CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 553: Không giống người ăn chay niệm phật
Tô Trạm lập tức biến sắc, không tin nổi: “Anh, anh nói cái gì? Anh bắt Tần Nhã á?”
Cố Bắc cũng tỏ vẻ sửng sốt: “Anh không biết?”
Tô Trạm nắm chặt bàn tay, khi anh ấy muốn ra nắm đấm, Cố Bắc đã đẩy anh ấy ra: “Mấy người đều điên hết rồi!”
Toàn hành xử như những tên côn đồ!
Anh ta tốt nhất nên rời đây trước.
“Anh đứng lại!” Tô Trạm thấy Cố Bắc muốn rời đi, lập tức rảo bước đuổi theo, anh ấy không đuổi theo còn được, một khi đuổi Cố Bắc lại càng chạy nhanh, anh ta không phải không nắm lấy thời cơ đánh bại Tô Trạm mà là Tô Trạm có vẻ không bình thường, anh ta có thể đánh thắng người khác, nhưng đánh không nổi một kẻ điên.
Kẻ điên khi lên cơn thì không cần đến sống chết, nhưng anh ta lại rất sợ chết.
“Cố Bắc!”
Tô Trạm càng đuổi, Cố Bắc càng chạy nhanh, rẽ trái, trốn ra khỏi cổng bệnh viện, tức tốc lên xe: “Mau đi!”
Đàn em tuy không hiểu sao Cố Bắc lại lo lắng như vậy, nhưng vẫn khởi động xe. Khi Tô Trạm đuổi tới, xe vẫn chưa chạy, Cố Bắc khóa cửa xe lại, Tô Trạm không mở được liền tức giận đập vỡ kính xe: “ Cố Bắc, anh ra đây cho tôi!”
Tô Trạm vô cùng tức giận, ngực phập phồng, cổ họng anh ấy nghẹn ứ, nhìn mà khiếp sợ.
Cố Bắc nhìn thấy lắc lư, nhổ nước bọt vào phần cửa kính của xe bị đập vỡ, trong lòng hiểu rõ tại sao lại chơi với Tông Cảnh Hạo, mẹ nó chứ, toàn lũ hâm.
“Mẹ mày, mau lên không!” Cố Bắc chửi rủa.
Đàn em đã khởi động xong xe, Cố Bắc vừa hét, cậu ta sợ đến nỗi dẫm nhầm lên ga xe, chiếc xe chạy nhanh như tên lửa, tốc độ và lực đẩy của xe quá mạnh đến nỗi Cố Bắc không kịp phản ứng, cả người ngã ngửa ra sau, may mà ghế ngồi cũng mềm, không bị đập phải, chỉ là nhìn hơi thảm hại.
“Mẹ nó, không biết lái à?!” Anh ta ray ray nhẹ đầu ngồi dậy.
Đàn em vội giải thích, phát hiện Cố Bắc đang bò trên kính chắn gió quay lại nhìn.
Anh ta mím chặt môi, yên tâm lái xe.
Tô Trạm cũng không thèm đi tìm bác sĩ, liền đi lên xe đi tìm Tông Cảnh Hạo, muốn hỏi cho rõ ngọn ngành xem đã xảy ra chuyện gì, sao Cố Bắc lại bắt Tần Nhã?
Anh ấy dường như biết tại sao Tông Cảnh Hạo lại vội vàng từ Bạch Thành trở về, hẳn nào luôn cảm thấy anh ấy giấu mình chuyện gì đó, quả nhiên anh ấy có chuyện dấu mình thật.
Tô Trạm tăng tốc, đến khu biệt thự xe dừng, anh ấy liền nhảy xuống xe, sải bước vào biệt thự, nhưng hai đứa trẻ cả đêm chưa được chợp mắt và Lâm Tân Ngôn đều đã ngủ rồi.
Lâm Tân Ngôn vốn dĩ không tính ngủ, muốn đợi Tông Cảnh Hạo về, nhưng lại nằm đó ngủ lúc nào không hay.
Chỉ có một mình vú Vu đang phơi quần áo của hai đứa nhỏ dưới hiên nhà ở tầng dưới.
Tô Trạm liền chạy lên lầu hỏi Lâm Tân Ngôn.
Anh ta kìm nén nói: “ Vú Vu, vú lên lầu gọi hộ tôi chị dâu với ạ, tôi có việc gấp muốn tìm chị ý.”
Vú Vu biết Tô Trạm rất vội, những vẫn nói: “Cô ấy đang ngủ, hay đợi lát đi?”
Vú Vu không có ý gì, chỉ là thấy giờ cái thai của Lâm Tân Ngôn cũng lớn rồi nên mệt chỉ muốn ngủ, giờ gọi sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
“Cháu rất gấp!” Tô Trạm thở dài.
Vú Vu để chiếc áo trên tay xuống, lên lầu gọi Lâm Tân Ngôn.
Mở cửa phòng, bà đi tới bên giường, kẽ gọi, nhưng Lâm Tân Ngôn ngủ khá say, cô vẫn chưa tỉnh.
Vú Vu gọi thêm hai tiếng nữa, âm thanh to hơn đã đánh thức Lâm Tân Ngôn, cô tưởng là Tông Cảnh Hạo đã về, mở mắt liền hỏi: “Anh ấy về rồi? Anh ấy có về cùng ai không hả vú Vu?”
Cô muốn biết có cứu được Tần Nhã không.
Vú Vu nghe rồi bối rối đáp: “Có một mình Tô Trạm đến thôi”.
“Tô Trạm?” Lâm Tân Ngôn chau mày.
“Ừm, tôi thấy cậu ta khá vội, tôi bảo cô đang ngủ, cậu ta bảo tôi đánh thức cô.” Vú Vu thật thà nói.
Lâm Tân Ngôn rụi nhẹ mắt, ngồi dậy, người cũng tỉnh táo hơn nhiều rồi. Anh ta vội vàng tới đây chắc biết chuyện của Tần Nhã.
Cô xuống giường, đi giày, rồi hỏi hai đứa con, vú Vu nói đang ngủ, cô gật gật đầu và đi xuống lầu.
Tô Trạm lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng khách, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn xuống liền tức khắc bước tới: “Chị….”
“Chúng ta qua phòng sách nói.”
Tô Trạm kiên nhẫn đợi cô xuống dưới cùng đi.
Vừa tới phòng sách, Tô Trạm liền vội hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao Tần Nhã lại bị Cố Bắc bắt đi?”
“Tôi cũng không rõ sự việc cụ thể, cậu đừng lo, Cảnh Hạo và Bồi Xuyên đang nghĩ cách rồi.” Lúc đó không nói cho cậu vì sợ cậu lo lắng rồi lại làm ra chuyện gì khó mà cứu vãn được.
“Em không lo làm sao được, Cố Bắc đâu có phải con người tốt đẹp gì!” Tô Trạm khàn giọng: “Sao mọi người lại dấu em chứ? Ngộ nhỡ cô ấy xảy ra mệnh hệ gì, em…em phải làm sao?!”.
Lâm Tân Ngôn không biết an ủi anh ấy như thế nào, cô quay ra xem giờ, đã sáng bảnh mắt rồi sao không có tin tức gì, cũng không biết Tông Cảnh Hạo và Cố Bắc nới với nhau thế nào rồi nữa.
“Em đi tìm Cố Bắc!” Tô Trạm quả thật không làm được, không làm được gì cả, chỉ có đợi như vậy.
Dù dùng cách gì, anh ấy nhất định phải cứu Tần Nhã thoát khỏi Cố Bắc.
Lâm Tân Ngôn quát: “Cậu bình tĩnh lại đi!”
Anh ấy đã nói Cố Bắc không phải là người tốt, có thể dễ dàng nói chuyện mà thả người ư?
“Em làm sao mà bình tĩnh được !” Tô Trạm thét lên, sau đó cũng thấy mình quá kích động, thật ra mọi người đều lo lắng cả.
“Xin lỗi…”
“Tôi hiểu cảm xúc của cậu, tôi gọi cho Cảnh Hạo hỏi tình hình nhé.” Lâm Tân Ngôn gọi mẹ Vu, bảo bà mang hộ chiếc điện thoại của mình xuống.
Tô Trạm đưa chiếc điện thoại của mình cho cô: “Dùng của em đi.”
Anh ấy không gọi cho Tông Cảnh Hạo ngay lúc đầu vì sợ anh không nói cho mình, nên trực tiếp đến tìm Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn đưa tay đón lấy, Tô Trạm đã mở khóa màn hình rồi, cô tìm số điện thoại của Tông Cảnh Hạo rồi gọi đi.
Tông Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên lúc này sắp đến biệt thự rồi.
Thẩm Bồi Xuyên mở xe, quay lại nhìn: “Thật ra cũng không thể trách anh, Cố Bắc nói khó nghe quá, anh không chịu nổi cũng là chuyện bình thường.”
Tông Cảnh Hạo dùng nhíu mày, đổi điều kiện với Cố Bắc sợ là không thể, nhìn anh kéo dài thời gian là biết anh có thể sẽ có cách khác.
Anh không thể đặt niềm tin vào Cố Bắc: “Người của anh có theo dõi anh Tứ không?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi gọi điện hỏi thứ.”
Khi Tông Cảnh Hạo nói với anh, anh gửi tin nhắn cho thuộc hạ rồi, lúc này không có ai theo anh tứkhông thì không biết.
Khi anh gọi điện, điện thoại của Tông Cảnh Hạo cũng rung lên, anh nhìn qua là Tô Trạm, anh nhíu mày càng chặt. Đến lúc đầu kia sắp cúp máy, anh mới nhận.
“Alo.”
Tông Cảnh Hạo hạ điện thoại xuống xem, rõ ràng là số của Tô Trạm, sao lại là tiếng của Lâm Tân Ngôn chứ?
Anh đưa lại điện thoại lên tai: “Sao em lại dùng điện thoại của Tô Trạm? Cậu ta tìm em hả?”
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng: “Cậu ấy biết hết rồi, tình hình anh bên đó thế nào rồi?”
Hứa với Lâm Tân Ngôn nhất định phải đưa Tần Nhã về, kết quả lại gậy sự với Cố Bắc đến nỗi đi vào bế tắc.
Vào lúc Tông Cảnh Hạo không biết trả lời Lâm Tân Ngôn thế nào, Thẩm Bồi Xuyên ngoảnh đầu lại nói với anh: “Họ theo anh tứ đến chùa Nam Sơn rồi.”
“Chùa Nam Sơn?”
“Đúng thế, anh ta cũng không giống người ăn chay niệm phật, đến đó…”
Hai người nhìn nhau, có cùng sự hoài nghi, lẽ lào Tần Nhã bị nhốt ở đó?
“Nam Sơn nào?” Lâm Tân Ngôn nghe thấy lời của Thẩm Bồi Xuyên.
“Em bảo Tô Trạm đến cổng.” Tông Cảnh Hạo nói.
Lâm Tân Ngôn nói vâng.
Cúp điện thoại, cô trả lại điện thoại cho Tô Trạm, nói với anh ấy Tông Cảnh Hạo bảo anh đến cổng.
Tô Trạm nhận lại điện thoại liền đi ra cổng.
Anh ấy đi đến cổng lớn của biệt thự, vừa hay Thẩm Bồi Xuyên cũng lái xe đến biệt thự, anh dừng xe trước Tô Trạm rồi hạ cửa xe xuống nói: “Lên đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi