CÔNG TỬ BỘT SỦNG THÊ


"Năm đó tam vương phản loạn, Lư Thái phó làm Sư Trưởng của bọn họ, cho dù không hề làm gì thì sau khi phản quân vào thành cũng sẽ không biết làm gì ông. Nhưng mà vào thời khắc phản quân sắp vây quanh bốn phía, Lư Thái phó giữ vững lập trường, viết hịch văn lên án phản tặc. Bệ hạ từ đầu đến cuối nhớ rõ ông lúc đó ra sức chống đỡ, cho nên những năm nay đối xử rộng lượng với Lư gia đủ mọi thứ. Thân thể Hoàng hậu yếu đuối nên quà cáp trong hậu cung đều do Hoàng Quý Phi chủ trì. Đại hoàng tử tính tình ngay thẳng, làm người khiêm tốn, nhưng cũng không so được Nhị hoàng tử thông minh nhạy bén, người lương thiện lại sôi nổi. Bây giờ Nhị hoàng tử dần dần lớn lên, bệ hạ vô cùng thương yêu sủng ái, cả tộc Lư thị đã có chút đứng ngồi không yên. Bây giờ trong triều lại truyền ra tin đồn, có người cố ý thượng tấu bệ hạ, sớm ngày lập trữ*." Khương Văn Chính nói.
 
*Người thừa kế
 
"Cho dù là lập trữ, Đại hoàng tử ở nơi đó, chẳng lẽ Lư gia hắn cho rằng bệ hạ lại bỏ qua Đại hoàng tử mà chọn Nhị hoàng tử hay sao?" Trưởng Công Chúa hừ lạnh nói: "Tính tình bệ hạ khoan hậu, vẫn nhớ năm đó dưới cảnh ngộ như thế, Lư Thái phó vẫn ủng hộ hắn làm hắn nhớ mãi ân tình này. Thế nhưng, chuyện quyền lợi này. . . Bây giờ Nhị hoàng tử còn không phải thái tử, Lư gia bọn họ cũng đã nếm được lợi lộc, vì gia tộc có thể tiến thêm một bước, cho dù là Lư Thái phó tự giữ bản thân trong sạch cao thượng, đã từ lâu mất đi tâm tính ngày xưa."

 
"Bệ hạ nếu thật sự muốn lập trữ, cũng nhất định sẽ tìm nàng và An vương thương lượng." Khương Văn Chính tay trái giơ kim khâu, tay phải cầm chỉ thêu xỏ qua đít kim, thử đi thử lại mấy lần, mới khó khăn lắm mới xỏ lọt. Khương Văn Chính theo bản năng thở phào một cái, đưa kim khâu đã xỏ chỉ xong cho Trưởng Công Chúa.
 
Năm đó trận chiến loạn kia ảnh hưởng thật sự là quá lớn, Hoàng đế yếu thế, trong hoàng thất rất nhiều người đều gia nhập vào phản quân. Sau khi tra rõ, đúng là liên quan tới hơn phân nửa hoàng tộc, cho dù là Lý Miểu cố ý ân xá, nhưng tội danh mưu phản sao có thể ân xá được. Cuối cùng, xét nhà giáng tước, đường đường con cháu Hoàng gia cũng chỉ còn lại một An Vương và Trưởng Công Chúa. Lý Miểu quỳ gối trước tông miếu cầu xin tổ rộng lượng tha thứ, cũng không ăn không uống ròng rã ba ngày, ngày thứ tư nếu không phải Trưởng Công Chúa dẫn người đem hắn cưỡng ép mang đi, chỉ sợ Hoàng đế vừa thoát khỏi hiểm cảnh muốn bỏ đói bản thân đến chết.
 
Trưởng Công Chúa nhận lấy kim khâu, cầm đuôi chỉ, lượn quanh một vòng, ngón tay một xoắn thành một cái nút thắt: "Trình nhi là đích trưởng hoàng tử, tính tình khoan hậu lại làm việc quyết đoán, mười mấy năm qua cũng không làm ra việc gì ảnh hưởng tới đức hạnh, ngoại trừ hắn còn ai có tư cách. Bệ hạ không hỏi thì thôi, nếu hỏi, ta còn kiêng kị Hoàng Quý Phi kia hay sao? Liễu Diệp, tới hỗ trợ."
 
Liễu Diệp tiến lên, cầm vải áo đã cắt xong, đem viền góc ống tay áo xếp ngay ngắn. Trưởng Công Chúa đứng lên, cầm chỉ thêu, dựa vào tay Liễu Diệp bắt đầu khâu lại ống tay áo đã ghép xong kia. Liễu Diệp nhìn đường may chỉnh tề của Trưởng Công Chúa, nghĩ đến vẫn là cách làm của Lâm ma ma tốt, mỗi chỗ hở như này đều dùng phấn vạch lên, bằng không điện hạ lại giống như lần trước, tay quốc công gia không vào được, cũng không uổng phí công sức.
 
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trưởng Công Chúa, khóe miệng Khương Văn Chính không tự giác giương lên nụ cười cưng chiều. Khương Văn Chính lần nữa cảm khái trong lòng, rốt cuộc mình có đức hạnh gì lại có thể để cho một Công Chúa tự tay may quần áo cho ông? Nhìn cách làm đi, đường may tốt bao nhiêu! So với ông năm đó vá đồ không chỉ gấp mười lần.
 
Trưởng Công Chúa vừa khâu, vừa nói: "Thân thể hoàng hậu yếu đuối, Lư thị dựa vào thân phận Hoàng Quý Phi, quản lý công việc của hoàng hậu, lại thêm Lư gia ở sau lưng động chân tay, sợ là nàng ta sớm đã không còn giữ mình trong sạch cao thượng như năm đó nữa."

 
"Bệ hạ mặc dù khoan hậu, thế nhưng không phải có thể tùy ý nhào nặng. Lư gia hăng hái muốn lăn qua lăn lại, nếu như bệ hạ không đồng ý, bọn họ có thể làm sao?" Khương Văn Chính nói: "Trên tay làm việc, đừng nói kẻo phân tâm, đỡ phải đâm tay."
 

Trưởng Công Chúa giương mắt tức giận nói ra: "Ta có ngốc như vậy sao?"
 
"Điện hạ khéo tay, đương nhiên sẽ không, là hạ quan nhiều lời." Khương Văn Chính một mặt kinh sợ, chọc cười Trưởng Công Chúa.
 
Trưởng Công Chúa cười, giận trách: "Đường đường là Ninh Quốc Công lại cứ ba hoa như vậy."
 
"Thế Điện hạ có thích không?" Khương Văn Chính lại gần, cười hỏi.
 
"Tất nhiên là thích." Lúc chàng còn là tên tiểu giáo vô danh, bản công chúa đã thích chàng.
 
"Đội ơn điện hạ không vứt bỏ." Khương Văn Chính đưa tay nắm chặt bàn tay không cầm kim của Trưởng Công Chúa, chân thành nói.
 
Liễu Diệp cúi đầu nhìn tay áo vải có chút muốn bỏ chạy. . .
 
Khương Kỳ vốn là người có tính ngồi không yên, ai cũng nói hôn mê nửa năm, vì tình cảnh trong giấc mộng bị vây ở trong phủ gần hai mươi năm kia quá mức rõ ràng, cho nên Khương Kỳ đang thử khôi phục sức khỏe đồng thời, lại tìm cớ khuyên Nghiêm Tiêu Nghi đồng ý cùng hắn đi ra phủ nhìn một chút.
 
Chỉ là trước đó bởi vì Khương Kỳ cùng nàng đi chùa Khánh Quang nên ngày hôm sau hắn rõ ràng có chút mệt mỏi, không chỉ thích ngủ, tứ chi còn đau buốt cứng ngắc, mà đây là ngồi kiệu lên núi. Nghiêm Tiêu Nghi nhớ lại, tự trách vì chính mình mới khiến cho Khương Kỳ khó chịu như vậy.
 
Mặc dù Trần thái y nói không cần lo ngại nhưng Nghiêm Tiêu Nghi cẩn thận đã quen, như thế nào cũng không muốn trước khi Khương Kỳ hoàn toàn khôi phục, để hắn ra ngoài nữa. Khương Kỳ biết Nghiêm Tiêu Nghi là quan tâm mình, cho nên mỗi lần thuyết phục bị cự tuyệt cũng chỉ có thể là nghĩ đến lần sau nên tìm cớ gì mới khả thi hơn.
 
"Thời tiết thật tốt!" Khương Kỳ ở dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn trời, cảm thán.
 
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn theo ánh mắt hắn, trên bầu trời xanh trong vắt có một chú chim nhỏ bay qua:"Thật là tốt."
 
Khương Kỳ quay đầu, nhìn nàng, cố ý thăm dò nói: "Lúc này thì ở Túy Vận Lâu ăn cá Lư là ngon nhất."
 
Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy, nghiêng đầu cười hỏi: "Thế tử lại muốn đi ra ngoài?"
 
Khương Kỳ sững sờ, lập tức mặt lộ vẻ lấy lòng: "Ở trong phủ thật sự rất nhàm chán, chẳng lẽ phu nhân cũng không muốn cùng vi phu ra ngoài dạo một lát?"
 
Kỳ thật Nghiêm Tiêu Nghi vào thời điểm hôm qua Trần thái y tới tái khám đã hỏi thăm kỹ càng. Bây giờ mặc dù Khương Kỳ vẫn còn gầy, tứ chi hoạt động cũng chưa đạt tới thường nhân thế nhưng đã không có đáng ngại. Bây giờ đã không còn uống thuốc và châm cứu nữa, hôm qua cũng là  lần châm cứu cuối cùng.

 
Được Trần thái y cam đoan, Nghiêm Tiêu Nghi yên tâm. Bây giờ nghe Khương Kỳ nói như vậy nên cũng đồng ý: "Bây giờ sắp đến buổi trưa, đợi nhà chúng ta dùng xong ngọ thiện rồi hãy đi!"
 
Khương Kỳ vội vàng lắc đầu nói: "Vi phu cũng không phải lấy cớ, là thật nhớ đến cá Lư Túy Vận lâu. Nếu đã sắp dùng ngọ thiện, chúng ta sao không như đi Túy Vận lâu chứ?"
 
". . ." Nghiêm Tiêu Nghi đắn đo lại nhìn thấy Khương Kỳ đang nhìn mình, cuối cùng cũng đành phải đồng ý.
 
Đồ ăn trong Túy Vận lâu đứng đầu kinh thành, thường xuyên không còn chỗ ngồi. Mà nữ quyến đi ra ngoài tự nhiên phải chuẩn bị một lúc, cho nên Khương Kỳ liền trước phái người đi Túy Vận Lâu nói một tiếng, để bọn họ chuẩn bị trước. Đợi đến khi bọn họ đến nơi, chưởng quỹ lửu lâu này liền cười khanh khách tiến lên đón chào.
 
"Hai vị quý nhân mời lên lầu, đồ ăn đã chuẩn bị thỏa đáng, tiểu nhân cho người mang lên." Chưởng quỹ tửu lâu cười nếp nhăn gương mặt mo cơ hồ muốn co thành một nắm, thế nhưng trong lúc nói cũng lặng lẽ dò sát Nghiêm Tiêu Nghi bên cạnh Khương Kỳ.
 
Sách! Thế tử Quốc Ccông hôn mê hơn nửa năm, người cũng gầy đến sắp biến dạng. Chỉ là vị Thế tử phu nhân này mặc dù dung mạo cũng không phải là mười phần xuất chúng thế nhưng không giống như đồn đại không có chút nhan sắc nào. Mi mắt chưởng quỹ kia cụp xuống, trong lòng tựa hồ cũng có chút rõ ràng.
 
Khương Kỳ bắt gặp thần sắc của chưởng quỹ kia, đợi lên lầu tiến vào trong phòng, liền phái gãi sai vặt đi nghe ngóng.
 
Nghiêm Tiêu Nghi nghi ngờ nói: "Thế tử, chưởng quỹ kia thế có cái gì không đúng sao?"
 
Khương Kỳ lắc đầu nói: "Không có, chẳng qua là cảm thấy rất lâu không đi ra ngoài, cũng không biết trong kinh thành phát sinh thứ gì, cho nên để Chu Trung đi hỏi thăm một chút."
 
Chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ kêu người mang đồ ăn đến. Nhất là cá Lư kia, nhìn đã thấy ngon không nói, hương vị thật sự khiến con sâu thèm ăn trong bụng nhúc nhích.
 
Khương Kỳ cầm đũa gắp một miếng thịt bụng cá, để vào trong đĩa: "Nếm thử xem."
 
Nghiêm Tiêu Nghi gật gật đầu, nếm thử một miếng: "Vừa vào miệng liền tan ra, hương vị ngon hiếm thấy."
 
Thấy Nghiêm Tiêu Nghi hài lòng, Khương Kỳ tự nhiên vui vẻ. Cũng không lâu sau, Chu Trung kia liền trở về.
 
"Thăm dò được cái gì rồi?" Khương Kỳ hỏi.
 
Chu Trung khom người, ngẩng đầu, có chút do dự nhìn về Nghiêm Tiêu Nghi một cái.
 
Nghiêm Tiêu Nghi sững sờ, chẳng lẽ có liên quan đến nàng hả?
 
"Cứ nói đừng ngại." Khương Kỳ cũng không muốn giấu diếm Nghiêm Tiêu Nghi chuyện gì, huống chi liên quan đến bản thân nàng. Dù sao mặc kệ xảy ra chuyện gì, Khương Kỳ hắn chắc chắn sẽ che chở Nghiêm Tiêu Nghi.

 
"Tiểu nhân thăm dò được, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lời đồn nói. . ." Tuần trung rụt rụt đầu, tiếp tục nói: "Nói phu nhân không chỉ là nữ tử vô diệm, còn, còn khắc cha khắc mẫu, cho nên Lư gia mới. . ."
 
Không đợi Chu Trung nói xong, Khương Kỳ đưa tay vỗ bàn: "Nghiêm gia hắn ta cùng Lư gia một đám bẩn thỉu, lại còn đem nước bẩn giội lên người Nghi nhi."
 
Khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Tiêu Nghi hơi trắng bệch, nàng há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Phụ mẫu chết sớm vốn là tâm bệnh nan giải của nàng, bây giờ lại có người mang chuyện này quy tội lên đầu nàng. Nghiêm Tiêu Nghi muốn phản bác, nhưng suy nghĩ trong lòng luôn bị nàng áp chế lại không khống chế được tràn vô đầu nàng.
 
Khương Kỳ thấy thế, đưa tay nắm chặt tay Nghiêm Tiêu Nghi, an ủi. Cũng may đã ăn xong, bằng không Nghi nhi vì chuyện này mà băn khoăn, sợ là không có khẩu vị. Hơn nữa xem ra mình vẫn nên điều tra rõ ràng chuyện rối tinh rối mù này xong, sau đó nói cho Nghi nhi thì tốt hơn.
 
"Lại đi tra, làm cho rõ ràng lời này ở đâu truyền ra." Khương Kỳ cười lạnh nói: "Hơn nửa năm nay không ra cửa, một số người trong kinh thành này thật sự cho rằng bản thế tử dễ chọc hay sao!"
 
Nghiêm Tiêu Nghi thì nắm lấy ống tay áo Khương Kỳ, nói: "Cũng chỉ là trên phố nói lung tung, Thế tử không cần để ý."
 
Khương Kỳ lại nói: "Nói xấu Ninh Quốc Công phủ không phải người nào cũng có gan nói. Huống chi nàng là thê tử của ta, làm sao có thể để người khác vu khống như vậy."
 
Rõ ràng tức phụ nhà ta xinh đẹp như vậy, lại có người nói nàng là nữ tử không nhan sắc?
 
Khắc cha khắc mẫu? Phu quân nàng là hắn đứng ở một bên đây này! Nếu như khắc, sợ là hắn đã sớm mất mạng.
 
Nhưng mà trong lòng Khương Kỳ đại khái đã sớm có đáp án, dù sao có thể đem mũi nhọn chỉa vào Nghiêm Tiêu Nghi, không có gì ngoài hai nhà kia.
 
Ăn bữa cơm, lại làm Nghiêm Tiêu Nghi khổ sở, mặc dù trên mặt nhìn không ra cái gì, nhưng Khương Kỳ vẫn đau lòng như cũ.
 
Khương Kỳ suy nghĩ một lát, liền nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Một lát chúng ta đi trên đường xem thử, thời tiết này chắc có không ít thuyền biển tiến đến, trong những cửa hàng kia cũng sẽ có đồ chơi thú vị gì đó."
 
Nghiêm Tiêu Nghi khẽ gật đầu, đang muốn nói cái gì, lại chợt nghe ngoài cửa có người ồn ào.
 
Khương Kỳ sai Chu Trung đi xem, lui tới Túy Vận Lâu đều là người có mặt mũi, thật sự không có mấy người dám ầm ĩ ở đây, làm mất mặt mũi nhà mình.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi