CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 462: Không thấy anh ấy đâu nữa
Gió bên ngoài cửa sổ ngày càng lớn khiến cho cành cây lắc lư, phát ra những âm thanh rì rầm, tạo ra vô số bóng đen trên cửa sổ.
Đồng hồ trên tường đang kêu tích tắc.
Qua một hồi lâu, rất lâu sau, chân Lâm Tân Ngôn tê rần, nhiệt độ cơ thể hơi nóng, Tông Cảnh Hạo ôm cô lên lầu, đặt cô xuống giường, cô mơ mơ màng màng, lúc chiều bị dính mưa đã thấy có chút lạnh nhưng lại không để ý.
Nằm trên giường cô vẫn cảm thấy lạnh.
Trong mơ hồ cô nghe thấy giọng nói: “Ngủ đi.”
Cô khẽ mở mắt ra, hỏi: “Còn anh?”
Cô không nghe thấy câu trả lời nhưng cơn buồn ngủ lại ập tới, mấy ngày nay cô không thể nghỉ ngơi đàng hoàng được, tới giờ thực sự đã kiệt sức.
Ý thức của cô từ từ biến mất, cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong đêm khuya cô bị tiếng sét đánh làm cho tỉnh giấc.
Trong phòng rất tối, chỉ có ảnh đèn ngủ màu vàng ấm áp ở đầu giường, cửa sổ đóng chặt, có thể thấy cơn mưa nặng hạt trắng xoá đang rơi nghiêng đập vào cửa sổ qua chiếc rèm cửa.
Xung quanh không có ai, ga giường vẫn bằng phẳng, chỉ có chỗ cô nằm là bị nhăn nheo, anh vẫn chưa đi nằm, nhớ tới bộ dạng của anh lúc ở ở phòng làm việc, cô bật dậy đi tới phòng làm việc, đẩy cửa vào, bên trong trống rỗng, chỉ có tiếng mưa lộp độp bên ngoài.
Cô tìm kiếm khắp biệt uyển mà vẫn không thấy.
Cô vội vã chạy xuống gõ cửa phòng Thẩm Bồi Xuyên, đúng lúc anh cũng bị tiếng sét đánh thức mà chưa ngủ được.
Anh mở cửa, Lâm Tân Ngôn đứng bên ngoài lo lắng nói: “Không thấy anh ấy đâu cả.”
Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày: “Sao cơ?”
Không thấy Tông Cảnh Hạo đâu?
“Đợi tôi một lát để tôi thay đồ.” Anh xoay người đóng cửa đi vào trong.
Lâm Tân Ngôn đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài, trời đang mưa to và rất tối, một tia sáng cũng không có, cô mở cửa ra gió lạnh bên ngoài lập tức tràn vào, lạnh quá, cô khẽ run lên, cô xỏ dép đi vào gara thấy thiếu một chiếc xe chắc chắn anh đã ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên tới, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng liền nhíu mày: “Tuy thời tiết đang dẫn nóng lên, nhưng khi trời mưa vẫn khá lạnh, mặc ấm vào tôi đưa cô đi tìm cậu ấy.”
Cô quay lại nhìn anh: “Có lẽ tôi biết anh ấy đang ở đâu.”
Nếu vậy thì đơn giản, Thẩm Bồi Xuyên giục cô mặc đồ vào, trong đầu cô vẫn có chút mê man, hình như cô sốt rồi, nhưng giờ tìm Tông Cảnh Hạo vẫn quan trọng hơn.
Cô mặc áo khoác lên, rồi thay dép, Thẩm Bồi Xuyên che ô cho cô lên xe.
“Tới Thanh Viên.”
Thẩm Bồi Xuyên liếc nhìn cô không nói gì, lái xe đi về hướng đó.
Thành phố B trong màn đêm bị bao phủ bởi một cơn mưa lớn, điên cuồng đổ xuống.
Trên bậc thềm đá xanh của Thanh Viên có một bóng đen, hương hoa cúc quyện với mùi mưa khiến lòng người cảm thấy bùi ngùi.
Trước bia mộ hiu quạnh chỉ có một bóng người trầm mặc đứng đó, lặng nhìn di ảnh trên đá.
Lần đầu gặp bà là khi Tông Khải Phong đưa bà về, lúc đó anh cảm thấy người phụ nữ này đã khiến anh mất mẹ, khi anh hất cốc trà mà người hầu đưa cho xuống đất, chiếc cốc vỡ tan nước trà nóng bỏng bắn khắp nơi, bà vội chạy lại xem anh, không phải là trách cứ mà là quan tâm xem anh có bị thương hay không.
Lúc đó anh cảm thấy người phụ nữ này thật giỏi đóng kịch.
Giả vờ quan tâm ân cần với anh như thế như thể người mẹ ruột đã sinh ra anh vậy.
Khi phát hiện anh chính là mẹ ruột của mình, rõ ràng bà đang đứng ngay trước mắt mình mà anh vẫn không nhượng bộ để gọi bà một tiếng mẹ.
Giận bà, hận bà đã giấu anh, giấu anh để anh phải oán hận nhiều năm như vậy.
Nhưng khi nghe Trình Dục Ôn nói xong, anh mới biết, những thù hận của anh, những sự “không thể chấp nhận” của anh so với sự hi sinh của bà không là gì cả.
Sau năm sáu năm bị giam cầm, những năm tháng những khoảng thời gian đẹp nhất đều bị trói buộc một cách tàn nhẫn, bỏ qua sản nghiệp nhà họ Trình chỉ để được ở bên cạnh anh.
Bà vốn dĩ có thể chọn ích kỷ rời đi, tìm một người cùng chung sống bình yên một đời.
Mẹ muốn ở bên con như vậy, bỏ qua không tiếc nhà họ Trình, mà tại sao lại nỡ rời xa con?
Trình Dục Tú, mẹ thật qua tàn nhẫn với con.
Anh quỳ thẳng xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống nền đất đầy nước mưa.
Anh quỳ trước mộ, ngàn vạn lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, anh khom người chạm vào nền đất lạnh lẽo, nước mưa dội xuống thân thể anh.
Mưa càng ngày càng lớn, đến cả ông trời cũng vì khung cảnh này mà rơi lệ.
Nước mưa rơi trên mặt anh, không biết chỉ là nước mưa hay có cả những giọt nước mắt đau khổ của anh.
Ngoài sự đau đớn, trong đôi mắt lạnh lùng ấy còn hiện lên một tia hận thù.
Lúc này, Lâm Tân Ngôn cầm ô bước tới đứng bên cạnh che cho anh, không ai nói gì mà cùng nhìn vào di ảnh của Trình Dục Tú.
Bà ấy chắc chắn sẽ luôn ở bên anh.
Nhất định phải tìm ra kẻ làm chuyện này, kẻ đã hại chết mẹ nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị!
Mẹ, con hứa với mẹ sẽ thay mẹ chăm sóc anh ấy, bảo vệ chu toàn cho con của chúng con.
“Cảnh Hạo, chúng ta về nhà thôi.” Lâm Tân Ngôn quỳ xuống, nhẹ giọng nói.
Trên khuôn mặt kiên quyết của anh đều là nước, ngón tay cô lướt trên mặt anh: “Tiếp theo chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, phải tìm ra thủ phạm đã làm việc này.”
Cô biết, lúc này chỉ có lòng thù hận mới giúp anh thoát khỏi nỗi đau này.
Chỉ có vậy anh mới phấn chấn lên được.
Anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, khẽ rên rỉ.
Mưa to kéo dài suốt đêm, tới sáng mới tạnh, sớm ra Tông Cảnh Hạo đã đi rồi, Lâm Tân Ngôn biết có lẽ là anh đi điều tra về vụ tai nạn.
Cô cho hai đứa trẻ ăn, bọn chúng đều đã lớn, rất ngoan ngoãn, không cần cô phải làm gì.
Chúng tự biết ăn cơm, tự biết rửa tay, lau miệng.
Cô ôm con gái, con trai, khẽ xoa đầu chúng: “Các con ngoan lắm, thoáng chốc đã trưởng thành rồi.”
Lâm Hi Thần ôm cô, thấy anh trai ôm Lâm Nhụy Hi cũng ôm, hai đứa nhóc cứ thế cuốn lấy eo cô.
Má Vu thu dọn bàn ăn rồi nói: “Các cháu sắp học đọc sách viết chữ để chuẩn bị vào tiểu học rồi.”
“Đi đi.” Lâm Tân Ngôn thả hai đứa bé ra.
Lâm Tân Ngôn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của chúng, nhớ tới lúc mới sinh ra còn bé xíu mà chớp mắt đã lớn khôn, cô sờ bụng, đứa bé vẫn còn quá nhỏ, thậm chí vãn chưa cảm nhận được, cô cúi đầu nói với đứa bé trong bụng: “Con phải nghe lời biết chưa, mạng của con là do bà nội dùng mạng đổi lấy đó.”
Từ hôm qua cô đã bị sốt nhẹ, chỉ là không muốn Tông Cảnh Hạo lo lắng cho nên mới nhịn, giờ anh không ở nhà cô liền bảo tài xế chuẩn bị xe, đưa một vệ sĩ giỏi theo cô tới bệnh viện.
Nhờ thân phận của mình mà bệnh viện ưu tiên kiểm tra cho cô trước, sau khi kiểm tra tổng thể, trước mắt thai nhi vẫn ổn nhưng vì cô đang sốt nên tim thai đập có chút nhanh.
Giờ cơ thể cô không thích hợp để uống thuốc, bác sĩ bảo cô về nhà phải hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý.
“Tiếp tục duy trì nhé, không ngờ cô hồi phục nhanh như vậy.” Trước khi Lâm Tân Ngôn rời đi bác sĩ nói.
Cô nói cảm ơn.
Ra khỏi bệnh viện, khi chuẩn bị lên xe, cô nhìn thấy trong khuôn viên bệnh viện có một hình bóng rất quen thuộc.
Cô dừng lại và quan sát hai giây, khi người kia quay lại, cô mới nhìn thấy mặt.
Đôi mắt cô nheo lại, Tông Cảnh Hạo nói kết quả kiểm tra của Trang Tử Khâm không có gì đáng ngại, bà còn đang trong quá trình thụ án, sao lại xuất hiện ở đây, lại còn mặc áo bệnh nhân?
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi