CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 486: Trâu già muốn ăn cỏ non
“Văn Huynh đối đầu với mẹ kế của anh không được. Anh so với tôi thì hiểu rõ. Ông ta hận người phụ nữ này bao nhiêu, ông ta sẽ tìm đến tôi Biết tôi quen biết bao nhiêu người, bảo tôi giúp ông ta bắt người phụ nữ đó. Chỉ là người đi làm chuyện này đều không thành, xảy ra tai nạn, nhưng dù sao cũng không phải chuyện lớn. Anh và Văn Khuynh cũng không thích người phụ nữ đó. Nếu bây giờ không có thì càng tốt, đỡ chướng mắt. ”
Cố Bắc không để ý đến sắc mặt của Tông Cảnh Hạo, nhưng cảm thấy bầu không khí trong phòng hơi lạnh, trong lòng có chút hơi khó chịu. Có vẻ như ba người phụ nữ đứng ở cửa đang che khuất tầm mắt của họ anh gọi người quản lý ở cửa: “Đưa người ra đi nhìn chướng mắt quá.”
Người quản lý đã dẫn vài người làm và mấy người khác ra ngoài.
Tông Cảnh Hạo mí mắt giật giật, đồng tử cuộn trào một vòng xoáy không đáy: “Ông chủ Cố thật sự là phi thường. Bây giờ ở trên đang có tin, khắp nơi treo băng rôn diệt cỏ tận gốc. Khu này vẫn mở cửa bình thường. Chuyện bắt cóc người cũng dám động vào.
“Tất cả đều không phải là vì giúp Văn Khuynh à? Ông ta không ngại đích thân đi mượn tay tôi.”
Cố Bắc dựa vào ghế sofa, quay đầu nhìn sang: “Tổng giám đốc Tông hôm nay đến đây thật sự là để vui vẻ, hay là…”
Không biết mối quan hệ giữa Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo, anh sẽ không thẳng thắn nói như vậy. Chuyện này ít nhiều cũng có tác động. Lúc nói trong lòng anh cũng đã cân nhắc.
Nếu anh che giấu điều gì mà Tông Cảnh Hạo nghe thấy từ Văn Khuynh anh sẽ không phải người nữa.
“Ông chủ Cố nghĩ tôi đến đây để làm gì?”
Khi hai mắt chạm nhau, ánh điện lóe lên. Cố Bắc sửng sốt rồi lại mỉm cười: “Tới chỗ tôi đương nhiên là để tìm niềm vui rồi.”
“Hôm nay ông chủ Cố làm tôi hơi thất vọng.” Tông Cảnh Hạo vừa dứt lời, tà khí còn hơn cả Cố Bắc. Anh nói năng sắc bén, tư thế điềm đạm: “Bây giờ không còn như trước nữa. Ông chủ Cố nên cẩn thận thì hơn kẻo bị kẻ khác lợi dụng mà không biết.”
Cố Bắc ngước lên: “Ý anh là gì?”
Sao anh lại nghe như trong này có ẩn ý?
Tông Cảnh Hạo đứng dậy, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên cũng đứng dậy.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn xuống: “Ông chủ Cố việc đơn giản như bắt người cũng phải tới tìm anh giúp là do ông ta không tiện à hay là sợ không dám tự mình động thủ trước đầu ngọn gió?”
Cố Bắc nheo mắt, ý anh ta là gì?
Văn Khuynh đang lợi dụng anh ư?
“Tổng giám đốc Tông đang nói đùa à? Đó là chú của anh. Anh không nhằm vào ông ta, sao lại nhằm vào tôi. Anh nghĩ tôi sẽ tin ư?”
Văn Khuynh là chú của anh, tới hỏi về Văn Khuynh hay là muốn tới thăm dò anh?
Lúc này, Cố Bắc không dám dễ dàng tin lời Tông Cảnh Hạo nói, dù sao thì anh và Văn Khuynh đã cùng hội cùng thuyền.
“Tin hay không tùy anh, tôi chỉ không kìm được khi thấy có người bị lợi dụng mà không hề biết.” Trong lời nói của anh có ẩn ý, giờ đã đến lúc: “Xin cảm ơn ông chủ Cố vì sự hiếu khách của anh ngày hôm nay.”
“Hiếu khách thì chưa dám nói, vẫn chưa khiến cho Tổng giám đốc Tông được chơi vui vẻ. Lần sau anh đến, nói cho tôi biết trước. Nhất định sẽ thu xếp khiến cho Tổng giám đốc Tông vui vẻ.”
Cố Bắc có chút lơ đễnh, nếu lời của Tông Cảnh Hạo có ẩn ý thì câu này hiển nhiên là một lời nhắc nhở.
Hơn nữa mấy lời này cũng rất lạ, nó có ý gì? Trước anh từng có người bị Văn Khuynh lợi dụng, mà bản thân còn không biết?
“Tổng giám đốc Tông có thể giải thích cho tôi không?” Đột nhiên Cố Bắc gọi Tông Cảnh Hạo đã bước ra tới cửa. Anh đứng dậy và đi tới: “Tổng giám đốc Tông biết bức màn bên trong là cái gì sao?
Tông Cảnh Hạo ý tứ sâu xa: “Tôi không biết ông chủ Cố có nghe nói về chuyện của Văn Khuynh chưa.”
Dù che đây rất nghiêm ngặt nhưng người trong cuộc không ai không biết. Đến tuổi này rồi còn gì, cái gì cũng không có, cũng đủ thê thảm rồi…” Nhưng ngay sau đó anh nhận ra điều gì đó, cảm thấy có gì đó không ổn. Anh bất ngờ nhắc đến Trần Thanh là có ý gì?
“Ý của anh là việc Trần Thanh rơi từ trên xuống có liên quan đến Văn Khuynh?”
Tông Cảnh Hạo phủ nhẹ cổ áo không dính bụi, vẻ mặt và giọng điệu đầy ẩn ý sâu xa: “Tôi đã nói như vậy à? Ông chủ Cố có thể đừng làm gây thêm phiền tôi không.”
Cố Bắc nhanh chóng hiểu ra, anh có chút lo lắng. Văn Khuynh cũng là chú của anh, sao có thể ngang nhiên hạ thấp anh.
Tô Trạm vừa lúc nói chen vào: “Văn Khuynh này càng lớn càng tọc mạch, còn muốn lo chuyện hôn nhân của người khác, cũng không thích đem theo cục nợ. Cậy già lên mặt cũng đủ rước phiền phức cho người khác.”
Nghe lâu như vậy, Tô Trạm cũng hiểu rằng Tông Cảnh Hạo đang dùng kế ly gián, khiến Cố Bắc và Văn Khuynh có hiềm khích với nhau, nghi ngờ lẫn nhau. Anh chỉ cần ngồi thu lợi, đợi khi cả hai cùng chịu thiệt thì anh mới ra tay.
Tông Cảnh Hạo trước đó đã ném mồi cho Trần Thanh, nên bây giờ anh phải cho Cố Bắc con mồi. Tại sao Tông Cảnh Hạo lại nói cho anh biết lý do, để tránh anh ta sinh nghi ngờ.
Văn Khuynh chèn ép hôn nhân đại sự của Tông Cảnh Hạo đã khiến Tông Cảnh Hạo không hài lòng với Văn Khuynh nên mới hạ thấp Văn Khuynh trước mặt Cố Bắc.
Tông Cảnh Hạo giả vờ không vui để vứt qua cho Tô Trạm: “Nếu không nói, lại có người coi anh như đồ đần?”
Tô Trạm cúi đầu: “Lời tôi nói cũng là sự thật.”
“Khiến ông chủ Cố chê cười rồi.”
Cố Bắc bật cười: “Đâu có, ở tuổi này bị thúc giục kết hôn là chuyện bình thường, nhưng Văn Thanh là chú của anh. Ông ấy quan tâm đến hôn nhân của anh cũng tốt cho anh. Trong lòng sinh ra hiềm khích thì thật không đáng.”
Anh ta miệng nói như vậy nhưng chuyện trong lòng đang nghĩ cũng không phải là chuyện này. Nếu như thật sự như lời Tô Trạm nói, Văn Khuynh ép buộc hôn nhân của Tông Cảnh Hạo, gây ra sự bất mãn với anh cũng có khả năng.
Anh ta trước mặt mình đề cập đến chuyện Trần Thanh bị Văn Khuynh hãm hại. Tuy rằng có chút tàn nhẫn nhưng cũng có khả năng, dù sao danh tiếng của Tông Cảnh Hạo trong giới chính là như vậy. Làm việc quyết đoán, hành động dứt khoát. Ai khiến anh chịu thiệt thì anh sẽ trả ngược lại.
Có lẽ Văn Khuynh cũng ép quá mức mới chọc tức anh ta?
Cố Bắc suy nghĩ về điều đó. Lúc Tông Cảnh Hạo rời đi, anh đã gọi quản lý vào.
Anh không phải là một đứa trẻ lên ba, chỉ cần vài lời nói là tin được. Phải tự mình đi điều tra mới yên tâm.
“Đi điều tra xem Văn Khuynh có ép Tông Cảnh Hạo kết hôn với người phụ nữ nào hay không. Còn nữa, tìm hiểu xem chuyện của Trần Thanh có liên quan gì đến Văn Khuynh không.”
Người quản lý nói vâng: “Tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức.”
Cố Bắc sốt ruột xua tay: “Đi đi.”
Anh hy vọng rằng điều này không phải là sự thật, nếu nó là sự thật…
Trong miệng anh nhắc đến Văn Khuynh với hai từ, lợi dụng anh ư? Thực sự coi anh là một thứ gì đó dễ dàng vê nặn à?
Tông Cảnh Hạo bước ra khỏi hộp đêm, liếc nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi đang đợi cậu ở công ty.”
Sau khi lên xe, Tô Trạm nói chuyện phiếm, đánh vào vai Thẩm Bồi Xuyên, hơi nhướng cằm nhìn Tang Du đang đứng bên cạnh: “Quen biết nhau lúc nào mà không nói cho chúng tôi biết? Giấu vì sợ chúng tôi tóm được à?”
“Đừng nói nhảm, tôi chỉ là nhận sự tín nhiệm của người khác thôi.” Thẩm Bồi Xuyên trừng mắt nhìn Tô Trạm: “Còn không đi?
Tô Trạm mỉm cười, vừa đi tới xe, vừa liếc nhìn thân thể của Tang Du liền chép miệng. Cái này còn quá trẻ, một lão già như Thẩm Bồi Xuyên lại muốn ăn cỏ non.
“Bồi Xuyên nhà tôi nhìn hơi già, nhưng vô cùng đơn thuần, hãy đối xử tốt với cậu ấy nhé.” Tô Trạm nhìn sang Tang Du.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi