Biết Nghiêm Tiêu Nghi cũng không thèm để ý quá khứ của mình, Khương Kỳ vừa nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng có chút mất mát. Nhưng hắn cũng biết, nếu lúc này nói với Nghiêm Tiêu Nghi loại chuyện tình cảm gì đó chỉ sợ chính hắn cũng không tin. Dù sao ở trong hiện thực, hắn và Nghiêm Tiêu Nghi chưa từng gặp mặt, ở đâu ra tình ý?
Nhưng mà, gần hai mươi năm ở chung đó, Nghiêm Tiêu Nghi ngoại trừ trách nhiệm ra, phải chăng đối với hắn cũng bởi vì có tình yêu nam nữ mới có thể luôn luôn chăm sóc hắn như vậy chứ? Khương Kỳ không thể nào nhận định. Dù sao lúc trước đối xử với người như thế, làm sao có thể trông mong đối phương thích mình.
Song, Khương Kỳ cũng không phải loại người chấp nhận số mệnh, nếu bây giờ có có thể có cơ hội chung sống với Nghiêm Tiêu Nghi, hắn cũng không thể bởi vì mất mát nhất thời mà từ bỏ được.
Lúc này hắn cảm thấy vô cùng may mắn, ngoại trừ những thứ vừa nãy nói rõ kia ra, hắn đâu có gây ra chuyện phong lưu phong nhã gì đâu! Ngay cả cái bóng ngoại thất cũng không có! Hắn chỉ cần trông coi Nghiêm Tiêu Nghi, không sợ trong lòng nàng không có mình.
Nghiêm Tiêu Nghi cầm chén cháo ăn xong buông xuống, gọi Tiêm Nhu tới dọn đồ, sau đó bưng chén trà xoay người lại, chỉ thấy Khương Kỳ ngồi ở bên giường cười ngây ngô. Những hoài nghi dâng lên trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi lại tăng thêm mấy phần.
Nhưng nghĩ tới mới Khương Kỳ khẩn trương giải thích, còn tự hứa với bản thân, Nghiêm Tiêu Nghi thầm than trong lòng: Thôi! Cho dù như thế, thì có thể làm thế nào? Chỉ có thể xem như một đứa bé dỗ dành là được.
Nghĩ vậy, Nghiêm Tiêu Nghi cầm khăn nhẹ nhàng lau sạch khóe môi cho Khương Kỳ.
Khương Kỳ sững sờ, nụ cười trên mặt càng thêm ngốc nghếch.
Nghi nhi thật ôn nhu. . .
Đến giờ cơm trưa, căn bếp nhỏ Ngọc Thanh viện vốn nghĩ phải trổ một chút tay nghề tốt trước mặt Thế tử phu nhân, nhưng ai bảo Thế tử bệnh, thịt cá không ăn được. Mà Thế tử phu nhân cũng sớm phái người dặn dò, phần cơm của nàng cũng thanh đạm một chút, như thế quản sự - Lý má má cũng đành phải là từ bỏ suy nghĩ muốn trổ tài của mình.
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi uống cháo bách hợp, có chút muốn ăn. Ai bảo cháo loãng thực sự quá nhạt nhẽo vô vị, còn có món ăn kèm bày trên bàn nữa, bây giờ ở trong mắt Khương Kỳ nó giống như bào ngư.
Khương Kỳ không muốn nói mình thèm nhưng trông mong nhìn tới, cũng làm cho Nghiêm Tiêu Nghi có chút không được tự nhiên.
Nghiêm Tiêu Nghi biết chỉ có thể nhìn không thể ăn khó chịu cỡ nào: "Tiêm Nhu, ngươi bưng những món này xuống đi, đổi cho ta một bát cháo thật loãng."
Tiêm Nhu còn chưa lên tiếng, Khương Kỳ đã đưa tay ngăn lại: "Đừng, Nghi nhi đừng vì bận tâm đến ta mà làm mình bị đói."
Nghiêm Tiêu Nghi đành phải an ủi: "Ngày mai Trần thái y sẽ tới, đến lúc đó thiếp hỏi ông thử, xem thế tử có thể ăn được một vài món khác hay không. Lúc nào cũng là cháo loãng, quả thật thân thể cũng không chịu đựng được."
Khương Kỳ gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Cho dù không hỏi Trần thái y, ta cũng biết cháo loãng này ăn hai ngày thôi, có thể là lúc nằm cũng chưa ăn thứ gì đó có hương vị nên bây giờ nhìn thấy hơi thèm."
Chỉ là Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Khương Kỳ, cũng là không còn khẩu vị nữa, cuối cùng vẫn để Tiêm Nhu dọn đồ ăn xuống.
Lý ma ma thấy trong chén còn thừa, tưởng rằng Thế tử phu nhân không hài lòng, liền vội vàng hỏi thăm Tiêm Nhu.
"Ma ma yên tâm, phu nhân chỉ là lo lắng thân thể của Thế tử thôi." Tiêm Nhu an ủi.
Sau khi Lý ma ma nghe xong, nghĩ đến nếu như vị nhà mình bệnh chỉ có thể ăn cháo loãng, bản thân sợ cũng ăn không vô. Như vậy, cũng an tâm không ít.
Sau buổi cơm trưa, Hoàng má má dẫn theo Cát Nhi và Tiêm Xảo trở về.
"Bẩm phu nhân, đồ vật đã sắp xếp vào kho ổn thỏa rồi." Hoàng ma ma trình tờ danh sách kiểm kê xong cùng chìa khóa khố phòng lên.
Nghiêm Tiêu Nghi giao chìa khóa cho Tiêm Xảo, nói: "Tiêm Xảo, trước kia khố phòng Thế tử đều là ngươi trông coi, cho nên sau này vẫn là ngươi trông coi như cũ."
Tiêm Xảo sững sờ, nhưng nhìn Khương Kỳ ở bên cạnh gật đầu với mình, hai tay liền tiếp nhận chìa khóa khố phòng, quỳ hai gối, cúi người bái nói: "Nô tỳ tuân mệnh."
"Còn Tiêm Nhu, ngươi quen biết với người khác, trước kia như thế nào, sau này vẫn như cũ dựa theo quy củ mà làm, trong phủ phát tiền xuống, vẫn là ngươi đi lĩnh. Ta để Hoàng ma .a cho ngươi làm trợ thủ, nếu những người đi theo ta có gì không ổn, nói cho Hoàng má má là được." Nghiêm Tiêu Nghi tiếp tục nói.
Hoàng ma ma không phải là người lanh lợi, nhưng làm người lại trung thành. Thế nên cho dù là Nghiêm Tiêu Nghi để bà làm trợ thủ cho Tiêm Nhu, cũng không phàn nàn cái gì. Nghĩ đến mình nhất định phải thay đại tiểu thư giám sát những người bồi giá kia, chớ để gây nên sự cố gì ở phù quốc công, gây thêm phiền phức cho đại tiểu thư.
Tiêm Nhu cũng là cúi người đáp lại.
"Cát Nhi, sau này ngươi cứ ở bên cạnh ta đi." Nghiêm Tiêu Nghi nói với Cát Nhi nãy giờ vẫn luôn yên lặng không lên tiếng.
Trong lòng Cát Nhi buông lỏng, cũng hiểu được Nghiêm Tiêu Nghi cũng không trách lão phu nhân. Lão phu nhân muốn nàng chiếu cố đại tiểu thư thật tốt, vậy để nàng ở bên người đại tiểu thư là tốt nhất.
Nghiêm Tiêu Nghi làm việc rất có chừng mực, không có vừa tới đã đem toàn bộ người đổi thành người của mình. Việc này tới tai Trưởng Công Chúa khiến bà rất hài lòng.
"Cho dù Kỳ nhi thật. . . , ít ra Nghiêm thị là người thông minh." Trưởng Công Chúa tự an ủi mình.
Khương Chính Văn đang nhấc bút vẽ chân dung Trưởng Công Chúa nghe nói như thế, bất đắc dĩ lắc đầu: "Trần thái y còn chưa chẩn bệnh, nàng trái lại biết trước rồi."
Trưởng Công Chúa giật giật thân thể có chút cứng ngắc, khoát tay với Khương Văn Chính: "Eo của bản cung cũng sắp cứng, ngươi đừng nói chuyện nữa."
"Hạ quan biết sai rồi, điện hạ nhịn một chút." Khương Văn Chính làm động tác vái, một mặt cung kính.
Trưởng Công Chúa hất cằm liếc qua, không để ý đến ông nữa.
Đại nha hoàn Liễu Diệp đứng ở một bên nhìn họa tác của Khương Văn Chính, trong lòng nhịn không được thở dài.
Họa tác của Quốc công gia sợ là chỉ có Trưởng Công Chúa cảm thấy đẹp, trong bức họa người kia nhìn cũng không biết giống ai. Nhưng lại nghĩ đến tài nghệ đánh đàn chim bay ngàn dặm của Trưởng Công Chúa, Diệp Liễu cúi đầu, không muốn hồi tưởng thêm.
Không bao lâu, Khương Văn Chính rốt cục vẽ xong.
Trưởng Công Chúa cầm bức tranh, vui vẻ nói: "Kỹ năng vẽ tranh của Quốc công gia càng ngày càng tốt, nhìn đi! Vẽ bản cung rất xinh đẹp!"
Khương Văn Chính thì lắc đầu, nói: "Vốn dĩ dung mạo điện hạ đã phi phàm, mới có mỹ nhân trong tranh."
Diệp Liễu ở bên cạnh hầu hạ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cảm thấy mình là người gỗ.
Ngay lúc này, Lâm má má đang bên ngoài thư phòng chờ đợi.
Trưởng Công Chúa gọi người tiến đến, chỉ nghe Lâm ma ma bẩm: "Điện hạ, ngày mai là ngày Thế tử phu nhân về nhà thăm cha nương, không biết. . ."
"Ai nha! Ta ngược lại thật sự quên mất chuyện này." Trưởng Công Chúa nói: "Đi gọi Thế tử phu nhân tới."
Lâm má má nhận mệnh ra ngoài.
Trưởng Công Chúa nói: "Phụ mẫu Nghiêm thị không còn, tuy nói Nghiêm Bồi Luân không tử tế nhưng trong phủ còn có lão phu nhân, Nghiêm thị vẫn phải trở về. Bằng không sợ là có không ít người đàm tiếu."
Tuy nói Trưởng Công Chúa thích Nghiêm Tiêu Nghi an phận, nhưng càng thêm thích thái độ nàng đối đãi với Khương Kỳ.
Khương Văn Chính thấy dáng vẻ bất mãn của Trưởng Công Chúa, cười nói: "Nếu là Nghiêm thị không muốn trở về, vậy thì không trở về. Nếu Nghiêm thị đã gả vào Khương gia chúng ta, cũng không thể bị người khác ăn hiếp được."
"Cũng đúng, nhà chúng ta không sợ người khác bàn ra tán vào." Trưởng Công Chúa cũng nói. Ninh Quốc Công phủ bọn họ bị đem ra nói xấu còn ít sao?
Khương Văn Chính xuất thân ăn mày, Trưởng Công Chúa giết phu tái giá, Khương Kỳ hoành hành bá đạo. . .
Toàn bộ Ninh Quốc Công phủ chịu nhiều lời đàm tiếu còn có thể chống đỡ được, huống chi Nghiêm Tiêu Nghi là bị Nghiêm Bồi Luân kia đưa tới xung hỉ, không trở về Nghiêm gia thì có gì sai?