CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 515: Anh là gì của cô ấy?
Lời bình luận trên mạng rất khó nghe, đa phần đều nói Tang Du.
Anh chỉ nhìn qua một lượt, nhìn thấy những bình luận ác ý, nói Tang Du ỷ mình trẻ trung nên quyến rũ đàn ông.
Còn nói cô gái này không biết liêm sỉ, tuổi trẻ mà không lo học hành cho tốt, còn bán thân cầu vinh vân vân…
Anh không xem tiếp nữa, xem chỉ thêm tức, sau khi lên xe rời khỏi sân bay, Thẩm Bồi Xuyên nói với tài xế: “Đến đại học Thanh Hoa.”
Tô Trạm giơ tay vỗ tài xế: “Đừng nghe anh ấy, chúng tôi đến Phủ Đệ số một.”
“Tôi không về nhà.” Thẩm Bồi Xuyên chau mày, anh phải đi xem xem Tang Du thế nào rồi.
Tô Trạm lạnh nhạt lườm anh, thấy anh thật ngu ngốc, giờ đến lượt Tô Trạm cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên mất trí, anh nói: “Bây giờ cậu đến tìm cô ấy mới là làm hại cô ấy, làm hỏng mối quan hệ của hai người. Cậu tưởng tượng mà xem, bây giờ cậu xuất hiện ở trường sẽ là hình tượng như thế nào? Người khác sẽ nghĩ sao? Cậu là đàn ông, cậu không sợ chịu thiêt, nhưng người ta là con gái, cậu muốn người ta mai sau gặp người khác kiểu gì? Đi ra xã hội kiểu gì? Người khác sẽ dùng ánh mắt gì mà nhìn cô ấy?”
Thẩm Bồi Xuyên bình tĩnh nghĩ lại, bây giờ mà đến trường, chỉ khiến cho diễn biến dư luận càng trở nên phức tạp hơn.”
“Đưa địa chỉ của cô ấy cho tôi, tôi đi tìm cô ấy, cậu về tắm rửa một chút đi.”
Thẩm Bồi Xuyên vỗ vỗ vai anh: “Cảm ơn, vừa rồi là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo.”
Tô Trạm ghét bỏ nhún vai, gạt tay anh ra: “Con người cậu đúng là chẳng thú vị, chúng ta ai với ai? Nói cảm ơn, cậu coi tôi là gì hả?”
Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười, biết rằng bản thân chỉ là một kẻ nóng nảy kiêu ngạo như vậy, anh không để tâm đến điều đó, anh rất lo lắng khi sự việc bùng phát và mức độ như thế nào. Hiện vẫn chưa rõ trong cục đã biết chưa, nhưng đúng là anh phải về tắm một chút, để bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới có thể tỉnh táo đối mặt với sự việc.
Xe đưa Thẩm Bồi Xuyên đến nơi, Tô Trạm không xuống xe, hỏi lại địa chỉ của Tang Du một lần nữa. Anh sẽ đi tìm người, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, dù sao nhân ngôn khả úy.
Càng kéo dài lâu thì càng không tốt cho hai bọn họ.
Thẩm Bồi Xuyên cũng biết hoàn cảnh của Tang Du, sau khi xuống xe nói với anh: “Cậu đến chỗ bảo vệ của trường, nói tìm Tang Du sinh viên năm nhất, sẽ có người đến thông báo cho cô ấy.”
Tô Trạm ừ một tiếng, dặn dò: “Đừng nghĩ nhiều quá, không phải có tôi đây sao, nếu không ổn không phải còn Cảnh Hạo sao? Quan hệ của công ty cậu ấy không phải để nhìn, chuyện gì khó giải quyết, chưa từng xuất hiện cũng đều có thể xử lí.”
Thẩm Bồi Xuyên nắm vai anh, không nói cảm ơn, tất cả không chỉ trong lời nói.
“Đừng già mồm với tôi, tôi đi đây.” Tô Trạm hất cằm, tình cảm giữa bọn họ, điều này không là vấn đề, anh bảo tài xế lái xe đi.
Sau khi tài xế lái xe đi, nhìn qua kính chiếu hậu nói: “Người vừa nãy là người đàn ông trong bản tin có đúng không?”
Tô Trạm: “…”
“Anh lái xe cũng có thời gian xem tin tức à?” Tô Trạm chớp chớp mắt, bây giờ cái tin này nổi đến mức ai cũng biết rồi sao?
Tài xế cười cười: “Lúc rảnh thì mở điện thoại ra giết thời gian, tìm thú vui, mấy chuyện bát quái này rất thu hút người xem, cho nên lan truyền rất nhanh.”
Tô Trạm tỏ ra đã hiểu, người đàn ông già và sinh viên “quan hệ bất chính” lại không thu hút người khác sao?
Dù sao bây giờ có nhiều người rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ thích gõ bàn phím, phát biểu mấy lời, không có việc gì thì lại lướt mạng tìm thị phi.
“Chủ yếu là quan hệ của bạn tôi, anh xem, người ta có nói yêu đương là phạm pháp không? Cũng không có quy định pháp luật không thể yêu đương già trẻ, anh nói đúng không?”
Tài xế cười ha ha, nói: “Đúng, cái này có lí, có tiền thì ai không muốn tìm người trẻ? Bây giờ người có tiền thì đều có vợ, bên ngoài có tình nhân, ngày tháng trôi qua vừa tự nhiên vừa thoải mái.”
Tô Trạm chau mày, câu này sao lại khó nghe vậy chứ?
Rõ ràng anh nói là tình yêu già- trẻ, đến miệng tài xe thì lại thành người có tiền và tình nhân, quan điểm này không hề giống nhau.
Anh thở dài một hơi, giải thích cũng không giải thích rõ ràng, hoặc là giải thích rõ ràng rồi người ta vẫn suy nghĩ linh tinh, tốt nhất là giữ im lặng.
“Cứ mải nói chuyện, cậu muốn đi đâu vậy?” Tài xế hỏi, nhớ lại vừa nãy Thẩm Bồi Xuyên có nhắc đến trường học, bèn hỏi một câu: “Là đại học Thanh Hoa sao?”
Tô Trạm chống cằm nhìn tài xế, lạnh nhạt nói: “Anh cũng thông minh đấy.”
“Đâu có đâu có, bối cảnh trên ảnh không phải là đại học Thanh Hoa sao? Vừa nãy bạn cậu nói đến trường học, tôi đoán là cậu có lẽ muốn đến đại học Thanh Hoa.” Tài xế cười cười nói, hoàn toàn không phát hiện Tô Trạm không vui.
Tài xế là một người thích nói chuyện, dù sao là một tài xế xe taxi, cả ngày chỉ lái xe rất nhạt nhẽo, chỉ thích nói chuyện với khách hàng, như vậy cảm giác thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.
Tô Trạm nhắm mắt, giả vờ mệt mỏi không nói chuyện, tài xế cũng không làm phiền người ta nghỉ ngơi, chỉ yên lặng lái xe, đến nơi mới mở miệng nói: “Đến nơi rồi.”
Tô Trạm mở mắt, lấy cái ví từ trong túi áo ra, rồi đưa cho tài xế hai tờ tiền màu đỏ, sau đó đợi anh ta thối tiền, lúc nhận được tiền thừa của tài xế, nói: “Aizz, tuổi này đúng là kiếm tiền chẳng dễ dàng gì.”
Thực ra anh muốn nói, làm gì có ai gió thổi tiền đến cho cơ chứ.
Vừa nãy câu nói người có tiền của người tài xế rõ ràng là tâm lí ghét người giàu.
Mà thân phận của Thẩm Bồi Xuyên lại bị gắn mác ba chữ “người có tiền” thì không phải là tốt đẹp gì.
Đem lại phiền phức cho anh.
Trên mặt tài xế không có ý cười, dường như cảm thấy Tô Trạm không vui, Tô Trạm vừa xuống xe là anh ta lái xe đi luôn.
Tô Trạm hừ lạnh một tiếng, người như vậy rất nhiều, gặp cũng là chuyện bình thường. Anh bước vào cổng trường, đến phòng bảo vệ nói: “Tôi tìm Tang Du năm nhất.”
Bảo vệ nhìn anh, hỏi: “Anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là người thân của cô ấy, phiền anh giúp tôi nói với cô ấy một tiếng, cảm ơn anh.” Tô Trạm cười nói.
Bảo vệ nhấc điện thoại lên nối máy với chủ nhiệm của Tang Du.
Xảy ra chuyện như vậy nên trong trường đã có thông báo truyền đến, bây giờ Tang Du đang bị hỏi ở trong phòng chủ nhiệm.
Xảy ra chuyện như vậy ở trường, gây cho trường không ít ảnh hưởng.
Người ta sẽ hoài nghi chất lượng dạy học ở cái trường này, hoài nghi sinh viên sau khi ra trường sẽ có phẩm chất không tốt, sẽ bị xã hội nghi ngờ và không được chấp nhận.
Rất nhanh sau đó, bảo vệ cúp điện thoại nói với Tô Trạm: “Anh vào đi, đến tòa nhà làm việc số hai, tầng ba, phòng chủ nhiệm năm nhất.”
Bảo vệ mở cửa lách, Tô Trạm nói cảm ơn sau đó đi vào trong.
Hôm nay là cuối tuần, cho nên sinh viên trong trường không nhiều. Trong trường thỉnh thoảng có một vài bạn học sinh đi lại, vừa nói vừa cười như đang thảo luận vấn đề gì đó.
Đến gần lại, Tô Trạm nghe thấy họ nói gì đó, không kìm được mà chau mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi