CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 631: Thảo nào chồng cậu lại yêu cậu đến vậy
Lâm Tân Ngôn nhận một phong thư bằng giấy màu vàng. Bà William không biết chữ Hán, trên phong bì viết chữ nước A. Tuy nhiên, Lâm Tân Ngôn đã ở nước A nhiều năm nên đã thành thục tiếng nước A như tiếng mẹ đẻ.
Nhưng cô ấy không xé nó ra ngay lập tức. Thay vào đó, cô nhìn vào chiếc váy cưới, bởi vì nó được xếp trong một chiếc hộp chuyên đựng váy cưới, nên cô không thể nhìn ra hình dáng của nó.
Tân Nhã rất muốn nhìn bộ dạng mặc váy cưới của Lâm Tân Ngôn: “Chị thử mặc vào xem có thích hợp hay không đi.”
Lâm Tân Ngôn nhìn cô: “Chắc sẽ rất hợp.”
Cô đã ở LEO nhiều năm như vậy, bà William biết rất rõ dáng người của cô, và cũng đã quen với sở thích của cô rồi.
“Ôi chao, bọn con muốn xem mẹ mặc váy cưới như thế nào, mẹ hãy mặc thử đi.” Lâm Nhuỵ Hi kéo váy Lâm Tân Ngôn ngõng nhẽo:
“Mẹ ơi, mẹ mặc váy cưới chăc chắn trông rất đẹp, mẹ mặc thử một chút đi.”
“Mẹ ơi, mẹ thử đi ạ.” Lâm Hi Thần cũng đang rất mong chờ.
“Chị ơi, chị thử đi, em cũng muốn xem.” Diêu Thanh Thanh nói.
Lâm Tân Ngôn bất lực nói, cô sẽ làm họ thất vọng nếu không thử váy cưới mất, vì vậy cô gật đầu và nói: “Được rồi.”
Tần Nhã nhận lấy hộp nói: “Để em đi giúp chị.”
Lâm Tân Ngôn đi đến phòng của Tân Nhã để thử váy cưới, Tân Nhã đóng rèm cửa và nói: “Cậu cởi quần áo ra đi.”
Bọn họ đã từng sống chung và thân thiết với nhau nên Lâm Tân Ngôn không hề cảm thấy xấu hổ, ngoài nội y thì chỉ có chiếc váy dài này nên rất dễ cởi ra.
Tần Nhã cầm váy cưới quay lại, liền thấy trên người cô chỉ mặc một bộ nội y, cô rất trắng, là loại trắng phát sáng dưới ánh đèn. Ngoại trừ cái bụng hơi nhô ra, trên cánh tay và đùi cũng không có chút mỡ thừa, đường nét thon thả cùng khuôn ngực trắng trắng tròn tròn như chiếc bánh bao. Có thể nhìn thấy dáng người quyến rũ ngay cả khi cô đang mặc đồ lót. Bờ mông cong và tròn, dáng người hoàn hảo, thậm chí vòng eo cũng không có thịt thừa do mang thai. Cô cầm váy cưới mặc đến: “Thảo nào chồng chị lại yêu chị đến vậy.”
Lâm Tân Ngôn nhìn cô không nói nên lời, “Em nói cái gì đấy hả?”
Tần Nhã ghé vào lỗ tai của cô: “Em nói dáng người chị thật đẹp, đã mang thai rồi mà vẫn khiến người khác có ý tứ, em là phụ nữ còn thích nói gì đến đàn ông.”
Lâm Tân Ngôn”…”
Váy cưới được thiết kế trễ vai, phần tà váy xòe rộng chiếm cả căn phòng, vì cô đang mang thai nên không thiết kế kiểu dáng làm tôn lên vóc dáng mà chú trọng vào sự lộng lẫy.
Bên dưới eo và bụng là những lớp ren, che đi phần bụng nhô lên, viền được điểm xuyết những hoa văn tinh xảo bằng chất liệu sa tanh mềm mại, không có trang trí thừa, đơn giản mà rất tinh tế, lấp lánh sang trọng và tao nhã.
“Nhìn thật là đẹp, màu trắng rất hợp với chị, bộ váy lại vừa vặn với dáng người chị.” Tần Nhã ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Mau ra ngoài cho con trai và con gái cậu chiêm ngưỡng đi.”
Lâm Tân Ngôn nhìn xuống váy cưới trên người, trong lòng đột nhiên xuất hiện tâm trạng phức tạp khi sắp kết hôn.
Cô đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ mặc lên người chiếc váy cưới. Tuy nhiên cô nghĩ bản thân cùng với một người vốn dĩ nghĩ là sẽ tuyệt đối không thể nào bên nhau, nhưng cuối cùng lại ở bên nhau rồi. Hơn nữa còn cùng nhau sinh con đẻ cái. Đây là câu trả lời cho câu nói thế giới khó có thể thể đoán trước được.
Tần Nhã đi tới trước mở cửa, sau đó trở lại giúp cô ôm tà váy, tà váy quá lớn có chút khó khăn khi ra khỏi cửa. Nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang, muốn xem bộ váy lộng lẫy đến mức nào.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Lâm Tân Ngôn trong chiếc váy cưới không hề gây thất vọng, chẳng khác nào một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy, dịu dàng trang nhã, điềm đạm lại rất xinh đẹp.
Bạch Dận Ninh nhìn cô đi ra phòng, như thể đang tưởng tượng rằng cô đang đi về phía anh, trong mắt anh không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng.
Diêu Thanh Thanh ánh mắt không để ý tới anh mà đang chăm chú ngắm nhìn Lâm Tân Ngôn, bởi vì cô quá xinh đẹp lấn át hết mọi người và cảnh vật xung quanh.
Tuy nhiên, Trình Dục Ôn nhận thấy anh ta có vẻ mặt rất lạ. Khi vừa mới biết Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo sẽ tổ chức đám cưới, anh ta không khỏi vô ý thất thần, liền phỏng đoán, thật bất ngờ khi anh ta thật sự thích Lâm Tân Ngôn. Nếu không, tại sao lại có biểu hiện như vậy?
“Mẹ thật đẹp.” Lâm Nhuỵ Hi vội vàng chạy tới, sờ vào chiếc váy cưới: “Khi nào thì con mới có thể mặc nó.”
Một câu nói khiến mọi người bật cười.
Vì chiếc váy cưới vừa vặn nên hai chiếc váy còn lại không cần thiết phải mặc thử nữa, kích thước rất chính xác và vừa vặn.
Lâm Tân Ngôn đã thay váy cưới ra và cất lại vào hộp. Mọi thứ được cất tạm trong phòng làm việc, các phòng ở tầng dưới đều có người ở cả rồi,  lên tầng trên thì phiền phức quá.
Tân Nhã đi tiễn người tới đưa đồ, rồi cùng người của LEO nói vài câu.
Lợi dụng lúc vắng vẻ Lâm Nhuỵ Hi kéo Diêu Thanh Thanh đi nói chuyện, Trình Dục Ôn gọi Bạch Dận Ninh sang một bên: “Cậu thích Ngôn Ngôn?”
Bạch Dận Ninh phủ nhận: “Tôi có vợ rồi.”
Anh không muốn gây rắc rối cho người khác, nếu đã không có duyên phận thì anh cũng không cưỡng cầu.
Trình Dục Ôn nhìn anh một lúc, như thể đang cân nhắc xem lời anh nói là thật hay là giả.
“Tôi hy vọng anh có thể nhớ lời mình đã nói, anh đã có vợ rồi.” Trình Dục Ôn không muốn anh ngấp nghé vợ của cháu trai mình, hơn nữa Lâm Tân Ngôn còn là học trò của anh ta.
Lâm Hi Thần luôn nắm tay Lâm Tân Ngôn, sợ rằng một khi buông tay thì người sẽ bỏ chạy, nhưng cô vẫn thở dài xúc động: “Thật tiếc khi chồng mẹ không nhìn thấy mẹ mặc váy cưới.”
Lâm Tân Ngôn gõ đầu của cô: “Con nói cái gì đó hả?”
“Anh ấy không phải là chồng mẹ sao?” Lâm Hi Thần sợ cô đánh mình nên bỏ chạy.
Cô thở dài, đứa nhỏ càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi.
Vì Bạch Dận Ninh quyết định dự đám cưới của Lâm Tân Ngôn nên vài ngày sau anh mới trở về Bạch Thành, buổi chiều anh ta cũng ở lại biệt thự một lúc rồi rời đi.
Có quá nhiều người ở đây, anh không tìm thấy cơ hội nói chuyện riêng với Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn cũng cố ý tránh nghi ngờ và không liên lạc với anh ta.
Cô không thể cách nào hiểu hết mà lại phải tỏ ra giả vờ không rõ. Cô biết rõ tâm tư của anh mà vẫn liên lạc với anh.
Dù gì thì ai cũng đã có gia đình riêng, nên càng xa cách càng tốt.
Hơn nữa, Diêu Thanh Thanh là một người đơn giản như vậy, cô không muốn Bạch Dận Ninh làm tổn thương cô ấy.
Hôm đó Tông Cảnh Hạo vẫn chưa về, khi màn đêm yên tĩnh buông xuống cô cảm thấy vô cùng nhớ anh. Cô nằm trên giường nghĩ đến bức thư của bà William gửi cho mình, cô lấy nó ra và xé phong thư ra.
Cô đã rất quen thuộc với chữ viết tay của bà William, khi bức thư được mở ra, chữ viết bên trong ngay lập tức hiện ra. Cô dựa nửa người vào đầu giường, đọc nội dung bên trong thư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi