CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 729: Không kiêng nể gì
“Chính là chuyện của Tang Du, cô ta quay lại trường học rồi!” Con gái hiệu trượng vừa nghe được tin này từ cha mình thì lập tức gọi điện báo cho cho Tống Nhã Hinh ngay.
Cả người Tống Nhã Hinh sững lại, Tang Du về rồi? Nói như vậy thì những lời vừa nãy của Thẩm Bồi Xuyên là thật? Người phụ nữ ngồi trong xe của anh đúng là không có quan hệ gì mờ ám với anh.
Anh ấy đòi chia tay với mình, lại còn đào ra những chuyện không hay trong quá khứ của mình tất cả là để lót đường cho Tang Du kia trở về sao?
Tống Nhã Hinh cả người run lên vì tức giận, phẫn nộ, sự phẫn nộ như muốn thiêu cháy ruột gan cô. Trước đây cô ta rõ ràng đã từng nói rằng tác hợp cho mình và Thẩm Bồi Xuyên đến với nhau, bây giờ cô ta bỗng nhiên trở lại làm gì? Cô ta muốn gì đây?
Cô ta muốn giỡn mặt với Tống Nhã Hinh này à?
Càng nghĩ Tống Nhã Hinh càng cảm thấy tức giận.
“Mình biết rồi.” Cô ta đè xuống cơn giận, cố tỏ ra bình tĩnh nói.
Con gái hiệu trưởng ở đầu dây bên kia tươi cười: “Mình chỉ muốn thông báo cho cậu biết chuyện này thôi. À mà cậu với Thẩm Bồi Xuyên tại sao lại chia tay thế, nhưng dù sao thì buông tay đi Tống Nhã Hinh, đàn ông trên đời này còn rất nhiều, tuy rằng đúng là Thẩm Bồi Xuyên rất ưu tú, nhưng ngoài anh ta còn rất nhiều người giỏi hơn mà, anh ta thậm chí còn không yêu cậu.”
Con gái hiệu trưởng cũng cảm thấy chuyện tình cảm không thể gượng ép, nếu đã không yêu tốt nhất là buông tha đi.
Giọng nói Tống Nhã Hinh bình tĩnh vang lên: “Mình biết rồi.”
“Vậy thôi mình tắt máy nhé.”
Điện thoại tối đen, Tống Nhã Hinh mang theo lửa giận hừng hực mà lên xe rời đi.
Thẩm Bồi Xuyên lái xe hơi quay về biệt thự, lúc này mọi người vẫn còn chưa ngủ, phòng bếp đã được dọn rửa sạch sẽ, Tông Khải Phong đang hướng dẫn Tông Ngôn Hi làm bài tập.
Thẩm Bồi Xuyên đi vào phòng bếp thì thấy Tang Du đang ngồi bổ hoa quả, dù cô ấy mới đến biệt thự không lâu nhưng chỉ mới mấy ngày đã có thể hòa nhập với cuộc sống ở đây.
Sau khi dùng bữa xong nhất định phải tráng miệng với hoa quả.
Cô ấy lớn lên với người mẹ lớn tuổi, nhà cũng không quá sang giàu gì nên cô ấy luôn nhận hết việc về mình cho mẹ đỡ vất vả.
Tang Du thấy Thẩm Bồi Xuyên đi tới thì nhỏ giọng hỏi: “Tô Trạm với cô Tần cãi nhau à?”
Lúc Tô Trạm bảo Tần Nhã tiễn anh ấy thì Tần Nhã đã có ý từ chối, như bình thường, nếu hai người yêu nhau chẳng phải đều lưu luyến không rời, luôn muốn tranh thủ thời gian ở cạnh nhau sao?
Hai người bọn họ hình như đều có tâm sự.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không trả lời, không phải anh cố ý muốn giấu diếm Tang Du, nhưng chuyện quan hệ Tô Trạm và Tần Nhã có khoảng cách như vậy là do việc Tần Nhã không thể có con, việc này là việc cá nhân cô ấy cho nên anh không thể bàn tán hay nói nó với Tang Du được. Nên anh chỉ nói: “Ừm, hình như là giận dỗi.”
Tang Du nhận ra có chuyện không đúng, nhưng cô cũng rất hiểu chuyện nên không tiếp tục gặng hỏi, cô chuyển hướng câu chuyện, tươi cười nói, “Ngày mai em sẽ chính thức quay lại trường.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, rồi đưa tay xoa đầu cô, “Ừm, cố gắng học nhá.”
Tang du vì hành động của anh mà không được tự nhiên lắm, có cảm giác anh như người lớn dạy bảo con cháu trong nhà vậy, nhất là anh còn xoa đầu cô như dỗ con nít, Tang Du nhíu mày, “Không được xoa đầu em nữa.”
Thẩm Bồi Xuyên trong lòng hơi run lên, chẳng lẽ hành động của mình khiến cô ấy cảm thấy bị mạo phạm sao?
Anh vội vàng thu tay lại, luống cuống giải thích, “Tang Du à, anh không cố ý…”
“Anh xem em là con nít sao?” Anh còn chưa giải thích xong Tang Du đã cắt ngang hỏi.
Cô không để ý tới sự thận trọng, lo lắng của anh.
Thẩm Bồi Xuyên thấy cô không tức giận vì điều mình lo lắng thì thở phào: “Em vốn dĩ là con nít mà”
“Thẩm Bồi Xuyên!” Tang Du vỗ vào lồng ngực anh: “Không được coi em là con nít!”
“Nhưng em cũng chưa phải người lớn…”
“Vậy ra anh cùng một đứa con nít yêu đương sao?” Tang Du đỡ trán, vừa thấy tức giận lại thấy buồn cười. Người đàn ông này tại sao ngốc như vậy chứ, đến chuyện trêu chọc người yêu cũng không hiểu!
Thẩm Bồi Xuyên lập tức ngậm miệng không nói.
Cả buổi mới tìm được sang chủ đề khác: “Em bổ gì vậy?”
Tang Du đang bổ hoa quả thấy anh hỏi vậy thì nâng quả dứa trong tay lên: “Dứa, anh không nhìn thấy à?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Anh quyết không nhận mình ngốc, anh chỉ muốn đổi chủ đề thôi nhưng không ngờ chủ đề mới của mình mới nói được hai câu đã tắt.
Tang Du thấy anh như vậy thì cười, cầm một miếng hoa quả đưa tới bên miệng anh: “Nếm thử đi!”
Thẩm Bồi Xuyên vẫn hơi đơ đơ mở miệng ra cắn một miếng.
Tang Du cười ngọt ngào: “Ăn ngon không?”
“Ngọt!” Thẩm Bồi Xuyên đáp.
Tang Du nhìn theo thấy bờ môi anh chuyển động theo nhịp nhai, nhìn xung quanh không thấy người liền xông đến thơm nhẹ lên môi anh, sau còn mỉm cười trêu chọc hỏi: “Em ngọt hay hoa quả ngọt hơn?”
Thẩm Bồi Xuyên chỉ cảm thấy bờ môi mình vẫn vương lại độ ấm từ môi cô, xúc cảm mềm mại vẫn chưa tan đi. Khi môi cô chạm lên môi anh, khoảnh khắc đó trái tim anh bỗng nhiên điên cuồng nhảy nhót, đến giờ vẫn chưa thôi. Anh lắp ba lắp bắp cả buổi vẫn không nói lên lời.
Tang Du thích nhất nhìn anh bối rối không biết nên làm gì thế này, hơi ngốc ngốc, hơi buồn cười.
“Em bổ xong rồi.” Tang Du bày đĩa hoa quả đã bổ xong lên mâm. Cách cô bày lên rất tinh xảo, vì trước đây cô đã từng làm qua rất nhiều công việc, trong đó cô đã từng làm đầu bếp cho một nhà hàng. Thêm cả việc đĩa ở đây rất tinh xảo cho nên càng thêm bắt mắt.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Em biết thật nhiều thứ.”
Tang Du trêu chọc nói: “Có phải em rất siêu không?”
Thẩm Bồi Xuyên biết rõ cô phải vì hoàn cảnh mà phải trưởng thành từ sớm, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn những người đồng trang lứa.
Anh đưa tay vuốt lên mặt cô, hơi đau lòng nói: “Sau này anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”
Tang Du gật đầu mạnh một cái, “Em tin tưởng anh.”
“Ai ai, hai người thật là, không kiêng nể gì cả, ở trong nhà người ta anh anh em em như vậy liệu có được không vậy?”
Tần Nhã nghiêng người tựa vào cửa phòng bếp, hai tay khoang trước ngực, vừa cười vừa trêu chọc hai người.
Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nhìn Tần Nhã: “Sao giọng điệu của cô giống Tô Trạm vậy chứ?”
Nhắc tới Tô Trạm, Tần Nhã không nói gì nữa, lập tức quay đầu rời đi.
Tang Du cười.
“Chúng ta đi ra ngoài đó thôi.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
“Mọi người nếm chút hoa quả này.” Tang Du cùng Thẩm Bồi Xuyên cùng bưng đĩa hoa quả đi ra rồi đặt lên bàn trà.
Mọi người cùng nhau ngồi đó vừa nói chuyện phiếm vừa ăn hoa quả.
“Con cũng muốn ăn, tạm dừng nhé ông.” Tông Ngôn Hi cũng viện cớ để chạy qua. Thật ra cô bé đang cảm thấy học viết chữ thật khó mà, luyện đến mức tay cô bé đau mỏi.
Bài tập thầy giáo giao về Tông Ngôn Thần đã làm xong chỉ còn mỗi mình cô bé chưa viết hết.
Tông Khải Phong cũng rất yêu chiều cháu gái nên cũng đồng ý, “Được, qua ăn đi, nghỉ một chút sau lại viết.”
“Cảm ơn ông.” Tông Ngôn Hi ôm cổ Tông Khải Phong rồi thơm ông một cái.
Tông Khải Phong cười hiền hòa.
Lúc này chuông cửa lại vang lên, Tần Nhã ở gần cửa lên cô đứng dậy nói: “Mọi người cứ ngồi đi, tôi ra mở cửa cho.”
Cô ra mở cửa thì thấy một người phụ nữ trung niên la mặt đang ngồi trên một chiếc xe lăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi