CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 583: Uống một ly rượu mừng của cậu
Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo hỏi lại: “Em làm rõ ràng lắm hả?”
“Không đâu, chỉ là anh quá hiểu em thôi.” Tông Cảnh Hạo cười với cô: “Chúng ta có phải là ‘người có lòng thì suy nghĩ giống nhau’ không?”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô nhìn thẳng về phía trước: “Em thấy Tô Trạm vẫn còn yêu Tần Nhã nhiều lắm.”
“Cậu ta cũng không có thay đổi chỉ là trong quá khứ phạm phải sai lầm.” Tông Cảnh Hạo muốn nói giúp anh em mấy câu: “Em khuyên nhủ Tần Nhã đi.”
“Em cũng không hiểu rõ trong lòng của em ấy nghĩ gì?” Lâm Tân Ngôn thẳng thắn nói, cô cũng muốn có người ở bên chăm sóc cho Tần Nhã, thay vì phải tìm một người khác cô vẫn thiên vị cho Tô Trạm hơn, tuy rằng trước kia anh ta làm sai nhưng mà cũng đã rút ra có bài học kinh nghiệm rồi.
Chỉ là thái độ của Tần Nhã với Tô Trạm quá mức lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn cho Tô Trạm một cơ hội.
Cô muốn tổ chức ăn mừng cho Thẩm Bồi Xuyên là thật lòng, dù sao với năng lực và nhân phẩm của anh ấy đảm nhiệm vị trí này rất xứng đáng. Nhưng mà cô cũng muốn nhờ vào chuyện này để tạo cơ hội cho Tần Nhã và Tô Trạm gặp nhau.
“Mỗi người đều có số mệnh riêng, em cũng không cần quá lo lắng đâu.” Tông Cảnh Hạo không muốn cô vì chuyện của người khác mà hao tốn tâm sức.
Lâm Tân Ngôn hiểu ý của anh: “Em sẽ không can thiệp, nhưng mà em muốn trong phạm vi năng lực của mình mà tạo cơ hội cho Tô Trạm, nếu có thể giúp họ tiếp tục mối nhân duyên thì thì tốt, còn nếu không được thì bọn họ chính là có duyên không phận. Em không đi khuyên bảo Tần Nhã, nếu em ấy còn tình cảm với Tô Trạm thì sẽ thấy Tô Trạm rất tốt, còn nếu đã không có tình cảm thì ai khuyên cũng vậy thôi.”
“Em hiểu được là tốt rồi.” Điểm này Tông Cảnh Hạo cũng đồng ý.
Anh cũng không thích quản chuyện tình cảm của người khác nên hy vọng Lâm Tân Ngôn cũng không quá can thiệp vào chuyện của người khác. Tất cả mọi người đều trưởng thành hết rồi, họ đều có suy nghĩ riêng của mình, nếu hỗ trợ thì không sao nhưng mà đem suy nghĩ của mình mà áp đặt cho người khác thì cũng không tốt.
Vừa đi vừa nói chuyện chỉ chốc lát đã đến hầm giữ xe của công ty, Tông Cảnh Hạo dừng xe sau đó đẩy cửa bước xuống xe, đi qua mở cửa xe cho Lâm Tân Ngôn, sau khi cô đi xuống thì nắm tay cô.
Lâm Tân Ngôn hơi tránh đi: “Như vậy sẽ không tốt lắm đâu.”
Dù sao thì lần trước bị đưa tin lên mạng đã bị người ta phỏng đoán thân phận của cô, hơn nữa còn tung tin đồn cô là ngôi sao tuyến 18 gì đó.
Tuy rằng cô không để ý lắm nhưng mà cũng không muốn bị người khác bàn tán về mình như vậy, có nhiều lời nói khó nghe làm cô cũng cảm thấy bực mình.
Tông Cảnh Hạo liếc mắt nhìn cô một cái: “Có cái gì không tốt?”
Bọn họ chính là vợ chồng chân chính, Lâm Tân Ngôn cũng không phải yêu đương vụng trộm, anh cũng không phải người tình, bọn họ quang minh chính đại, càng giấu giấu diếm diếm người khác sẽ càng suy đoán nhiều hơn.
Lâm Tân Ngôn không lay chuyển được anh nên chỉ có thể để anh dắt tay đi vào thang máy.
Chuyện này đang được lưu truyền rộng rãi trên mạng, ở trong công ty cũng đang bàn tán sôi nổi, thấy bọn họ cùng xuất hiện tại công ty, các nhân viên chào hỏi nhiệt tình gấp ba lần thường ngày.
Thang máy “tinh” một tiếng dừng lại, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, lúc hai người đi ngang qua bàn thư ký, Tông Cảnh Hạo hỏi: “Em đói không?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Em hơi đói rồi.”
Buổi sáng cô không ăn gì hết nên bây giờ cảm thấy hơi đói bụng.
“Muốn ăn gì, để anh bảo thư ký đi mua?”
“Bí đỏ chiên trứng, bánh Sachertorte, bánh Pudding Caramen, còn có bánh đậu đỏ nữa.” Lâm Tân Ngôn nói một chuỗi bánh ngọt chỉ nghĩ đến những món đó thôi thì cô đã muốn chảy nước miếng rồi.
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn cô một cái, tất cả những món đó đều là bánh ngọt, nhưng mà chỉ cần cô thích ăn thì anh sẽ mua, anh dặn dò thư ký đi mua những món đó: “ Sẵn tiện mua nước ép trái cây luôn.” Nói xong thì bổ sung thêm một câu: “Nước ép cam.”
Anh sợ ăn bánh ngọt này sẽ ngấy, nước cam có vị chua nhẹ có thể làm giảm bớt cảm giác ngấy đó.
Thư ký trả lời: “Bây giờ tôi đi mua ngay, lúc sáng bên bộ phận quan hệ xã hội có đến đây tìm chủ tịch, nói nếu chủ tịch đến thì điện thoại cho cô ấy, bây giờ có kêu cô ấy qua đây luôn không ạ?”
Tông Cảnh Hạo lạnh nhạt ử một tiếng: “Kêu cô ta qua đây đi.”
Nói xong anh ôm Lâm Tân Ngôn đi vào phòng làm việc của mình, thư ký thấy ông chủ săn sóc cho Lâm Tân Ngôn như vậy thì nghĩ đến những anh hùng bàn phím đang chửi bới trên mạng, thật sự muốn cười nhạo họ một tiếng, còn có mấy người buôn dưa lê thích đoán mò chuyện của người khác nữa chứ.
Sau khi đi vào phòng làm việc Lâm Tân Ngôn nói: “Anh muốn làm gì thì làm đi, em ở phòng nghỉ ngơi chờ anh.”
Tông Cảnh Hạo thật sự có việc gấp nên để cô đến phòng nghỉ chờ mình: “Em muốn ngủ thì cứ ngủ trên ghế sô pha nhé.”
Lâm Tân Ngôn ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng lại âm thầm gạt bỏ, chỗ anh làm việc mà cô lại nằm ngủ thì rất kỳ cục.
Cô ngồi trên sô pha lấy đại một cuốn sách ra xem.
Qua một lúc, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Tông Cảnh Hạo đang xem tài liệu thì ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”
Rất nhanh sau đó trưởng phòng quan hệ xã hội đẩy cửa bước vào, lơ đãng nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha thì chào hỏi: “Chào bà chủ.”
Lâm Tân Ngôn không thoải mái với cách gọi này, cô cười cứng ngắc lịch sự gật đầu một cái coi như đáp lại.
“Có chuyện gì?” Tông Cảnh Hạo buông tài liệu trong tay xuống, ngã lưng dựa vào ghế.
“Chủ tịch đã xem tin tức liên quan đến anh chưa?”Trưởng bộ phận quan hệ xã hội hỏi ngắn gọn.
Tông Cảnh Hạo nhẽ ừ một tiếng.
“Weibo chính thức của công ty chúng ta sắp bị đánh sập rồi, tôi nghĩ chủ tịch nên lên tiếng làm rõ đi.” Trưởng bộ phận quan hệ xã hội nói.
Tông Cảnh Hạo nhíu mày, weibo của công ty thì liên quan gì đến anh?
Weibo đó là của công ty, liên quan gì đến chuyện cá nhân của anh?
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trưởng bộ phận quan hệ xã hội giải thích: “Chuyện là, chủ tịch có để ý số người quan tâm đến Weibo của chúng ta đã lên đến 70 triệu người rồi không?”
Tông Cảnh Hạo lười biếng dựa vào ghế: “Đây không phải là chuyện của bộ phận quan hệ xã hội của mấy người hả?”
Trưởng bộ phận quan hệ xã hội cười: “Đúng vậy, đây là chuyện của chúng tôi, nhưng mà một công ty không thể thu hút nhiều người quan tâm như vậy.”
“Vì vậy?”
“Vì vậy bình thường chúng tôi sẽ đăng một vài tấm ảnh của ông chủ lên.” Trưởng bộ phận quan hệ xã hội thành thật nói: “Được nhiều người chú ý như vậy không phải vì bản thân công ty mà là vì ông chủ đó, họ cũng chỉ tiện thể quan tâm công ty của chúng ta thôi.”
Tông Cảnh Hạo nhìn cô ấy một cái, anh vẫn luôn tin tưởng năng lực của cô ấy, về vấn đề này anh cũng không để ý lắm. Thỉnh thoảng anh sẽ lên xem Weibo của công ty nhưng mà không nghiên cứu xem trên đó đăng tin gì, nghe cô ấy nói xong anh xem sơ qua các dòng trạng thái của weibo.
Nhưng mà không thấy thì thôi thấy một cái anh bị dọa đến nỗi muốn nhảy dựng lên, tất cả đều là hình của riêng mình anh.
“Cá nhân anh so với công ty còn thu hút người ta hơn, dù sao thì cũng giống như anh quảng cáo cho công ty thôi.” Trưởng bộ phận quan hệ nói.
Tông Cảnh Hạo đau đầu véo mi tâm: “Cho nên mấy cái phiền phức này của tôi đều do cô ban tặng hả?”
Trưởng bộ phận quan hệ không chút lo lắng nói: “Nào dám tạo phiền phức cho chủ tịch, chỉ là tôi cảm thấy chủ tịch có thể nhân cơ hội này để công khai thân phận của vợ anh thôi, cũng như cho toàn thể nhân viên uống ly rượu mừng.”
Giọng điệu của Tông Cảnh Hạo rõ ràng là đang chế giễu nhưng mà trên mặt lại mang nụ cười: “Theo ý của cô tôi còn phải cảm ơn cô?”
“Nếu chủ tịch cảm thấy tôi đã giúp anh một chuyện tốt thì tới ngày kết hôn hãy phát cho nhân viên chúng tôi mấy bao lì xì lớn đi.” Trưởng bộ phận quan hệ xã hội rất biết nhìn mặt mà đoán ý, thấy anh không tức giận nên cô ấy mới dám nói như vậy: “Lúc trước chủ tịch vẫn còn độc thân nhưng mà bây giờ lại dẫn theo bà xã xuất đầu lộ diện thì tất nhiên sẽ bị chú ý. Bởi vì không tổ chức hôn lễ nên mọi người không biết anh đã kết hôn, chính vì lý do này nên mọi người mới không ngừng suy đoán thân phận của cô ấy, có người nói tốt thì tất nhiên cũng có người nói xấu, mà những lời đó vô cùng khó nghe. Tôi nghĩ chủ tịch nên cho cô ấy một thân phận đi.”
Câu cuối cùng này là do cô ấy đứng ở lập trường của phụ nữ mà nói. Tuy rằng cô ấy có thể nhìn ra Tông Cảnh Hạo đối xử với Lâm Tân Ngôn rất tốt nhưng mà không có thân phận chính thức thì cô sẽ luôn bị người ta đồn đoán.
Tông Cảnh Hạo làm sao chưa nghĩ đến chuyện này được chứ? Anh đã suy nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, nhưng mà bởi vì xảy ra nhiều chuyện đã làm trì hoãn, bây giờ cô ấy lại đang mang thai.
“Tôi biết rồi, cô làm việc tiếp đi.” Tông Cảnh Hạo tiếp thu ý kiến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi