CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 829: Bà không bị bệnh
Khi Tô Trạm vội vàng chạy tới nơi, dì Cát vẫn đang lo lắng hỏi người qua đường trong công viên, bà ấy đã mất dấu bà cụ, sợ phải chịu trách nhiệm nên gần như sắp khóc rồi.
Tô Trạm bước nhanh đi tới, “Ở đây đều tìm rồi chứ?”
“Đúng vậy, tôi đã tìm kiếm hết rồi, nhưng không tìm thấy. Chân tay bà ấy không được thuận tiện, làm sao mà nói không thấy lại không thấy ngay được?” Dì Cát trong lòng vô cùng bất an, sốt ruột nói: “Chân tay bà ấy không tốt, không lẽ nào lại nhanh như vậy đã không thấy rồi?”
“Không thấy bà bao lâu rồi?” Tô Trạm hỏi.
“Còn chưa tới một tiếng.” Dì Cát sợ xảy ra chuyện gì, nên chuyện đầu tiên nghĩ tới là nói ngay với Tô Trạm, thời gian cũng chưa lâu lắm.
Nếu người lớn mất tích dưới 24 giờ, thì cảnh sát sẽ không lập án đâu: “Chúng ta chia nhau ra tìm, dì về nhà xem xem, tìm thấy người thì gọi điện liên lạc.”.
Dì Cát nói: “Được rồi, tôi về ngay.”
Tô Trạm vẫn tương đối bình tĩnh, hướng dẫn xong cho dì Cát đi tìm nhân viên quản lý, camera được lắp đặt ở cả lối vào và lối ra, anh đi kiểm tra camera giám sát.
Nghe nói ở căn hộ có người mất tích rồi, họ cũng rất nhiệt tình giúp đỡ tìm, dì Cát nói bà cụ mất tích chưa tới một giờ, để kiểm tra camera giám sát trong khoảng thời gian này cũng không khó.
Rất nhanh đã tìm được bóng dáng của bà cụ.
Lúc dì Cát đi mua bánh bò thì bà cụ đã điều khiển xe lăn ra khỏi công viên, lúc này có thể xác định là bà cụ không có ở công viên nên Tô Trạm đã ra ngoài tìm.
Một số nhân viên quản lý cũng giúp đỡ tìm kiếm.
“Chúng ta chia nhau ra tìm.” Tô Trạm nói, “Chân tay của bà không thuận tiện nên không đi được xa.”
Bọn họ ba bốn người chia nhau ra tìm.
Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không tìm thấy dấu vết của bà cụ, một người của khu nhà nói: “Bà cụ không phải là đã đi nơi nào rồi không? Nếu không, sao bà ấy lại đột ngột rời khỏi công viên?”
Lời nói của người này như muốn nhắc nhở Tô Trạm, ở đây không còn chỗ nào nữa, hẳn là đã đi đâu đó rồi, nhưng bà cụ cũng không giao du với bất kỳ ai, hơn nữa người thân trước đây hầu như không có liên lạc bởi vì chuyện của bố mẹ anh cũng không còn lui tới. Không thể xác định được bà cụ đã tới nhà ai?
Bây giờ không có nơi nào để tìm, anh chỉ có thể cố gắng nhắm mắt tìm bừa thôi. Anh đã đến nơi ở trước đây mà bọn họ đã sống, nơi anh đã sống trước khi tốt nghiệp. Bây giờ căn hộ mà anh sống là tiền mà sau khi làm luật sư kiếm tiền mua.
Ở đây rất tồi tàn, không có nhiều người sinh sống, dây điện mắc ngang móc dọc, quần áo phơi ngoài cửa sổ, quần áo lót và tất, không có một chút gọn gàng nào.
Tô Trạm đi vào trong phòng xem có không, lấy ảnh bà cụ trong điện thoại ra hỏi có ai nhìn thấy không, mọi người đều nói không có.
Bảo đảm không có ai ở đây, anh bắt đầu càng ngày càng lo lắng, ở đây không có, còn có thể đi tìm ai nữa?
Khi anh khởi động xe quay đầu đi về, đi ngang qua ngôi trường mình từng học, đây là khu trường học cũ đã bỏ hoang, anh như nhìn thấy bà cụ ở cánh cổng sắt lớn.
Anh dừng xe nhìn lại, thấy bà cụ đang đứng ở cửa, anh lập tức xuống xe bước tới.
“Sao bà lại tới đây?” Tô Trạm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn cuối cùng đã tìm được bà, nhưng cũng tức giận vì bà chạy ra ngoài mà không nói một lời, thật khiến người ta tự dưng vô cớ lo lắng.
Bà cụ quay đầu lại, cười nói: “Con tan học rồi? Bà đến đón cháu tan học.”
“Bà đang nói gì vậy?” Tô Trạm cau mày, bọn họ đã không ở đây bao lâu rồi?
“Bà …” Bà cụ lại bối rối, “Bà muốn làm gì thế nhỉ?”
“Về nhà thôi.” Tô Trạm giục bà.
Đột nhiên bà cụ vỗ đùi, “Bà đến xem cháu. Hôm nay trường học cháu không phải có thi đấu thể dục sao? Bà sẽ tới xem cháu thi đấu.”
Lời bà cụ nói khiến Tô Trạm sửng sốt, bà ấy bị làm sao vậy?
Khi lên xe, anh gọi cho dì Cát và bảo bà ấy đừng tìm nữa, người đã tìm được rồi, “Nói với nhân viên quản lý không cần tìm nữa.
Dì Cát nói hiểu rồi.
Tô Trạm đưa bà cụ về nhà, dì Cát mừng rỡ, “Cũng may là đã tìm được rồi, nếu không là dọa chết tôi rồi.”
Tô Trạm đẩy bà cụ về phòng.
Gọi dì Cát vào phòng khách.
“Bà gần đây cư xử không bình thường sao?”
Dì Cát cẩn thận suy nghĩ, “Hình như không có … cũng không phải là không có, nhưng thỉnh thoảng lại quên những điều đã dặn.”
Như nghĩ ra điều gì đó, dì Cát nói, “Đây không phải là lần đầu tiên tôi phục vụ một người già. Trước đây tôi đã gặp một bà cụ như vậy. Bà cụ tuổi cao rồi, xuất hiện tình trạng bị mất trí nhớ. Có lẽ …”
“Đừng nói nữa, tôi sẽ đưa bà đến bệnh viện kiểm tra.” Tô Trạm biết dì Cát muốn nói gì, nhưng anh không muốn tin.
Mặc dù tức giận về sự bướng bỉnh của bà ấy nhưng cũng không muốn bà ấy bị bệnh.
“Tô Trạm, cháu phải đối xử tốt với Tiểu Nhã, sao mấy ngày nay bà không gặp nó rồi?” Bà cụ quay xe lăn đi ra ngoài.
Tô Trạm nhìn bà cụ, nắm chặt hai tay, “Bà nội, bà đang nói cái gì vậy?”
“Cháu không cưới Tiểu Nhã sao? Cháu phải đối xử tốt với nó. Lưu Phi Phi không phải là người phụ nữ tốt. Bỏ mặc cháu cho rằng chúng ta nghèo, cháu ghét cô ta. Bây giờ cháu và Tiểu Nhã kết hôn rồi, cháu phải đối xử tốt với nó, sau đó mau chóng sinh con ”Bà cụ hình như đang ăn nói hồ đồ, nhưng Tô Trạm lại hiểu được.
Một hồi thế này, rồi một hồi lại thế kia, điều này rõ ràng là bất thường.
Tô Trạm đưa bà cụ đến bệnh viện, anh lấy tấm thảm để đắp lên chân bà cụ, đẩy bà đến cửa.
“Cháu đưa ta đi đâu?”
Bà cụ hỏi.
“Đến bệnh viện.” Tô Trạm nói.
Bà cụ ngẩng đầu nhìn anh, “Anh bị bệnh à?”
Tô Trạm nói: “Không, không phải cháu, mà là bà.”
Bà lão nhất thời trở nên kích động “Bà không bị bệnh, bà khoẻ lắm, bà sẽ không đi bệnh viện.”
“Vẫn cứ đi xem thử đi ạ..”
“Bà không đi, bà không bị bệnh.” Bà cụ kéo lấy khung cửa, không buông tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi