CÔNG THẬT KHÔNG NGẠI TRƯỚC SAU

Sau khi tiễn Quý Tiệp, Trần Thuật cùng Quý Cạnh Trạch cùng nhau về nhà, y lái xe một lát, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quý Cạnh Trạch, hỏi cậu: "Cạnh Trạch, lý tưởng của cậu là cái gì?"

Quý Cạnh Trạch nhe răng cười xấu xa: "Tôi không dám nói, sợ anh đánh tôi."

"Cút đi, ảo tưởng tình dục không tính là lý tưởng!"

"Ảo tưởng tình dục cái gì, lý tưởng của tôi có liên quan đến Koko!"

"A, tôi không thể không nói, bản thân lý tưởng này của cậu cũng rất ha ha!"*

(Koko: 科科, nick name của Trương Kiến Khoa, vận động viên bóng bàn chuyên nghiệp, sinh năm 1988, tính tới tháng 8 năm 2016 đang xếp hạng thứ bốn bảng ITTF thế giới, vô địch Olympic Luân Đôn 2012 ở nội dung đơn nam.

Nhưng 科科, còn là một từ hay được dùng trên mạng chỉ tiếng cười, kiểu cười mỉa như ke ke, he he, ho ho...)

"Ô, ghen à?" Quý Cạnh Trạch thò tay sờ soạng y một phen: "Đừng mất hứng, tôi nói bừa thôi, lý tưởng của tôi là tôi cùng anh ta đánh một ván, tôi toàn thắng, anh ta ôm chân tôi khóc, xin tôi ngàn vạn đừng tiết lộ chuyện này..."

"Ha ha ha ha, nếu một ván chấp 21 điểm mà nói, cậu vẫn là có thể toàn thắng!"*

(Từ năm 2001, () thay đổi luật, mỗi ván từ 21 điểm thành 11 điểm nhưng ván đấu 21 điểm vẫn tồn tại rộng rãi trong những cuộc thi đấu giải trí.)

Quý Cạnh Trạch cũng cười, cười xong hỏi y: "Nha, vậy lý tưởng của anh là gì?"

"Lý tưởng của tôi à, từ hôm nay trở đi, lý tưởng của tôi là kiếm tiền!"

Quý Cạnh Trạch khó hiểu: "Lý tưởng của anh không phải vẫn luôn là cái này sao?"

Trần Thuật cười nói: "Trước kia là đơn thuần thích tiền, không phải lý tưởng."

"Kia ngài thật đúng là quyết tâm chuyên nhất không phải bình thường đâu!" Quý Cạnh Trạch chậc chậc khen ngợi: "Trần Thuật, tôi quyết định, tôi cũng cùng lý tưởng với anh! Tôi cũng muốn kiếm tiền!"

"Cậu kiếm tiền làm gì?"

Quý Cạnh Trạch vẻ đương nhiên: "Cho anh chứ sao, cho anh đi thực hiện lý tưởng!"

Trần Thuật cười lắc đầu thở dài, nhớ tới đánh giá của mẹ vợ: "Thằng nhóc này cái rắm cũng không hiểu."

Cậu thật đúng là không hiểu, nhưng cậu chính là lý tưởng của tôi.

Thật vất vả nhẫn đến lúc về nhà mà không làm ra hành vi gì ảnh hưởng đến vấn đề an toàn giao thông, Quý Cạnh Trạch không kiềm chế được, đuổi theo Trần Thuật hỏi: "Mẹ nói với anh cái gì vậy? Không hù dọa anh đi? Chưa nói cái gì khó nghe đi? Tôi thấy vẻ mặt hai người đều còn được, nói chuyện được rất tốt?"

Trần Thuật bị cậu từ cửa đuổi tới buồng vệ sinh hỏi, xấu hổ nói: "Đi WC cũng đi theo?"

Quý Cạnh Trạch sốt ruột nói: "Nói mau nha, anh làm tôi sốt ruột chết!"

Trần Thuật đẩy cậu ra bên ngoài: "Cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn đi tiểu!"

"Bớt đi, chỗ nào của anh tôi chưa thấy qua? Chưa mò qua?"

Trần Thuật cố sức đẩy cậu ra, nhốt mấy câu lưu manh linh tinh như "không hôn qua, không liếm qua" ở bên ngoài. Sau khi thả nước xong đi ra, cầm một cái phi tiêu trên bàn ném một cái, Quý Cạnh Trạch theo bản năng nhìn qua bảng phi tiêu, lập tức phát hiện ở chỗ đó đã dùng một cây phi tiêu khác găm một phong thư, trong lòng cậu hơi động, tạm thời dứt bỏ vấn đề mẹ mình rốt cuộc nói gì: "Đó là gì?"

"Quà sinh nhật." Nét mặt Trần Thuật hơi có một chút không nắm chắc, phất phất tay che giấu: "Tự mình tới cầm đi."

Quý Cạnh Trạch mỉm cưởi, nhảy dựng tới nhổ phi tiêu xuống, mở phong bì ra.

Quà, thật sự rất "Trần Thuật", là một tấm thẻ ngân hàng...

Không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Trần Thuật đặc biệt xấu hổ, y biết món quà này có chút có lệ, nhưng không đưa quà lại thật sự kỳ cục, đánh phải kiên trì giải thích: "Xin lỗi, tôi không mua quà trước, lúc đi công tác ở bên kia cũng đi dạo vài vòng, không gặp được cái gì đặc biệt hay thích hợp, tôi biết cái này cậu khẳng định không hài lòng, mẹ cậu đưa cậu còn không hài lòng, cái này của tôi lại càng lấy không ra tay..."

Quý Cạnh Trạch vốn đầy mặt mờ mịt, nghe y nói như vậy, cười: "Không nhất định."

"A?"

"Không nhất định không hài lòng." Quý Cạnh Trạch đùa y: "Xem trong này là bao nhiêu, nếu là toàn bộ tài sản của anh, tôi có gì mà không hài lòng?" Nói, bắt chước Phó Viên Tuệ: "Tôi rất hài lòng!"*

(Phó Viên Tuệ: Nữ vận động viên bơi lội của Trung Quốc, đạt huy chương đồng Olympic Rio 2016, biểu cảm của cô trong cuộc phỏng vấn sau khi thi đấu rất nổi tiếng

"Ừm..." Trần Thuật khô cằn trả lời: "9999."

Quý Cạnh Trạch làm ra một vẻ mặt sửng sốt: "Không phải toàn bộ tài sản?"

"Không phải..."

"Vậy đó là ngụ ý mong ước hai ta lâu dài?"

"Cũng không phải..."

"Vậy đó là có ý tứ gì?"

Trần Thuật nhìn ra cậu không có ý định làm khó mình, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì nói: "Vạn dặm mới tìm được một nha, cậu không phải người tôi vạn dặm mới tìm được một sao!"

Quý Cạnh Trạch cười ha ha, đi tới chỗ chén nhỏ đựng tiền lẻ nơi huyền quan tìm năm mao tiền xu, trở về nhét vào tay Trần Thuật: "Đến đến, gia thối anh năm mao."

"Làm gì?"

"Nói vớ vẩn, tôi không phải vạn dặm mới tìm được một," Quý Cạnh Trạch nằm ở trên sô pha đá rớt giày, "Tôi là vạn dặm mới tìm được 0,5!"

Hai người bọn họ nói đùa một lát, Trần Thuật vẫn là có chút áy náy: "Xin lỗi, đợi sang năm..."

"Ai nha nha, lão Trần, với trình độ nghiệp vụ này của anh, tôi rất lo lắng cho tiền cảnh công ty anh nha!" Quý Cạnh Trạch cười, "Chỉ biết nghĩ xa lắc xa lơ, động một cái là chờ sang năm, ngài không thể hiện tại liền biểu hiện cho tốt sao?"

"Nói đi, cậu muốn cái gì?"

Trần Thuật lòng tràn đầy lo lắng cho rằng cậu nhất định sẽ đề ra một yêu cầu rất 18+ rất bạo lực, không ngờ tới Quý Cạnh Trạch bẻ đầu ngón tay đếm đếm một chút, ngẩng đầu cười nói: "Tôi muốn bảy chữ của anh!"

"Hả?"

Quý Cạnh Trạch chỉ chỉ túi y: "Đi cầm danh thiếp của anh tới!" Trần Thuật đầy bụng hồ nghi nhưng vẫn là đi, cầm danh thiếp trở về, nhìn thấy Quý Cạnh Trạch cầm một cây bút lông, đem hàng chữ "Phòng tiêu thụ Công ty TNHH máy lọc nước Khang Đạt" bôi đen, sau đó đổi một cây bút nước đưa cho y, nói: "Tự mình viết, đổi thành "bạn trai của Quý Cạnh Trạch."

Trần Thuật kinh ngạc nhìn cậu.

"Viết đi, tôi muốn cái này."

Trần Thuật cầm bút viết bảy chữ này, Quý Cạnh Trạch cười cất danh thiếp vào trong phong bì cùng thẻ ngân hàng, Trần Thuật che giấu cảm động, đùa: "Không phải chỉ cần bảy chữ sao, kia đưa thẻ cho tôi đi!"

"Nghĩ hay thật!" Quý Cạnh Trạch trừng mắt: "Chữ chỉ cần bảy chữ này, tiền thì tất yếu năm sau nhiều hơn năm trước!" Nói xong về phòng ngủ, cẩn thật dè chừng cất phong bì vào tủ đầu giường bên phía mình bên kia, lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi: "Trần Thuật, sinh nhật anh là tháng một đi."

"Ừm."

"Năm nay qua rồi."

"Ừm."

"Anh chờ!" Quý Cạnh Trạch hùng tâm bừng bừng tỏ thái độ: "Chờ đến sinh nhật anh, tôi nhất định sẽ đưa anh một món quà sinh nhật cực kỳ bât ngờ, cực kỳ khó quên!"

"Bất ngờ, khó quên hơn nữa," Trần Thuật cười nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Cũng sẽ không càng bất ngờ, khó quên hơn năm nay."

"Năm nay?" Quý Cạnh Trạch nghi hoặc hỏi, lập tức liền lại đề cao cảnh giác: "Ai tặng?"

"Xem như mẹ tôi tặng?" Trần Thuật nhịn cười: "Xác thực mà nói là chó mẹ tôi tặng. Hôm sinh nhật đó tôi về nhà ăn cơm, ăn xong thay mẹ tôi dắt chó đi dạo, chó mẹ tôi nuôi thật sự là có linh khí, không cần tôi tự mình lo lắng một chút nào, vào ngày hôm đó giới thiệu đối tượng cho tôi! Ha ha ha ha!" Trần Thuật trốn tránh Quý Cạnh Trạch thò lại nắm tay y, cười lớn nói: "Thì ra hai anh em nhà tôi phẩm vị đều không sai biệt lắm, đều muốn đè cậu! Nha, cậu nói, Bia có tính là nhanh chân đến trước không? Tôi có phải nên tìm cơ hội đánh con chó này một trận? Nó làm kia cái gì cái quần gì gì kia của cậu đâu, lần trước đi thu thập đồ sao không phát hiện... Ha ha ha ha, giặt? Vứt? Sao cậu không giữ lại nha... Ha ha ha ha, có ý nghĩa kỷ niệm bao nhiêu!"

Hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ vớ vẩn một hồi, Quý Cạnh Trạch vẫn là hỏi lại một lần: "Mẹ tôi đến cùng nói cái gì? Anh nếu thật sự không muốn nói, tôi không hỏi nữa, chẳng qua bà ấy nói gì anh cũng đừng để trong lòng..."

"Kia không được." Trần Thuật ngắt lời cậu, nửa nghiêm túc nửa đùa nói: "Mẹ vợ nhắc nhở, không phải muốn để trong lòng, mà là tất yếu phải làm được!" Sau đó thản nhiên cười cười: "Thật không nói gì quá đáng cả, chỉ là đề ra một ít yêu cầu cùng hi vọng, tôi sẽ theo lời bà ấy đi cố gắng!"

Quý Cạnh Trạch nhìn kỹ y, nhìn hồi lâu cũng nhìn không ra vẻ gì gọi là nghẹn khuất "nhẫn nhục chịu đựng", "nghênh khó mà lên" linh tinh, nghĩ đại khái xác thực là Quý Tiệp không quá đáng, cũng liền không đuổi theo hỏi đến cùng. Cậu ngược lại lại nhớ tới một việc khác, hỏi Trần Thuật: "Được rồi, tôi lại hỏi anh, có cùng bà ấy nói sau này không cho đánh tôi không, lần trước anh nói với tôi lần sau gặp bà ấy sẽ nói!"

"Ôi đệch trí nhớ cậu tốt vậy!" Trần Thuật cười: "Xin lỗi, tôi quên mất." Nội tâm thực ra là: Mẹ cậu khí tràng mạnh như vậy, tôi cho dù không quên cũng không dám nói...

"Trần Mĩ Lệ anh thật sự là không đáng tin cậy!" Quý Cạnh Trạch gào gào kêu to: "Anh nói muốn làm chỗ dựa cho tôi! Vừa thấy mẹ tôi là mĩ nữ, cái gì cũng quên đi!"

"Này thật đúng là phải công nhận." Trần Thuật thừa nhận: "Cho dù tôi là gay không thích phụ nữ, cũng thấy được mẹ cậu phi thường có mị lực!"

"Đương nhiên!" Quý Cạnh Trạch vui vẻ: "Anh nhìn gen của tôi là biết!"

"Nhưng là gen tốt như vậy dừng lại tại cậu chỗ này." Trần Thuật sờ sờ cằm cậu: "Cậu nói với bà ấy cậu thích đàn ông, tương đương với việc muốn cho bà ấy đoạn tử tuyệt tôn, chịu một bàn tay còn không phải hẳn là? Đừng mang thù, ngoan!"

"Ha ha ha ha." Quý Cạnh Trạch vô tâm vô phế cười to: "Ba mẹ anh giận còn có lý, nói mẹ tôi đoạn tử tuyệt tôn không phải còn sớm chút? Bạn trai nhỏ kia của bà ấy còn trẻ đâu, muốn tự mình sinh, xem cái eo của tên kia..."

"Cậu mẹ nó còn nhìn eo người ta?" Trần Thuật trừng cậu, lật người áp trên người cậu: "Cái eo già này của tôi không đủ cho cậu xem đúng không!" Nói, hung hăng véo eo cậu một cái.

Quý Cạnh Trạch cười nhẹ: "Làm sao, bị kích thích?"

Cậu vừa nói như vậy, Trần Thuật càng chịu không được, lập tức bắt đầu công thành đoạt đất: "Bị kích thích lớn! Tất yếu cũng phải kích thích kích thích cậu!"

"Anh, anh nhẹ một chút... Ai nha... Đau đau đau... Anh, anh à anh không già, không già một chút nào! Tôi phục rồi tôi phục rồi... Ai nha! Ai nha! Anh để tôi nâng cái chân lên trước đã..."

Chớp mắt lại sắp đến Tết, đây là giai đoạn làm tiêu thụ bận rộn nhất, Quý Cạnh Trạch cùng Trần Thuật đều bận tối mày tối mặt, rất nhiều đêm, bọn họ mỗi người chiếm một bên giường, Quý Cạnh Trạch gõ phương án, Trần Thuật xem bảng biểu. Hai người năm trước còn đấu trí đấu dũng "bác gái múa quảng trường với thiếu nữ quần cụt", hiện tại đã ngủ chung một giường. Hai người năm trước đi công tác còn nhăn nhăn nhó nhó không quá dám cùng đối phương nói, hiện tại mỗi người làm việc mình, thỉnh thoảng còn sai sử đối phương tính số liệu, đề chút ý kiến, cũng sẽ rót cho đối phương chén nước, đưa điếu thuốc, sinh hoạt bình thản mà thỏa mãn.

Hôm nay Quý Cạnh Trạch lại gõ máy tính nửa ngày, quay đầu thầm oán với Trần Thuật: "Tôi phiền nhất việc biên khẩu hiệu này, sản phẩm đang tốt đẹp lại làm như là tà giáo, thế nào cũng phải kêu cái gì mới bán được sao?"

Ánh mắt Trần Thuật không rời bảng biểu báo cáo, cười nhạo một tiếng: "Là cậu hết ý tưởng biên không ra đi."

Quý Cạnh Trạch cười he he: "Đại bảo bối nhi, anh thay tôi biên một cái, buổi tối hôm nay tôi nhường cho anh!"

Trần Thuật không hề xúc động: "Đừng đừng đừng, tôi mệt muốn chết, phải làm cũng là đến phiên cậu hầu hạ tôi!"

Quý Cạnh Trạch vui vẻ: "Trần Mĩ Lệ, hai 1 chắp vá còn được, nếu đều biến thành 0, kia cũng không có cách nào sống nổi nữa!"

"Ai nha nha..." Trần Thuật đứng lên duỗi eo, "Nếu đều biến 0 cũng là do cậu đặt biệt danh ẻo lả lung tung!" Y đi qua quét mắt nhìn máy tính Quý Cạnh Trạch: "Cậu nói tôi một quản lý tiêu thụ của Khang Đạt, nếu là khẩu hiệu marketing của các cậu đều biên giúp, chuyện này nếu lão Trịnh biết hắn có thể biết ơn tôi sao?"

"Có tôi biết ơn anh nha!" Quý Cạnh Trạch nhìn chuyện này có vẻ có hi vọng, nhanh chóng cầu xin: "Anh lợi hại nhất, nhanh lên giúp tôi biên một cái, tôi nhường anh một tuần!"

"Hai ta bận như chó, một tuần có thể làm một lần đã là không sai rồi, tôi cần cậu nhường cái gì!" Trần Thuật lườm cậu một cái, lóe một cái ý tưởng lại cười xấu xa: "Được rồi, tôi thương cậu một lần, biên cho cậu một cái!" Y chớp chớp mắt giả vờ tự hỏi.

Quý Cạnh Trạch tưởng thật, ngóng trông chờ: "Muốn tám chữ, suôn miệng dễ nhớ."

"Yêu cầu còn không ít..." Trần Thuật suy nghĩ một lát, cười nói: "Cái này cậu xem có được hay không, "Ngũ Khánh Ngũ Khánh, uống không bệnh tật"!"

"Ông nội anh!" Quý Cạnh Trạch bổ nhào tới cắn loạn: "Tôi còn thật chăm chú nghe đâu! Anh lại đùa giỡn tôi!"

"Ha ha ha ha ha ha, buông ra buông ra, tôi đùa cậu chơi thôi!" Trần Thuật đẩy cậu: "Lần này là thật! Tôi biên thay cậu!"

Quý Cạnh Trạch buông y ra một ít: "Anh nói đi."

Trần Thuật sờ sờ cằm cậu: "Tiểu Quý Tiểu Quý, đặc hữu mị lực! Ha ha ha ha!"

Quý Cạnh Trạch nghiến răng nghiến lợi, xốc quần áo y lên: "Lão Trần lão Trần, phá lệ tiêu hồn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi