa ăn vừa xem TV.
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên.
Năm mới đã đến rồi.
Hai đứa trẻ quá phấn khích tới nỗi không chịu đi ngủ. Kết quả là ngày hôm sau chúng không thể thức dậy.
Cho nên cả mùng một tết, chúng đã dành hết thời gian ở trên giường.
Tới ngày mùng hai là sinh nhật của Lâm Tân Ngôn.
Lâm Hi Thần đã mua cho cô một chiếc bánh sinh nhật siêu lớn.
Sau khi sinh hai đứa con, Lâm Tân Ngôn chưa bao giờ đón sinh nhật. Cô đã trải qua những cơn đau dữ dội khi sinh con nên hiểu được rằng sinh nhật của cô là một ngày cực khổ của mẹ cô.
Vì vậy trước kia mỗi năm tới sinh nhật cô sẽ không mua bánh, cũng không nhắc nhở ai về điều này mà chỉ mua tặng Trang Tử Khâm một món quà.
Cô không ngờ rằng Lâm Hi Thần sẽ mua cho cô một chiếc bánh to như vậy. Cái bánh có tám tầng, trên đỉnh là một con búp bê đang mặc váy cưới.
Không sai, là một con búp bê đang mặc váy cưới. Đây không giống như một chiếc bánh sinh nhật, ngược lại giống một chiếc bánh cưới hơn.
“Nó đẹp không mami?” Lâm Hi Thần hỏi.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Rất đẹp, nhưng nó có hơi lạ.”
Lâm Hi Thần chỉ vào con búp bê trên đỉnh: “Ý mami là nó lạ à?”
Không đợi Lâm Tân Ngôn nói, cậu bé đã giải thích: “Mami là một nhà thiết kế thời trang, đã thiết kế cho rất nhiều người khác váy cưới. Nhưng mami chưa từng mặc chúng, con muốn mami cũng mặc một lần. Con nghĩ mami mặc váy cưới lên nhất định sẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất.”
Chuyện Lâm Tân Ngôn chưa từng mặc váy cưới là Lâm Hi Thần nghe được từ Trang Tử Khâm.
Có một lần, Lâm Tân Ngôn đã thiết kế một chiếc váy cưới cho khách hàng. Nó rất đẹp. Lâm Hi Thần nói: “Mami mặc lên chắc chắn sẽ còn đẹp hơn.”
Trang Tử Khâm bên cạnh có chút buồn bã.
Lâm Hi Thần nói bóng nói gió mới biết, thì ra lúc Lâm Tân Ngôn kết hôn đến váy cưới cũng chưa từng mặc.
Trong lòng rất xem thường Tông Cảnh Hạo, đồ keo kiệt!
Tông Cảnh Hạo đứng trước cửa sổ sát đất để trả lời điện thoại, là Thẩm Bồi Xuyên gọi tới. Kết quả đã có rồi, Lâm Quốc An không bị đột tử mà là bị đầu độc, thức ăn có chứa nitrite.
Theo lời thú nhận của người giúp việc, Trang Tử Khâm luôn tự mình chuẩn bị ba bữa ăn của Lâm Quốc An mỗi ngày. Bà ấy có cơ hội, cũng có động cơ. Bây giờ Trang Tử Khâm đã chính thức bị tạm giữ và đang chờ điều tra.
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo lướt qua, nhìn vào cảnh tượng ở trong phòng khách, đôi mắt anh sâu thẳm.
“Tôi là một cảnh sát hình sự, đối với việc này không có cách nào để nhân nhượng. Đương nhiên tôi biết thân phận của bà ấy. Tất cả những gì có thể làm là cố gắng tạo ra một vụ ngộ sát. Hơn nữa có tôi ở đó, tôi cũng sẽ không để bà ấy phải chịu khổ. Tuy Lâm Quốc An có lỗi, nhưng bà ấy làm như vậy là phạm pháp, chị dâu bên đó…”
Tội cố ý giết người và tội ngộ sát rất khác nhau.
“Trước hết cứ giữ bí mật.” Anh vẫn chưa biết phải nói như thế nào với Lâm Tân Ngôn. Bây giờ họ đang hạnh phúc như vậy, anh không muốn làm phiền họ.
Càng không muốn phá hủy nó.
“Tôi hiểu rồi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tông Cảnh Hạo cúp điện thoại và bước tới.
Vừa vặn anh nghe thấy những lời của Lâm Hi Thần, đôi mắt của anh ta nhìn xuống con búp bê trên bánh.
“Ba.”
“Ừm?”
Con gái nhỏ vẫy tay với anh: “Ba mau lại đây, con có một bí mật muốn nói cho ba.”
Tông Cảnh Hạo nghe theo cúi thấp người xuống, ghé sát tai vào chỗ cô bé.
“Bí mật chính là con…”
Cô bé thoắt đưa tay ra sau lưng vươn tới bôi đầy bánh sinh nhật lên mặt Tông Cảnh Hạo.
“Bí mật chính là con muốn bôi đầy bánh sinh nhật lên mặt ba đó, haha…”
Tông Cảnh Hạo trong giây lát bị bất ngờ, sau đó bế cô bé lên: “Quỷ nhỏ nghịch ngợm này”.
Cô bé mỉm cười hạnh phúc.
“Ba không tặng mami quà à?” Lâm Hi Thần cố ý nói. Cậu cho rằng Tông Cảnh Họa không nhớ ra sinh nhật của Lâm Tân Ngôn.
Nghe những gì con trai nói, trong lòng Lâm Tân Ngôn sinh ra chút kỳ vọng.
Tông Cảnh Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chưa chuẩn bị.”
Lâm Hi Thần đột nhiên kéo dài mặt xuống: “Ba không được phép bắt nạt Mami của con.”
Lâm Tân Ngôn cũng hơi thất vọng, nhưng nghĩ tới những người như anh, có lẽ sẽ không chuẩn bị quà cho người khác. Nếu đã chuẩn bị rồi thì cô càng cảm thấy ngạc nhiên.
Tông Cảnh Hạo nhìn Lâm Tân Ngôn cười nhẹ: “Còn ai dám bắt nạt cô ấy ư?”
Ai dám ức hiếp, anh sẽ lột da người đó.
“Được rồi, được rồi.” Lâm Tân Ngôn đưa hai đứa trẻ đi rửa mặt và tay, chỗ nào cũng có kem.
“Con vẫn muốn một mình.” Lâm Nhuỵ Hi không muốn đi rửa.
“Đợi chút nữa tôi sẽ rửa cho nó.” Vú Vu nói.
Lâm Tân Ngôn suy nghĩ một lúc, trước hết chỉ có thể như vậy. Trên người cô có kem, lên lầu thay một bộ quần áo sạch. Trong phòng không có người, cô lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo. Cô đứng trước tủ cởi bộ quần áo dính kem xuống, không biết rằng lúc cô tới, Tông Cảnh Hạo cũng đi theo.
Tông Cảnh Hạo mở cửa, nhìn thấy cô nửa trên đang để trần, vết bầm trên eo vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Làn da cô trắng khiến vết bầm càng trở nên rõ hơn. Cô mau chóng mặc áo len vào để che đi ánh mắt của anh.
Lâm Tân Ngôn chỉnh lại cổ áo, quay người nhìn Tông Cảnh Hạo đang đứng ở cửa. Phản ứng đầu tiên của cô là hỏi: “Anh lên đây từ lúc nào?”
“Lúc em lên, anh đã lên rồi nhỉ?” Anh cố tình sử dụng câu hỏi tu từ.
Lâm Tân Ngôn cau mày, nói cách khác thì lúc cô thay quần áo anh đã nhìn thấy rồi?
Mặc dù hai người đã gần gũi rồi, nhưng nghĩ tới vừa nãy bản thân cởi đồ trước mặt anh, trong lòng vẫn có chút xấu hổ.
Tông Cảnh Hạo bước vào, đóng cửa lại, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, những ngón tay trêu đùa quấn quanh tóc cô: “Đỏ mặt rồi?”
“Không có.” Lâm Tân Ngôn quay đầu lại.
“Đừng ngại, với lại còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy nữa à?”
Cái con người này!
Lâm Tân Ngôn lườm anh: “Anh có thể giữ thể diện chút không?”
“Anh sẽ không để em phải chịu thiệt.” Anh dang cánh tay, ôm cô vào lòng và kề sát tai cô nói khẽ: “Ban đêm, anh muốn em nhìn anh.” Không đợi Lân Tân Ngôn tức giận, trong tay được nhét vào một cái hộp: “Cái gì đây?”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, giơ tay lên. Đó là một hộp nhung màu xanh, không to, hình kim cương, không trang trí thêm, đơn giản thanh nhã.
“Mở ra xem thử đi.”
Lâm Tân Ngôn chớp mắt, có chút không thể tin được: “Tặng em ư?”
Anh nghiêm túc ừ.
Lâm Tân Ngôn mở nó dưới đôi mắt sáng rực của Tông Cảnh Hạo. Bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ hình bầu dục màu hồng.
Một quả trứng bồ câu thật.
“Ngôi sao hồng?”
Lần này đến lượt Tông Cảnh Hạo ngạc nhiên: “Em biết nó à?”
“Em đã nhìn thấy nó tại phiên đấu giá trang sức thế kỷ. Nó được đặt tên là “Ngôi sao hồng”, hình bầu dục. Nó là một viên kim cương không có rãnh màu hồng, được mua bởi một ông trùm trang sức nổi tiếng trong nước với giá cao tới hơn bảy mươi triệu đô la Mỹ vào năm 2017. Sao lại ở trong tay anh chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi