CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 346: Chúng ta cùng chết đi.

Tần Nhã trước giờ chưa từng buồn nôn như vậy, cô cắn chặt răng mới có thể nhịn được.
Bà cụ có thể cảm nhận được Tần Nhã đang run rẩy, bất đắc dĩ không nói được, chỉ có thể lo lắng.
“Làm sao không trả lời.” Lưu Phi Phi dựa vào ngực anh: “Đừng quên, bà anh và người phụ nữ kia vẫn đang nằm trong tay em.”
Sắc mặt Tô Trạm tái mét, bóp mạnh cổ cô ta: “Cô đang tìm chết đấy.”
Đau.
Lưu Phi Phi không thở nổi, cổ như bị vặn chặt, sắc mặt dữ dằn, chật vật khó khăn nói một cách ngắt quãng: “Anh cứ bóp chết em đi.”
Tô Trạm không nhẹ tay hơn chút nào, lúc này, anh thực sự muốn giết chết người phụ nữ này, giật lấy điều khiển trong tay cô ta, lạnh lùng nói: “Lưu Phi Phi, có biết mình khiến người khác ghê tởm như thế nào không?”
Lưu Phi Phi cười, giọng khàn khàn như tiếng một ống thông gió cũ, rít bên tai đến khó nghe: “Anh tưởng em ngốc như vậy sao, không chuẩn bị sẵn chiêu khác sao? Anh có thể thử, anh bóp chết em, bọn họ cũng sẽ phải chôn chung cùng em!”
Lưu Phi Phi khẳng định.
Tô Trạm do dự, anh không dám lấy mạng Tần Nhã và bà cụ ra đánh cược, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải ném Lưu Phi Phi ra.
Lưu Phi Phi ngã xuống sàn phát ra tiếng báo động, hai người đàn ông lập tức từ bên ngoài xông vào, trong tay bọn họ có thiết bị dẫn lửa, còn cả dao dựa, là Lưu Phi Phi sớm đã chuẩn bị, nếu cô ta gặp nguy hiểm sẽ cho bọn họ kích hoạt bom.
Lưu Phi Phi nằm trên đất, tay ôm ngực mình, hít thở thật sâu, không khí lại lần nữa tràn vào ngực, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Cô ta chậm rãi nhìn Tô Trạm cười một tiếng: “Anh quả nhiên rất quan tâm họ.”
Còn Tô Trạm lại đang lườm hai người đàn ông vừa bước vào.
Lưu Phi Phi từ mặt đất bò dậy, đứng trước mặt Tô Trạm: “Anh rất muốn cứu họ đúng không?”
Tô Trạm lạnh lùng điên cuồng muốn giết người, anh đương nhiên muốn đưa người rời khỏi đây.
Lưu Phi Phi chỉnh lại đầu tóc rối bù rồi mới ngẩng lên nhìn Lưu Phi Phi: “Muốn cứu người, cũng được.”
Cô liếc mắt ra hiệu với hai người đàn ông, hai người lập tức hiểu ý, bọn chúng cầm dao kè lên cổ bà cụ và Tần Nhã.
“Trong hai người họ chỉ được chọn một, tôi sẽ để người đó đi.” Lưu Phi Phi cười đắc ý.
Cô ta biết tình cảm giữa bà và Tô Trạm, cho dù anh yêu Tần Nhã cũng không thể bỏ rơi người bà này.
Thần kinh Tô Trạm căng thẳng: “Hai người, tôi muốn đưa cả hai người đi!”
“Tôi biết mình sẽ không sống nổi qua hôm nay, chỉ là muốn có người đi cùng tôi, nếu không, đường xuống hoàng tuyền sẽ rất cô đơn.”
Cô ta đã tiêu hết tiền tiết kiệm, lại đắc tội với Lục Uyên, chọc giận Tô Trạm, cho dù sống sót thoát khỏi đây thì hai người đó cũng sẽ không bỏ qua, cô ta đã đưa ra quyết định tồi tệ nhất.
Tô Trạm phẫn nộ không làm gì được, nghiến răng: “Lưu Phi Phi!”
Lưu Phi Phi co rúm lại, lần đầu tiên cô ta thấy Tô Trạm cuồng nộ như vậy.
Nhưng cô ta rất nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, cuối cùng quyền chủ động cũng ở trong tay cô ta, chỉ cần anh ta quan tâm hai người phụ nữ kia, anh ta sẽ phải thỏa hiệp.
“Chọn đi.” Lưu Phi Phi cao ngạo, hiện giờ cô ta là người chỉ đạo, là người chiến thắng.
Bà cụ kích động muốn nói chuyện với Tô Trạm, để anh chọn Tần Nhã, bà đã già rồi, sống thêm một ngày cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Tần Nhã thì khác, cô còn trẻ như vậy, trong bụng còn có khả năng đang mang thai nữa.
Tính thế nào thì cứu Tần Nhã vẫn là tốt nhất.
Tần Nhã lại rất im lặng, mái tóc rối che khuất mặt cô, đến cả sự tuyệt vọng của cô cũng bị che lấp, cơ thể cô đã ướt đẫm, cho dù không nhìn cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra, thật đau đớn, không phải trên cơ thể mà là trong tim, giống như đang bị cắt xẻ, một nỗi thống khổ không nói nên lời.
Cô từng muốn từ bỏ đứa con trong bụng nhưng lại rất mong đợi, giờ đây, cô hiểu rất rõ đứa bé rời xa cô rồi.
Trước đây ở trong sách, trên TV thường thấy người ta nói đau lòng, cô cảm thấy chỉ là một tính từ, giờ mới hiểu rõ thế nào thì lòng mới đau, buồn tủi, tê liệt, khiến cô không thể thở nổi.
“Anh lại không chọn, vậy để cả hai người họ chết cùng em.” Lưu Phi Phi không nhẫn nại được mà nói.
Đây là một vấn đề nan giải, anh không muốn từ bỏ bất kỳ ai trong số họ trong mắt anh nổi lên những tia máu, giọng anh khàn khàn: “Tôi để cô tùy ý xử lý, thả bọn họ đi.”
“Không.” Lưu Phi Phi dứt khoát từ chối: “Em muốn anh chọn, một sống một sẽ chết, cho dù anh chọn ai thì cả đời này anh cũng phải sống trong dằn vặt, em chính là muốn anh sống không bằng chết! Dày vò trong ác mộng hằng đêm.”
Đây cũng là lí do tại sao cô ta lại bắt bà cụ và Tần Nhã cùng một lúc.
“Cứu…Nhã…”
Bà cụ khó khăn nặn ra hai chữ, Tô Trạm hiểu nhưng đây là người đã nuôi lớn anh, làm sao có thể bỏ rơi bà được?
Anh lắc đầu, anh không thể làm như vậy được, không thể bỏ cuộc, nếu không anh thật sự sẽ như lời Lưu Phi Phi nói, cả đời sống trong dằn vặt quá độ.
Anh không thể.
Nhưng nhìn sang Tần Nhã, dáng vẻ của cô cũng không ổn, nếu Tần Nhã xảy ra chuyện gì, anh biết, cuộc đời này của anh chắc chắn cũng sẽ vô cùng đau khổ, thậm chí không biết anh có sống nổi không.
Tô Trạm dùng hết dũng khí mới mở miệng nói: “Tần Nhã, anh được bà nuôi lớn…”
Lời không thể nói đó là anh không thể bỏ rơi người đã nuôi lớn mình.
Tần Nhã cúi đầu, cô không thấy lựa chọn của anh là sai, người đời nói công sinh không bằng công dưỡng, anh lựa chọn người đã nuôi nấng mình trưởng thành cũng không có gì là không đúng.
Tuy nhiên, không biết tại sao, cô rất đau, rất khó chịu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Nếu em có chuyện gì anh…” Sẽ đi cùng em.
Lúc này bà cụ lo lắng sợ hãi tới mức hôn mê.
Tô Trạm vẫn chưa kịp nói hết câu.
Giữa dầu sôi lửa bỏng, Tô Trạm nói, thả bà của anh ra.
Câu trả lời đúng như dự liệu, Tần Nhã trở nên vô cảm, so với sống trong đau khổ thì chi bằng chết đi.
Lưu Phi Phi cho hai người kia đưa bà lão ra ngoài, khi chúng đưa bà đi ngang qua cô ta đã âm thầm đặt kíp nổ vào tay bà, Lưu Phi Phi im lặng đưa một tay khác ra sau lưng.
Cô ta bước tới trước mặt Tần Nhã: “Nhìn rõ chưa? Anh ta là người vô tình vô nghĩa.”
Tần Nhã ngước đầu lên, qua kẽ hở trên mái tóc, cô thấy Lưu Phi Phi, giọng nói khàn đặc: “Tôi không cảm thấy anh ấy sai, một người, nếu đến cả người thân của mình cũng không quan tâm thì anh ta có còn là người không?”
Lưu Phi Phi cực kì tức giận, có vẻ như bị lời này của cô chọc tức, tay nắm lấy tóc cô: “Chết tới nơi rồi vẫn còn cứng miệng…Rầm!”
Rầm một tiếng, Lưu Phi Phi đột nhiên bị đánh bay ra, đâm vào tấm sát trên tường làm cả con thuyền rung chuyền, Tô Trạm vội chạy tới tháo dây trói của cô: “Anh đưa em rời khỏi đây.”
Tuy nhiên, lúc này anh thấy sau lưng cô tràn ra một vũng máu, tay anh run rẩy: “Em, em bị thương sao?”
“Ha ha, vậy chúng ta cùng chết đi!” Lưu Phi Phi bấm nút kích hoạt kíp nổ trong tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi