CÔNG TỬ BỘT SỦNG THÊ


Lý Mẫn Giai nhìn Lý Mẫn San bị đưa đi cũng bất đắc dĩ. Chỉ mong rằng sau này Lý Mẫn San có thể thu liễm, mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, những tiểu tâm tư kia của nàng ta người khác nhìn thấy há lại không hiểu? Đối với những hành vi gần như khiêu khích của nàng ta, Thế tử phu nhân đã là cho Lý gia mặt mũi rồi.
 
Lý Mẫn Giai nhìn thoáng qua Liêu Trường Hải ở bên cạnh, rất dễ thấy nguyên nhân nàng có thể tiếp tục ở lại nơi này phần lớn sợ là bởi vì tình cảm giữa hắn và Thế tử Quốc Công.
 
Thoạt đầu nàng đồng ý chờ Liêu Trường Hải một năm, ngoại trừ không muốn cùng biểu ca - người có mấy thông phòng kia nghị thân ra cũng là muốn nhìn xem Liêu Trường Hải có thể vì mình làm tới mức độ nào. Dù sao bất kỳ một nữ tử nào cũng muốn một người có thể đối với mình một lòng một dạ. Nàng nghe phụ thân nói qua, Tây Nam không phải một nơi thái bình, để Liêu Trường Hải đã quen hưởng phú quý nhập quân một năm cũng không phải là chuyện dễ. Ngay lúc nãy, Liêu Trường Hải không những không vì Lý Mẫn San vô lễ mà trách tội mà còn hướng Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi thỉnh tội, gánh chịu tất cả. Cái này khiến Lý Mẫn Giai có thêm một phần hảo cảm với hắn.

 
Ít nhất nam nhân này là người có trách nhiệm, Lý Mẫn Giai nghĩ.
 
Hôm nay là ngày Lý Trùng mộc hưu, đang ở thư phòng tập viết theo chữ mẫu, vào lúc ông đang muốn viết xong một chữ cuối cùng, chợt nghe quản sự trong phủ ở ngoài phòng bẩm báo. Lý Trùng dừng một chút, sau đó cổ tay chuyển một cái hạ xuống một nét cuối cùng.
 
Lý Trùng trả bút lại trên giá, nhìn tự thiếp* trên bàn."Vào đi!"
 
*Tự thiếp: bản chữ mẫu
 
Quản sự ngoài phòng thưa một tiếng rồi đi vào, khom người bẩm: "Lão gia, Tứ tiểu thư đã trở về."
 
"Tứ tiểu thư?" Lý Trùng giương mắt khó hiểu nói: "Một mình nó trở về? Tam tiểu thư đâu?"
 

Đầu của Quản sự lại cúi đầu xuống thấp, có chút do dự nói: "Tứ tiểu thư là bị quốc công phủ người đưa tới, Tam tiểu thư không có. Hơn nữa trông Tứ tiểu thư dường như có chuyện bị ủy khuất."
 

Cả triều có thể được xưng là Quốc Công cũng chỉ có một mình Khương Văn Chính. Lý Trùng nghe vậy sững sờ, quay người nhìn về phía quản sự: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người Quốc Công phủ còn ở?"
 
Quản sự vội nói: "Chắc là còn ở, bọn họ được Thế tử phu nhân giao phó, nói là sợ làm trễ nải thân thể Tứ tiểu thư, nhất định phải tự mình báo cáo nguyên do với phu nhân mới có thể rời đi. Lão nô đã phái người mời phu nhân đến tiền sảnh."
 
Sau khi Lý Trùng nghe xong, suy nghĩ một chút, nhấc chân liền đi ra thư phòng, quản sự vội vàng nối gót theo sau.
 
Hôm nay Tứ tiểu thư này chắc là cùng Tam tiểu thư đi chuồng ngựa, Nhị công tử nhà Vũ Uy hầu cũng có mặt ở đó. Mà người truyền lời nói là vì thân thể Tứ tiểu thư, nếu không phải nhìn Tứ tiểu thư quần áo chỉnh tề thì hắn sẽ cho rằng xảy ra chút chuyện đại sự gì đấy! Huống chi đưa Tứ tiểu thư tới là mấy tên hộ vệ, nếu thật sự xảy ra chuyện kia thì Thế tử phu nhân như thế nào cũng nên phái nữ nhân đến mới đúng.
 
Có điều nếu là chuyện bình thường thì vì sao còn muốn cố ý hướng phu nhân nói rõ nguyên nhân mới được? Sách! Thật sự là kỳ quái.
 
Lý Trùng cũng không đi tiền sảnh mà ở tại chủ viện chờ đợi. Lý phu nhân được tin, sau khi đưa tiễn người Quốc Công phủ đi xanh mặt để ma ma bên người đỡ Lý Mẫn San về tới chủ viện.
 
Lý Mẫn San khóc sướt mướt, trên đường đi nói mình không có sai là Nghiêm Tiêu Nghi hiểu lầm. Nhưng mà sao Lý phu nhân có thể nghe nàng ta giảo biện, đến chủ viện thì lập tức để cho người đè Lý Mẫn San quỳ xuống đất.
 
Lý Trùng trong phòng chờ đợi, nghe thấy bên ngoài ồn ào bèn đi ra cửa nhìn. Lý phu nhân nhìn thấy Lý Trùng, cũng mất đi vẻ ôn hòa ngày thường, bà thuật lại không sót một chữ lời nói của hộ vệ Quốc Công phủ phái tới cho Lý Trùng, giọng nói lạnh lùng: "Lão gia, lần này Nghi phu nhân là mượn thân thể Tứ cô nương khó chịu làm lý do đưa nàng trở lại, nếu là giận chó đánh mèo đến Giai nhi của ta thì người đem thanh danh của Giai nhi để vào đâu?"
 
Ngay trước mặt chính thê câu dẫn trượng phu người khác, một khi truyền đi thì thanh danh nữ nhi cả tộc Lý gia bọn họ cũng đều bị phá hủy.
 
Lý Trùng nghe Lý phu nhân nói, mặt mày cũng xanh lét đi đến trước mặt Lý Mẫn San, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi có cái gì muốn nói sao?"
 
Lý Mẫn San đang khóc nấc, thân hình run lên, đầu cúi thấp nhìn dưới mặt đất: "Là, là Nghi, Nghi phu nhân hiểu lầm, nữ nhi cũng không có câu, câu dẫn Thế tử là nàng ta sinh lòng ghen tuông gây chuyện..."
 
"Hay lắm!" Lý Trùng cắt ngang lời nàng ta, đang muốn xử lý thì sinh mẫu (mẹ đẻ) của Lý Mẫn San - Trương di nương khóc sướt mướt vọt vào trong viện.
 
"Lão gia, bị oan! Tứ tiểu thư bị oan ~!" Trương di nương quỳ rạp trên đất, ngẩng gương mặt yểu điệu lên, hoa lê đái vũ.
 
Lý phu nhân liếc mắt nhìn Lý Trùng sợ ông thả lỏng miệng. Bà tiến lên một bước nói: "Ngươi nói bị oan? Là ta xử oan Tứ cô nương hay là Nghi phu nhân?"
 
Dáng vẻ Trương di nương đầy kinh sợ, thân thể hơi co lại, nói rụt nè: "Phu nhân làm sao xử oan Tứ tiểu thư, nô tỳ cho rằng, sợ không phải vị Thế tử..."
 
Lý phu nhân cười lạnh một tiếng, xoay người nói với Lý Trùng: "Lão gia, lúc trước Trương di nương muốn đưa Tứ cô nương về nuôi dưỡng ở bên người, thiếp không muốn làm khó nàng, bây giờ xem ra là sai rồi. Bây giờ, Tứ cô nương làm ra chuyện xấu như vậy, thiếp thân làm chủ mẫu nên không thể trốn tránh trách nhiệm."
 
Lý Trùng lắc đầu, đưa tay nắm chặt cánh tay của bà an ủi: "Phu nhân, chuyện này cũng không trách nàng, vi phu cũng có trách nhiệm. Để di nương dạy dỗ thành một người làm nhục gia môn như vậy."
 

Di nương kia thấy thế trong lòng biết không tốt. Bà ta nhào về phía Lý Mẫn San, ôm lấy nàng ta, khóc lóc hướng về phía Lý Trùng cầu khẩn nói: "Lão gia, phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, xin đừng mang Tứ tiểu thư đi, nô tỳ cầu các người."
 
Lý Mẫn San cũng làm theo bắt đầu khổ sở cầu xin.
 
Lý Trùng không kiên nhẫn quát lớn: "Im ngay. Người tới, mang Trương thị trở về, không cho phép nàng ra khỏi viện tử của mình, từ nay về sau chuyện của Tứ tiểu thư không liên quan đến ngươi nữa."
 
Trương di nương nghe vậy, quay người muốn nhào về phía Lý Trùng cầu xin tha thứ nhưng lại bị hai bà tử khỏe mạnh trong viện chế trụ, dùng khăn lụa nhét miệng lại rồi lôi ra chủ viện.
 
Lý Mẫn San muốn ngăn cản nhưng chính nàng ta cũng bị người giữ chặt căn bản không thể động đậy.
 
"Về phần San nhi..." Lý Trùng thở dài một tiếng:"Đưa nó đưa đi trang tử trông giữ cho đến khi nó xuất giá."
 
Lý Mẫn San khó có thể tin nhìn Lý Trùng, nàng ta mở to hai mắt nhìn gần như là gào thét chất vấn: "Tại sao muốn đưa nữ nhi đến đó? Cũng bởi vì một câu nói của Nghiêm Tiêu Nghi, nữ nhi liền bị ném tới trang tử tự sinh tự diệt. Cha, nữ nhi là bị oan! Là nàng Nghiêm Tiêu Nghi ghen ghét nữ nhi..."
 
"Ghen ghét ngươi? Tứ cô nương, Nghi phu nhân là Hoàng Hậu nương nương ban cho phong hào há để cho ngươi ở chỗ này chửi bới. Nếu không phải Nghi phu nhân còn chú ý đến mặt mũi Lý gia thì hôm nay cũng không phải là để đưa ngươi trở về đơn giản như vậy." Lý phu nhân nghiêm nghị nói.
 
Lý Trùng nhìn thấy mặt mũi Lý Mẫn San trở nên dữ tợn, trong lòng thở dài, đã không muốn gặp lại nàng ta nữa. Lý phu nhân thấy Lý Trùng quay người tiến vào trong phòng, cũng không nói thêm gì nữa, khoát tay để hai bà tử mang nàng ta đi.
 
Xế chiều hôm đó, lúc Lý Mẫn Giai còn chưa trở lại trong phủ Lý Mẫn San đã ngồi lên xe lập tức được đưa đi trang tử ngoài thành.
 
Chuồng ngựa Kinh Giao
 
Vừa nãy Nghiêm Tiêu Nghi hiếm khi phát uy, trên đường đi đôi mắt đào hoa của Khương Kỳ lóe lên vẻ hưng phấn, ánh mắt không hề rời khỏi người tức phụ nhà mình. Liêu Trường Hải bởi vì Lý Mẫn San bị đuổi đi nên sợ trong lòng Lý Mẫn Giai không thoải mái, cũng ở một bên cẩn thận nói chuyện. Còn sót lại một mình Vương Thực Phủ, lúc tới cũng không mang theo người hầu, trái phải ngoại trừ biểu ca nhà mình thì không quen ai, đành phải là ngượng ngùng đi sau lưng bọn họ, trong lòng kết án Liêu Trường Hải gặp sắc quên đệ.
 
Đám người Khương Kỳ đi đến nơi cắm trại, Tiêm Nhu và Tiêm Xảo vội vàng tiến đến nghênh đón. Thấy bọn người Liêu Trường Hải đi theo, được Nghiêm Tiêu Nghi phân phó vội vàng đi chuẩn bị vật cần thiết cho khách nhân.
 
Khương Kỳ một bước tung người xuống ngựa, sải bước về phía trước đến trước ngựa ngửa đầu vươn tay đón lấy Nghiêm Tiêu Nghi: "Phu nhân cẩn thận chút."
 
Chứng kiến hắn ân cần quá mức, Nghiêm Tiêu Nghi sớm đã tập thành thói quen. Chỉ thấy nàng mỉm cười nắm lấy tay Khương Kỳ mượn lực xuống thân ngựa.
 
Liêu Trường Hải đứng trước ngựa Lý Mẫn Giai có chút hâm mộ, hắn ngượng ngùng xoa xoa đôi bàn tay tiến lên giữ chặt dây cương ổn định đầu ngựa. Bên trên gương mặt béo nở nụ cười, nói với Lý Mẫn Giai: "Tam tiểu thư cẩn thận chút."
 
Được nha hoàn đỡ xuống ngựa, Lý Mẫn Giai tất nhiên nhìn ra được trong mắt hắn cực kỳ hâm mộ, khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng. Giống như phụ thân nói, nam nhân tướng mạo ra sao cũng không bằng trong lòng hắn có ngươi. Huống chi Liêu Trường Hải thật ra cũng rất dễ nhìn.
 
Mấy người an vị xong thì hộ vệ dâng thịt thỏ đã nướng chín lên.
 
Khương Kỳ cố ý khoe khoang, cầm đao lưu loát đem thịt thỏ trước mặt lóc bỏ xương cắt thịt thành từng miếng. Sau đó gắp một miếng thịt thỏ thơm ngon bỏ vào trong đĩa trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi.

 
"Phu nhân nếm thử đi." Làm như thịt thỏ này là hắn nướng.
 
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu, cầm đũa kẹp một miếng thịt thỏ nếm thử một miếng.
 
"Được chứ?" Khương Kỳ nghiêng đầu hỏi.
 
"Đương nhiên là ngon rồi, đao pháp của Thế tử càng ngày càng tốt." Bây giờ Nghiêm Tiêu Nghi đã biết cách khiến Khương Kỳ vui vẻ.
 
Quả nhiên, Khương Kỳ nhe răng cười một tiếng rất đắc ý liếc qua Liêu Trường Hải.
 
Nụ cười trên mặt béo Liêu Trường Hải cứng đờ, thầm nghĩ: Vợ ngươi khen ngươi, ngươi thị uy với ta là có ý gì?
 
Liêu Trường Hải cúi đầu xuống, cầm đao trong tay khoa tay múa chân với con thỏ trước mặt một lúc nhưng lại chậm chạp không xuống tay được. Mẹ nó, chơi đao hắn thật đúng là không sánh bằng Khương Kỳ.
 
Khương Kỳ đắc ý khoát tay với hộ vệ bên cạnh, hộ vệ kia lĩnh mệnh tiến lên, đi đến trước mặt Liêu Trường Hải.
 
Liêu Trường Hải cho Khương Kỳ một cái liếc mắt, nói ra: "Không cần, mặc dù bản công tử không so được với Thế tử nhưng xử lý một con thỏ cũng không làm khó được bản công tử." Tức phụ tương lai của bản công tử, bản công tử tự mình hầu hạ.
 
Hộ vệ nhìn về phía Khương Kỳ, Khương Kỳ cười ha hả để hắn quay trở về.
 
Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ nhìn về phía Lý Mẫn Giai, cười với nàng. Lý Mẫn Giai nhìn thấy, lập tức cũng che miệng cười một tiếng.
 
Ngay tại lúc Liêu Trường Hải cố gắng lóc thịt thỏ, tân gia chủ Thẩm gia Thẩm Lập Phong vội vàng chạy tới chuồng ngựa. Nghe quản sự chuồng ngựa nói bọn người Khương Kỳ còn chưa đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
 
Ông phái người đi điều tra trước, nghĩ đến những lời truyền ngôn về vị Thế tử này trong Kinh Thành, trong lòng cũng có chút không nắm được điểm chính. Nếu nói trước đó, ông đối với việc làm sao có thể làm cho vị Thế tử này vui vẻ thì có mấy phần tự tin nhưng bây giờ lại không dám chắc chắn.
 
Thẩm Lập Phong chép miệng một cái, nếu không phải một ngày trước ông mới nghe nói Khương gia có cái quy củ bốn mươi tuổi không thể nạp thiếp thì ông thật đúng là sẽ đưa mỹ nhân qua đó. Nhưng Khương gia có một quy củ như thế, một khi bị Trưởng Công Chúa biết thì coi như không xong. Hơn nữa ai có thể nghĩ tới một ăn chơi thiếu gia ăn chơi bất cần đời đột nhiên trở thành phu quân tốt trong miệng người Kinh Thành?
 
Thẩm Lập Phong ngẫm lại,cũng chỉ có thể tìm cách khác. Dù sao ngoại trừ mỹ nhân cũng chỉ có tiền bạc nhưng Ninh Quốc Công phủ đây chính là hoàng thân, vật gì tốt chưa thấy qua chứ?
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi