CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 660: quyền của người làm chồng
Lâm Tân Ngôn mở hộp ra, bên trong hộp là một cái bể cá bằng thủy tinh hình tròn, bên trong bể cá có một cái túi ni lông, trong túi còn hai con cá màu sắc rất đẹp, không phải là loại thường nhìn thấy ở cửa hàng, nó rất hiếm.
Nó khác với những gì mà lần trước cô tặng cho nhà Bạch Dận Ninh, nhưng điều này cũng khiến cô nhớ lại những gì đã xảy ra ở Bạch Thành.
Tông Cảnh Hạo cởi cúc áo sơ mi và đi vào phòng tắm, lần này anh đã đoán sai, người ta kết hôn mà tặng vài con cá, chỉ có Diêu Thanh Thanh mới có thể làm việc kỳ lạ này.
Cũng có thể là, đây cũng không phải của Diêu Thanh Thanh tặng, mà là của Bạch Dận Ninh.
Anh ta trong suốt buổi hôn lễ giống như Tô Trạm, đều im lặng ngồi trong góc và tặng quà mừng
Lâm Tân Ngôn quay đầu lại liếc nhìn vào phòng tắm, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông này rất hay ghen, chỉ sợ là anh ấy không vui, hình như không nhận ra món quà này là do Bạch Dận Ninh tặng, nếu không thì chắc chắn sẽ lại ghen tuông.
Cô tháo túi ni lông ra và cho cá vào bể cá.
Khi cô ấy ném cái túi ni lông cùng cái hộp vào thùng rác, một tấm thẻ rơi ra khỏi cái hộp. Cô nhặt nó lên và mở ra, bên trong là chữ viết tay của Bạch Dận Ninh “ Không gặp mặt, không có nghĩa là tình cảm thay đổi, đang ở chỗ khác, không có nghĩa là trong lòng không nhớ, tình cảm chân thành có thể vượt qua mọi thứ, dành cho em một lời chúc sâu sắc nhất, chúc em mãi mãi hạnh phúc.”
Lâm Tân Ngôn rũ mắt xuống, lông mi run lên, khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười, đoạn văn này không dài, đầu tiên thể hiện cảm xúc của anh ta và ở phần cuối thì là lời chúc phúc, cho thấy là anh ta đã học được cách buông bỏ.
Cô thực sự muốn anh ta và Diêu Thanh Thanh hạnh phúc.
Cô đặt tấm thiệp lại đặt ở trên bàn, Tông Cảnh Hạo chắc chắn là sẽ không quan tâm đến một đóng quà mừng trên bàn, quà mà Văn Khuynh tặng cô cũng ở trên bàn, cô đưa tay cầm lên hộp quà, bên trong là một album ảnh.
Cô do dự một chút rồi mới ra, bức đầu tiên là ảnh gia đình, có những người mà cô chưa gặp bao giờ, và đó chính là ông ngoại và bà ngoại trên danh nghĩa của cô, bọn họ đang ngồi trên ghế, Văn Khuynh và Văn Nhàn đứng phía sau họ, lúc này nhìn bọn họ thật sự rất trẻ.
Cô tiếp tục xem qua các bức ảnh, tiếp theo là ảnh của Văn Nhàn, có một số ảnh chụp chung với Văn Khuynh, không phải chụp trong cửa hàng chụp ảnh, mà là chụp lại các khoảnh khắc thường ngày trong cuộc sống, xem qua những bức ảnh này, hầu như có thể thấy được cảnh tượng lúc đó.
Nhà họ Văn chỉ có hai người con là Văn Nhàn và Văn Khuynh, với tình yêu thương của cha mẹ, con cái được giáo dục cũng rất tình cảm, có thể thấy qua những bức ảnh Văn Khuynh thỉnh thoảng vô tình nhìn em gái, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Văn Khuynh vẫn chưa chấp nhận cái chết của Văn Nhàn, có lẽ là vì tình cảm với em gái rất sâu đậm, vậy nên ông ta mới có thể làm ra nhiều chuyện hồ đồ như vậy.
Cô thở dài buồn bã, khép album ảnh lại, nằm nửa người trên ghế sô pha, cũng may là bây giờ mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng, cô cảm thấy hơi mệt, cả ngày hôm nay không được nghỉ ngơi rồi, bây giờ nằm ​​xuống lại không muốn dậy, cô nghĩ là nằm nghỉ một lúc, ai ngờ rằng, trong lúc đang nghỉ ngơi cô lại ngủ quên luôn trên ghế sô pha.
Khi Tông Cảnh Hạo từ phòng tắm đi ra, anh nhìn thấy cô đang ngủ trên ghế sô pha, anh bước tới bế cô lên và đưa cô vào phòng ngủ, anh nhìn thấy cuốn album trên tay cô, anh cầm lên xem xem qua bên trong, anh biết tất cả bọn họ và cũng đã từng rất yêu mến anh.
Anh hưởng thụ tất cả những gì đáng lẽ thuộc về cô, anh cũng không có bao nhiêu cảm xúc khi nhìn vào những bức ảnh, khi đã quyết định tha thứ cho bọn họ rồi thì anh không suy nghĩ nhiều về những gì đã xảy ra nữa, bây giờ anh chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản.
Tay anh bắt chéo eo cô, nâng hai chân và nhấc người lên.
Đi vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cô vẫn đang mặc váy, có khóa kéo đằng sau, mặc như vậy mà đi ngủ thật sự rất khó chịu, Tông Cảnh Hạo lật cô nằm nghiêng, mở khóa sau lưng ra, chuẩn bị giúp cô cởi quần áo, mặc dù động tác của Tông Cảnh Hạo đã rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Tân Ngôn vẫn bị tỉnh lại, cô cảm thấy khó chịu nên vặn vẹo người, khi mở mắt ra và nhìn thấy tay của Tông Cảnh Hạo vẫn đang kéo quần áo của mình, não của cô đông cứng một lúc, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, đẩy anh ra một chút: “Hôm nay em rất mệt.”
Tông Cảnh Hạo vẫn tiếp tục và nói: “Anh biết.”
Lâm Tân Ngôn cắn môi, bối rối nói: “Anh biết mà vẫn…”
Động tác của Tông Cảnh Hạo dừng lại, ánh mắt anh từ từ nhìn vào mặt cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Vẻ mặt của cô giống như là biết rõ anh sắp làm gì.
Tông Cảnh Hạo sờ trán, có chút buồn cười nói: “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, đáng lẽ nên làm gì đó, nhưng thấy em mệt mỏi như vậy, làm sao mà anh có thể làm khó em chứ.”
Lâm Tân Ngôn mỉm cười và làm nũng với anh: “Vậy thì anh mặc quần áo ngủ cho em.”
Tông Cảnh Hạo hỏi: “Mặc cái này được không?”
Bên cạnh giường có một chiếc hộp tinh xảo, là quà cưới của Tần Nhã tặng cho Lâm Tân Ngôn, một bộ đồ ngủ ren màu đen rất gợi cảm.
Lâm Tân Ngôn liếc nhìn rồi dứt khoát lắc đầu: “Không mặc.”
“Vậy em định không mặc gì à?”
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Em bảo là không mặc bộ đồ này, chứ có bảo là không mặc quần áo đâu.” Lâm Tân Ngôn trừng mắt nhìn anh.
Tông Cảnh Hạo véo má cô: “Em cũng không rửa mặt sao?”
Trên mặt vẫn còn son phấn nên chắc chắn ngủ rất khó chịu.
Lâm Tân Ngôn lười biếng nằm xuống: “Em không muốn di chuyển nữa.”
Hôm nay cô thực sự rất mệt và không muốn làm gì cả.
“Anh sẽ rửa mặt cho em, nếu không lúc em ngủ sẽ không thoải mái.” Tông Cảnh Hạo cởi váy cô ra rồi ném xuống giường cuối giường, kéo chăn lên đắp cho cô. “Anh chuẩn bị nước nóng cho em, xong rồi em đi tắm đi, nghỉ ngơi cho đỡ mệt”.
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng, chăn bông màu đỏ tươi được thêu hoa văn tinh xảo, chất liệu mềm mại mịn màng, cô quấn chăn chỉ để hở đầu ra, nhìn Tông Cảnh Hạo đang chuẩn bị nước nóng trong phòng tắm.
Một lúc sau, Tông Cảnh Hạo bước ra khỏi phòng tắm, nhấc chăn bông của cô lên, Lâm Tân Ngôn co rụt người lại một chút, trên người không mặc quần áo, chỉ có quần áo lót đơn giản, cô chưa bao giờ để lộ ra cơ thể mình nhiều như vậy.
“Anh không được nhìn, cũng không được phép cười.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
“Em yêu cầu cao quá, anh không thể làm được, em là vợ của anh được cưới hỏi đàng hoàng, mọi thứ đều là của anh, anh muốn làm gì cũng được, đây là quyền làm chồng.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Tông Cảnh Hạo ngắt lời rồi bế cô vào phòng tắm, bồn tắm hình tròn đầy nước, trên đó còn rắc những cánh hoa hồng, Lâm Tân Ngôn nhìn Tông Cảnh Hạo, người đàn ông này lãng mạn như vậy từ khi nào thế?
Tông Cảnh Hạo cởi quần áo lót của cô ra: “Em có thấy anh đã làm gì không?”
“Anh đã rắc những cánh hoa này à?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Tông Cảnh Hạo chỉ vào những chai lọ trên tường, nhiều đồ dùng vệ sinh cá nhân khác nhau và một chiếc cốc thủy tinh với những cánh hoa tươi bên trong.
“Khách sạn còn chuẩn bị chu đáo như vậy.” Cô vừa nói xong lập tức cảm thấy trước ngực mát lạnh, hai tay không tự chủ được che trước ngực, che đậy cảnh tượng mê người.
“Anh đi ra ngoài trước đi, còn lại để tự em làm:” Cô né tránh ánh mắt của anh.
Giọng của Tông Cảnh Hạo rất nhẹ nhàng: “Anh sẽ tắm cho em.”
“Không cần đâu.” Lâm Tân Ngôn từ chối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi